Giang châu thị, Thang Thần nhất phẩm tiểu khu.
Tiêu Phàm tới đứng trước cửa lớn tiểu khu rồi gọi cho lão đại , trên mặt mang theo nụ cười tìm một cái ghế đá bên lê đường lặng lậng chờ lão đại tới. Tên thật của Lão Đại là Trương Phi Dương , trong phòng kí túc xá tháng sinh của hắn lớn nhất nên được ba người xưng là lão đại .
Trương Phi Dương mồ côi cha ,nghe nói phụ thân của hắn làm ngành sản xuất rượu gia đình rất có tiền cho nên Trương Phi Dương lúc đầu rất cao ngạo và kiêu căng nên quan hệ lúc mới vào học của bọn rất bình thường .
Nhưng có một lần Tiêu Phàm cùng hai người bạn khác ở chung phòng ra ngoài chợ đêm chơi không may cùng một đám người xít mít lúc đó Trương Phi Dương cũng ở cách đó không xa hắn liền không do dự vọt tới ....Cũng sau lần đó quan hệ của bốn người tốt hơn rồi dần dần thành huyên đệ tốt với nhau .
"Nhiều năm không gặp không biết lão Đại biến thành cái dạng gì " Tiêu Phàm trong mắt có một vẻ chờ mong tự lẩm bẩm cười nói.
Chờ đợi không lâu một chiếc xe taxi dừng ở ngay tại cửa lớn tiểu khu . Tiêu Phàm thấy thân ảnh quen thuật của Trương Phi Dương từ trong xe đi ra , nhất thời cười to đứng dậy kêu lên : " Lão Đại "
"Tiêu Phàm thật sự là ngươi " năm năm không gặp Trương Phi Dương giờ trên mặt không còn nét ngây ngô đã thành thục hơn so với trước kia nhưng cũng nhìu tan thương . hắn đi tới lại nhìn Tiêu Phàm nhất thời phá lên cười .
Tiêu Phàm cười bước nhanh tới nhưng cước bộ của hắn đột nhiên ngừng, nụ cười trên mặt cũng thoáng cái tắt bởi vì Tiêu Phàm chú ý tới ống tay phải trống rổng của Trương Phi Dương
"Lão Đại Cánh tay phải của ngươi" Tiêu Phàm kinh ngạc nói.
"Một năm trước ta không cẩn thận bị tai nạn xe cộ cho nên cánh tay đã bị cắt rồi!" Trương Phi Dương chằm mặt một chút rồi miễn cưỡng cười nói.
Tiêu Phàm trong lòng có chút khó chịu đi tới ôm chặt lấy Trương Phi Dương .
" Ngươi không cần lo lắng ta không sao trỉ là mất một cánh tay thôi mà vẫn còn tay trái có cấm nắm an cơm cũng đã thành quen , chẳng có việc gì ghê gớm !" Trương Phi Dương chụp Tiêu Phàm phía sau lưng cười nói .
Tiêu Phàm buông Trương Phi Dương ra , hắn không nói gì chỉ nhìn thẳng vào ánh mắt Trương Phi Dương bởi vì qua nét mặt và thanh âm hắn cảm giác được Trương Phi Dương đang nói dối về việc cục tay chắt chắn trong đó có ẩn tình bên trong.
Bất quá đã Trương Phi Dương không muốn nói, kia Tiêu Phàm cũng không thể buộc hắn cho nên Tiêu Phàm cũng đành phải buông tha cho, lựa chọn tạm thời 'Tin tưởng' Trương Phi Dương.
"Đi, chúng ta trước tìm địa phương thật tốt uống một chén!" Trương Phi Dương kéo Tiêu Phàm kích động liền hướng tiểu khu đối diện một cái Tín Dương người ta tửu lâu đi đến.
Đến tửu lâu, kêu vài cái món ăn và hai bình rượu đế, Tiêu Phàm và Trương Phi Dương liền vừa ăn vừa nói chuyện .
" mấy năm nay Thế nào" hai người cạn một ly sau đó Tiêu Phàm đem mấy viên củ lạc ném vào trong miệng hỏi trước.
"Vẫn là như cũ thôi!" Trương Phi Dương cũng đem mấy viên củ lạc ném vào trong miệng, nhưng hắn dùng là là tay trái cũng không phải quá thói quen có vẻ rất là ngốc.
Ăn củ lạc phía sau hắn cười còn nói thêm "Cha ta để lại tiền cho ta cũng đủ cho ta tiêu xài mấy kiếp bình thường không có việc gì thì đi lung tung ca hát , công ty nếu có việc gắp thì tới thượng hội một chút bất qua từ khi mất một cánh tay ta liền ở nhà . Đúng rồi ta còn chưa hỏi ngươi đấy năm năm trước ngươi mất tích đi đâu như thế nào tìm cũng không thấy ngươi "
"Ta" Tiêu Phàm cười khổ há miệng thật muốn nói hết cho Trương Phi Dương nghe nhưng không biết vì sao lại không thể nói được nên lời , thật lâu sao cũng không biết nói sau cho phải .
