Tử Vu Tạc Thiên

Chương 49




Cuối cùng ta cũng phải đi giải quyết mọi chuyện, ta không phải Ly Ngu, không

thể dửng dưng đứng nhìn người mình yêu chịu đau khổ, Hoa Khuynh, nàng là

trái tim của ta, ta không muốn nàng phải chịu bất kì thương tổn nào.

Ly Ngu đứng giữa phòng, "Nàng trở về? Cứu nữ nhân không yêu nàng?"

A Lương chỉ lẳng lặng ngồi trước giường, Nhan tỷ tỷ trở về cứu nàng ta, đây

không phải kết quả mà A Lương muốn, nhưng A Lương không thể nào giấu giếm

sự thật mãi, nàng biết rằng, mình sẽ mãi mãi không có được cô, cho dù nữ nhân

kia có mất đi, mình cũng không thể nào có được.

"Ly Vương, xin người hãy giúp Nhan tỷ tỷ." A Lương quỳ xuống đất, không thể

có thì đã sao, chỉ cần người ấy bình an là được.

"Giúp? Ta giúp thế nào?" Ly Ngu nhếch khóe miệng cười nhìn nữ hài bé nhỏ

ốm yếu trước mặt, chính cô bé này đã khiến Vãn Ca phải trở về, giờ lại cầu xin

nàng cứu giúp, muốn nàng giúp thế nào đây.

"Công tử nhà ta sẽ đoạt lấy sinh mệnh của Nhan tỷ tỷ, Ly Vương, A Lương van

xin ngài, xin người hãy giúp Nhan tỷ tỷ." A Lương mặt đầy nước mắt, khấu đầu

trước Ly Ngu.

"Ta không thể nhúng tay vào, Vãn Ca nàng cũng không muốn chuyện này làm

liên lụy đến hòa bình hai nước." Ly Ngu bất đắc dĩ dìu thân hình nhỏ bé kia

đứng dậy, "Ngươi rất thông minh, hiểu được rất có thể chuyện chẳng lành sẽ xảy

ra, nhưng ngươi phải tin tưởng rằng Nhan tỷ tỷ của ngươi sẽ bình an vô sự."

"Nhan tỷ tỷ sẽ bình an vô sự." Mọi chuyện đã đi đến nước này, A Lương cũng

chi còn cách cầu nguyện cho Nhan tỷ tỷ được an toàn, trở về bình an.

Hoa Khuynh, ngươi nhất định phải nhẫn nại, ta quay trở lại đây, là ta không

tốt, làm liên lụy đến ngươi, Hoa Khuynh, thâm tâm ta gọi thầm tên nàng, Hoa

Khuynh, cái tên trong lòng ta suốt mười lăm năm giờ trở nên nặng trĩu, đè nặng

lên tim khiến ta như muốn ngừng thở.

Đang cưỡi ngựa chạy vội vào thành, ta liền dừng lại, bóng dáng đỏ thắm kia là

Hoa Khuynh của ta sao, thân hình mảnh mai phía cao cao trên tường thành ấy

không thể lẫn vào đâu được, Hoa Khuynh, Khuynh nhi của ta.

Dù nhìn từ đằng xa, ta vẫn có thể thấy nàng nhìn ta với ánh mắt tươi cười, cứ

như thời gian đã quay ngược trở lại, Hoa Khuynh nét mặt vui vẻ đứng trên cây

đào nhìn ta, "Vãn Ca, ta muốn nhảy xuống a, ngươi hãy đỡ lấy ta."

"Hoa Khuynh, đừng." Trước mắt ta là một màu đỏ tươi phủ khắp, nàng giờ cũng

như loài hoa đào mình thích nhất, nhẹ nhàng bay xuống rơi trên mặt đất, tim ta

như vỡ ra từng mảnh, chỉ có thể nghe thấy mùi máu tươi nơi khóe môi, nồng nặc

bốc lên, ta vội phi ngựa đến dưới tường thành, chỉ cách nhau vỏn vẹn chừng

trăm thước, mà như xa ta đến một đời.

Thời khắc này người ta yêu nhất lặng yên nằm trong lòng ta, khắp người đầy

máu tươi, "Hoa Khuynh, Hoa Khuynh" ta chỉ còn có thể gọi tên nàng, nhưng

không nhận được bất cứ hồi âm nào, nhìn ngắm nàng đang nhắm chặt hai mắt,

bờ môi còn vương vấn nụ cười, nàng chỉ ngủ thiếp đi thôi, lát sau sẽ lại tỉnh.

