Tử Thần, Bọn Anh Yêu Em

Chương 37: Buổi hẹn hò của ba người. Kẻ phá đám 5




“Con người, tha cho ta đi” trong lòng đang gào thét là thế nhưng bên ngoài cô vẫn tỏ vẻ không có gì cả. Từng câu hỏi cứ ập đến như bão táp ,mồ hôi lạnh từ sau lưng chảy ròng ròng, bây giờ cô đã hiểu cảm giác muốn giết người mà không thể giết của Mạnh Bà là gì?

Bỗng một bóng đen che khuất, cô ngước đầu nhìn lên hóa ra là hắn - Thần Ức Minh. Hắn cười tà tà nhìn cô “ Đây là quý cô ngày hôm đó nhỉ?” lại nghỉ đến ngày hôm đó Thần Ức Minh bị cô cho một cước nếu không nhờ mấy hồn ma kia đỡ có lẽ hắn đều đứng không vững. Nghĩ đến lúc đó mặt đều hắc, bỗng nhiên Thần Ức Minh ghé nhỏ vào tai cô nói “ Hay tôi nên gọi là Như Nhi đồng học nhỉ?“.

Bên góc áo của Thần Ức Minh bỗng nhiên có một cánh tay, Thần Ức Minh nghi hoặc nghiêng đầu đã thấy một đám phía sau vẻ mặt căm tức nhìn hắn. Nguyễn Ái hô to lên “ Tên kia vì cái gì ngươi muốn gần gũi với mĩ nữ chứ chúng ta còn chưa được” và sau đó cả đám thanh niên phía sau lại hô lên “Đúng vậy”, Nguyễn Ái lại hô lên “Ném hắn ra chỗ khác”, có người vờ săn tay áo lên, bỗng có người hô to “Mĩ nữ nữa kìa“.

Cô ngước nhìn hóa ra là Tố Mai Nguyệt, cô phải công nhận một điều hào quang nữ chính là vô tận mà, như hào quang của Quang Thế Âm Bồ Tát không bao giờ tắt. Dạo này cô thấy nữ chính rất kì lạ còn kì lạ điểm nào cô cũng không biết. Tố Mai Nguyệt lần đầu tiên thấy người đẹp như vậy, cô biểu tình lạnh nhạt nhìn Tố Mai Nguyệt lại không nghĩ Tố Mai Nguyệt mắc cỡ cúi mạt xuống, gặp quỷ, cô có làm gì đâu? Cơ mà nhìn nữ chính thẹn thùng lại có nét dễ thương khiến người xung quanh muốn hảo ôm Tố Mai Nguyệt vào lòng để yêu thương. Tố Mai Nguyệt nhìn cô chằm chằm khiến những người xung quanh mới để ý, còn một đại mĩ nữ nữa. Nhưng khi quay lại nhìn chỗ cô ngồi đã không thấy bóng dáng cô đâu.

----

Cô lạnh nhạt nhìn xung quanh rừng cây, thật sự là cô muốn thuấn thân đến chỗ Lcazh và Bạch Dật nhưng lại không biết tại sao lại xuất hiện chỗ này. Thần Ức Minh huýt sáo nhếch môi nhìn cô “ Thật ra thì nếu em muốn có thể đến nhà tôi không cần ở nơi này đâu. Nhưng nếu em thích dã chiến thì....đau quá” chưa để Thần Ức Minh nói xong cô đã co giò đạp hắn nếu là bình thường chắc chắn Thần Ức Minh đã không thấy mặt trời ngày mai rồi nhưng bây giờ cô đá hắn chỉ bay tầm mấy mét mà thôi.

Cô sờ thử tay , chân của mình ,ân không bị thương chỗ nào cả, chẳng lẽ cô bắt đầu dung hợp với cái cơ thể này, vì thế nên lực lượng mới bắt đầu phong ấn? Trong lúc cô suy nghĩ, Thần Ức Minh cũng từ dưới gốc cây mà đứng liêu xiêu lên được. Hắn ôm bụng thở dốc sau đó ai oán nhìn cô “Này, sao cô lại ác như vậy, cô mà xuống một gam nữa là nhà họ Thần tuyệt tự rồi“. Cô lạnh lùng nhìn hắn, cũng không nói gì, bốn bề đều là cây với lại cô không biết nơi này là đâu nên cũng không thể tự tiện đi mà cô không thể tự tiện thuấn thân nữa vì không biết lần thứ hai sẽ đưa đi đâu, đành phải chờ mọi người vậy.

Nhìn xung quanh những cây ở đây đều rất lớn, chẳng lẽ đây là rừng nguyên sinh? Thần Ức Minh thấy cô không để ý đến mình cũng lười tố cáo cô nữa. Nhưng giờ hắn mới để ý nha, đây là đâu vậy? Giờ hắn mới để ý đây là rừng gì và quan trọng nó nằm ở đâu nha. “Này nơi này là ở đâu vậy?” Hắn hỏi cô đáp lại là câu nói rất hờ hững của cô “Ta không biết” Thần Ức Minh vẻ mặt như thế này nhìn cô “Ngươi không biết vậy đưa ta đến đây làm gì a”, cô cũng tỉnh queo đáp lại “Ta cũng không biết”

Mặt trời đã khuất, màn đêm buông xuống, lúc nãy một trận mưa đã làm nơi này ẩm ướt không có chỗ để trú chân cho hai người. “Ác xì..... Ác xì” Thần Ức Minh run cầm cập, cô nhẹ giọng nói với hắn “Cần ta đốt.....”, “ Thôi” chưa để cô nói hết Thần Ức Minh đã cắt ngang, định đốt lửa hay đốt rừng vậy? Hồi nãy cô cũng nói đốt lửa vì đêm xuống rút cuộc cô đốt hẳn một cây cô thụ lớn xém nữa gây ra cháy rừng nếu không phải mưa xuống đúng lúc chắc cả khu rừng này cháy trụi là cái chắc.

Nhìn bóng dáng gầy yếu(?) của cô, Thần Ức Minh bỗng có cảm giác rất kì lạ, cô thật giống với người kia. 'Bịch' trước mắt bỗng nhiên rất mơ hồ rồi cô mất đi ý thức, Thần Ức Minh hốt hoảng đỡ cô vỗ nhẹ gò má của cô “Này, này cô không sao chứ? Tỉnh lại đi chứ”, hắn hốt hoảng tìm kiếm nơi tạm nghỉ chân bỗng nhìn hốc cây lớn không xa hắn vội cõng cô nhanh về phía đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.