"Quên đi hôm nay huynh đệ chúng ta mới gặp mặt không nói mấy chuyện thương tâm nữa . tới tới tới cụng ly nào !" Nhìn thấy thần sắc Tiêu Phàm buồn bả Trương Phi Dương bưng chén rượu cười to cắt đứt dồng suy nghĩ của Tiêu Phàm nói.
Tiêu Phàm cũng chạm cóc uống một hơi cạn sạch sau đó hắn thở dài nói: "Không ta cũng không phải là không muốn nói, mà là ta thật sự không biết vì sao lại vậy nếu ta cho ngươi biết ta năm năm này phải đi một cái...!"
Tiêu Phàm lời còn chưa nói hết đột nhiên trên bàn Trương Phi Dương chuông điện thoại di động vang lên hắn cầm đi tới nhìn một chút khuông mặt nhất thời biến sắt , sau đó nói với Tiêu Phàm 'Ta đi ra ngoài đón điện thoại', liền vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.
Tiêu Phàm cũng đành phải dừng lại nói chuyện hắn gật đầu nhưng ngay tại Trương Phi Dương trải qua bên cạnh hắn thời gian hắn nghe được một câu: "Quản lí, thực xin lỗi...!"
"Quản lí, thực xin lỗi" Tiêu Phàm lông mi thoáng cái nhíu lại.
Vừa rồi Trương Phi Dương còn nói với hắn , hắn hiện tại ở nhà cũng không có công tác nhưng giờ hắn hiện tại cú điện thoại này... hơn nữa phụ thân của Trương Phi Dương chính là lão tổng của công ty Trương Phi Dương hiện tại phải là người thừa kệ vậy sao giờ phải nói năn kinh sợ như vậy.
Còn có cái kia xe taxi Trương Phi Dương trước kia lên đại học thời gian liền thường xuyên khai chính mình trên đường kiêu ngạo ở trong trường học đấu đá lung tung, hiện tại rõ ràng sẽ đi ngồi taxi tới gặp mình
Còn có hiện đang dùng cơm ngôi tửu lâu này, Trương Phi Dương trước kia ăn cơm trên cơ bản đều là đi phòng cơm Tây một bữa cơm không xài cái xấp xỉ một nghìn cũng không đủ Tín Dương người ta cấp bậc chỉ có thể coi là trung hạ đương đổi làm trước kia, Trương Phi Dương là tuyệt đối sẽ không vẻ mà hôm nay, luôn luôn đều tốt mặt mũi hắn rõ ràng hội tại cái chỗ này chiêu đãi chính mình
Không thích hợp toàn bộ mội chuyện đều không thích hợp!
Trương Phi Dương thật xự đang dấu việc gì ?
Tiêu Phàm thần sắc bình tĩnh như nước nhưng trong lòng hắn đã đoán được đại khái chỉ đợi chứng thật.
Trương Phi Dương rất nhanh đã trở lại nhưng sau khi hắn trở lại giữa hai lông mày có thêm một tia u sầu được hắn che dấu sau nụ cười , hắn cười ha ha cùng chậm cốc vui vẻ ôn lại thời đại học quạy phá chỉ là không hề đề cập tới chuyện của mình vài năm gằn đây .
Tiêu Phàm có mấy lần nhớ tới muốn nói chính mình năm năm qua cũng là năm ngàn năm thời gian, nhưng mỗi lần đều bị Trương Phi Dương giành trước cắt đứt, Tiêu Phàm cũng nhìn thấu Trương Phi Dương ý tứ, liền không lên tiếng nữa, mà là tùy Trương Phi Dương ý tứ, nói lên từng khoái hoạt thời gian.
Hai người uống rượu thật lâu cũng hàn huyên rất nhiều vẫn luôn tại vui vẻ cười to.
Rất nhanh màn đêm buông xuống hai người rốt cục cũng uống đủ rồi, đứng dậy tính tiền đi ra tửu lâu.
"Đi Hoa Dương tiểu khu!" Trương Phi Dương ngăn cản một cái xe taxi, nói với tài xế.
Tiêu Phàm lông mi cau lại Hoa Dương tiểu khu Trương Phi Dương trước kia gia không phải ở chỗ này Thang Thần nhất phẩm bên trong tiểu khu sao
"Được!" Tài xế xe taxi gật đầu nói.
Trương Phi Dương định ngồi vào xe đột nhiên Tiêu Phàm kéo lại chỉ thấy hắn đối tài xế xe taxi nói: "Thật có lỗi bát tài ngươi đi trước đi!" Sau đó liền đóng cửa xe lại.
"Làm sao vậy" Trương Phi Dương ngơ ngẩn.
Tiêu Phàm không nói gì, mà là túm Trương Phi Dương kéo tới ngỏ vắng ở đối riệng đường , ánh mắt lạnh xuống thanh âm cũng lạnh lùng dừng lực nói : "Lão Đại nếu ngươi còn coi ta là huynh đệ vậy nói cho ta biết, cánh tay của ngươi đến tột cùng là như thế nào đứt rời".