"Nàng thích ngươi đến thế, sao ngươi nỡ khiến nàng như vậy." Ta nhắm mắt lại

ôm lấy Hoa Khuynh, nói với thân ảnh đang tiến lại gần kia.

"Nàng ta đáng bị như thế, năm đó nếu như phụ thân nàng và mẫu thân của

ngươi không bày mưu tính kế hại Mẫu Phi của ta, ta sao có thể ra nông nỗi này,

Vãn Ca, các ngươi đáng bị như vậy."

Ta ngẩng đầu, đập vào mắt vẫn là nam tử với nét đẹp không giống phàm nhân,

khoác trên mình chiếc áo choàng xanh nhạt, màu tóc xanh tựa như nước dưới

lòng đại dương, Tử Mặc, không, đây không phải Tử Mặc, rõ ràng là Nguyệt

Nhiễm, nam tử luôn mang nụ cười ngọt ngào, hôm nay lại vô cùng lạnh lùng,

ngay cả khi cười cũng vẫn lạnh như băng trong trời đông giá rét.

Ta cố gắng nhịn cười, nhưng vẫn bật thành tiếng, lúc trước bảo vệ hắn như thế,

bây giờ lại rơi vào tình cảnh này, "Nguyệt Nhiễm, Nguyệt Nhiễm, ngươi biết cái

tên ấy có nghĩa gì không?" Ta vuốt ve khuôn mặt vẫn hân hoan như cũ của Hoa

Khuynh "Nghĩa là trong sáng thuần khiết, không chút tỳ vết như ánh trăng."

"Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?" Nguyệt Nhiễm trên mặt vui vẻ lướt một chút rút

đi.

"Ta muốn nói gì ư?" Ta ngẩng lên nhìn mặt hắn cười to, "Ta chỉ muốn nói cho

ngươi biết sự thật mà thôi, chẳng phải ngươi vẫn luôn nhớ da diết Mẫu Phi của

ngươi sao, ta cho ngươi biết, Mẫu Phi của ngươi thực ra vẫn chưa mất."

"Giờ ngươi có nói gì cũng đã muộn, ta sẽ không bao giờ tin lời ngươi." Nguyệt

Nhiễm híp mắt nhìn người con gái mình hằng yêu, có điều đến bây giờ trong mắt

cô cũng không có hắn, chỉ có nữ tử kia, thế nhưng, giờ nàng ta chết rồi, cô có

thể trở thành của hắn.

"Muộn? Sao lại muộn?" Thân thể nằm trong lòng ta đang dần lạnh đi, "Mẫu Phi

của ngươi thật ra là Mẫu Phi của ta, ngươi chưa bao giờ nghĩ đến sao." Nhìn

thân hình cao lớn của người đứng trên run rẩy khiến ta muốn cười, thật ra ta

cũng không muốn tiết lộ bí mật này, nhưng chính ngươi ép ta phải nói "Người. Truyện Linh Dị

đã mất không phải Mẫu Phi của ngươi, mà là Mẫu Phi của ta, Phụ Hoàng và

Mẫu Phi của ngươi không muốn ngươi vướng vào nội chiến trong cung nên đem

tráo ta và ngươi với nhau, Mẫu Phi ta khi chết chỉ có một thân một mình, Phụ

Hoàng thậm chí không hề đoái hoài đến, đây chính là lý do Đông cung Hoàng

Hậu có rất nhiều con gái, nhưng chỉ không ưa mỗi mình ta, vì ta không phải con

gái của bà, nếu khi xưa không làm vậy thì e ngay cả cơ hội được sinh ra ngươi

cũng không có, cả ba vị hoàng thúc đều chăm chăm vào ngai vàng, sao có thể dễ

dàng để cho một hoàng tử như ngươi ra đời."

"Ngươi nói bậy." Nguyệt Nhiễm không tin đó là sự thật, bao nhiêu hận thù chất

chứa bấy lâu nay cuối cùng lộ ra chỉ là một vở hài kịch, hắn đã nhọc công lên kế

hoạch báo thù tinh vi biết bao nhiêu.

"Ta nói bậy? Chuyện này biết rõ chân tướng chỉ có Phụ Hoàng và Mẫu Phi của

ngươi rồi, chỉ tiếc rằng, đời này ngươi cũng không thể gặp lại họ." Bọ họ cả đời

này chỉ có thể sống trên hoang đảo.

"Sao ngươi không nghĩ đến cuộc sống không hề thiếu thốn gì của mình, ngươi

muốn gì được nấy, việc gì cũng có người đứng ra an bài chu đáo, Mẫu Phi của

ngươi cho rằng ngươi trời sinh tính lãnh đạm, nên để cho ngươi sống một mình,

không ngờ lại khiến ngươi hiểu lầm đến vậy."

"Những gì cần nói ta cũng đã nói rồi, giờ ta phải đưa Hoa Khuynh đi, giang

sơn này trả lại cho ngươi, Phụ Hoàng và Mẫu Phi của ngươi vẫn còn sống, ta

không nhẫn tâm đến mức sát hại bọn họ, chỉ có điều, ngươi sẽ không bao giờ

gặp lại họ, giờ đây bọn họ phải chuộc tội với Mẫu Phi của ta."

"Lúc trước là ta giả vờ đóng kịch, khiến nàng tưởng rằng ngươi giết ta."

Ta bồng Hoa Khuynh phi đi trên lưng ngựa, nhìn nam tử nàng hằng yêu mến

sững sờ, hóa ra đây là mối hận thù của ngươi, trước giờ ta không hề hay biết

ngươi vì hắn mà hận ta.

"Công tử, chẳng phải người đã biết hết sự thật rồi ư, tại sao còn muốn ép nàng

đến nước này." A Lương đã trở về tự khi nào, ban nãy sau khi cô đi được vài

canh giờ thì đuổi theo đến tận đây.

"Ta chỉ muốn giữ nàng lại, không tính đến chuyện Hoa Khuynh sẽ dùng cái chết

để nàng rời đi."

"Công tử, nàng sẽ hạnh phúc đúng không."

Hoa Khuynh, hoa đào sắp nở, ta và ngươi sẽ bên nhau ngắm hoa đào, khi mùa

đông đến, ngươi và ta sẽ lại cùng nhau ngắm hoa mai.

"Vãn Ca, ngươi nhìn kìa, hoa đào nở rồi." Ta có chút bất lực nhìn Hoa Khuynh

ngồi hoa chân múa tay tươi cười trên ghế, "Vãn Ca, Vãn Ca, ngươi nói thử xem,

sao hoa đào có thể hiểu rõ tâm tư của ta đến thế, hôm nay thức dậy ta bỗng

muốn được nhìn thấy hoa đào nở rộ."

"Vãn Ca, ngươi ẵm ta lên núi ngắm hoa đào được không."

"Được." Ta mỉm cười ôm thân hình gầy gò ấy vào lòng, có hơi của nàng, vô

cùng ấm áp, đây là Hoa Khuynh của ta, may mắn thay, nàng vẫn còn đây, dù sau

này nàng không thể đi được nữa, cũng vẫn có ta bồng nàng đi.

Ta nhẹ nhàng đặt nàng dưới một gốc đào, ngồi bên nhau cùng nhìn ngắm hoa

rơi, hoa đào hồng mướt theo gió bay phấp phới, vây quanh lấy người nàng.

Bỗng ánh sáng trước mặt bị che khuất đi, là Hoa Khuynh với nụ cười dịu dàng

trên khuôn mặt, lưu lại nụ hôn tựa hoa đào trên bờ môi ta, vô cùng ngọt ngào.

"Vãn Ca, lần đó lúc nhảy xuống ta cứ nghĩ rằng cũng giống như khi nhảy từ cây

đào trước đây mà thôi, Vãn Ca, ngươi có thấy ta rất ngốc nghếch không."

"Không đâu, nhưng lần sau trước khi nhảy nhớ báo trước để ta còn đỡ ngươi."

"Vãn Ca, ta nhớ da diết khoảng thời gian ấy, những ngày tháng chúng ta ở bên

nhau."

"Năm tháng đó, ngươi thấy vui sao?"

"Ta từng cho rằng mình không cảm thấy vui, cho đến một ngày thức dậy và phát

hiện ra rằng khoảng thời gian được ở bên ngươi mới là hạnh phúc nhất, có phải

chúng ta đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian rồi không."

"Sẽ không còn như thế nữa, ta nhất định ở lại, dù ngươi có muốn hay không, ta

vẫn mãi kề bên ngươi."

"Vãn Ca, ta muốn nói cho ngươi biết một việc."

"Ân?" Ta quay qua nhìn khuôn mặt xinh xắn của Hoa Khuynh đang nở nụ cười,

một cánh hoa đào còn vương lại trên tóc, lời nàng lập tức thổi vào tai ta, đó là

câu nói cả đời này ta luôn ao ước được nghe thấy.

"Ta yêu ngươi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.