Từ Sao Hỏa Đến La Mã

Chương 9: “Ông xã à, ông xã, lúc nãy có phải là đã nhìn thấy em không mặc gì không…”




Khi Lạc Lạc tỉnh lại, Địch Nam đã không còn trong phòng ngủ, cô lật chăn ra nhìn vào người, hình như trên cơ thể cô không có dấu vết của sự “chà đạp” …

Oài, trước khi hôn mê còn nói “không được nhìn, không được nhìn” đúng là thần kinh, đáng ra nên nói “xin cứ tự nhiên, muốn làm gì thì làm.”

Cô nhìn bên cạnh gối có đặt một chiếc áo sơmi nam, đưa lên mũi ngửi, thoang thoảng mùi thơm dịu của xà phòng.

Cô nghiến răng gượng dậy, mặc áo sơmi vào, cảm thấy mình như một quả ô liu tròn xoe.

Lạc Lạc mệt đến mức không muốn cử động, nghiêng người bên giường rên rỉ: “Thầy Địch, ông xã ơi anh ở đâu… vợ anh đã tỉnh rồi…”

“…” Địch Nam đang bê một cái bát sứ, bên trong có hai quả trứng gà mới luộc.

Đúng lúc Lạc Lạc đang đói, thò tay định lấy một quả ăn. Địch Nam gạt tay cô ra, lấy hai quả trứng nóng hổi bọc vào một chiếc khăn tay, ánh mắt ra lệnh cho cô nằm xuống, Lạc Lạc ngoan ngoãn nghe lời.

Địch Nam mím môi, dùng trứng đánh gió cho cô, trứng nóng có thể làm lưu thông khí huyết.

Lạc Lạc nhìn anh âu yếm, một bạch mã hoàng tử chu đáo, một người chồng dịu dàng, tốt quá đi.

“Ông xã à, ông xã, lúc nãy có phải là đã nhìn thấy em không mặc gì không…”

“…” Địch Nam không biết nên nói gì.

“Không có động cơ phạm tội à?” Mắt Mộ Lạc Lạc ánh lên sự thất vọng.

“Đừng quên chúng ta có một bản giao kèo.” Thái độ của Địch Nam có chút gì đó đạo mạo cứng nhắc, rõ ràng anh là người sai, nhưng có điều lời nói của Lạc Lạc có ý đồ mê hoặc người phạm tội.

Mộ Lạc Lạc không nói gì, pháp luật vô tình, Địch Nam không hề có rung động với thân thể cô sao.

“Ây da…” Cô đột nhiên xoa xoa đầu, giọng đau đớn.

Địch Nam hiểu cô rất đau, nói: “Đi bệnh viện thôi, chắc không nhẹ đâu.”

“Anh gọi em một tiếng bà xã đi, em sẽ không thấy đau nữa…” Mộ Lạc Lạc nũng nịu, hệt như một chú mèo con.

Địch Nam nhìn khuôn mặt mềm yếu và ánh mắt dừng lại ở chiếc quần vải mỏng, anh cảm thấy xấu hổ.

“Rốt cuộc thì thầy có ưu điểm gì mà em lại yêu thầy đến vậy?” Địch Nam hỏi với đôi mắt hoài nghi.

Mộ Lạc Lạc ngẩng đầu lên, chớp mắt cười: “Thì thầy đẹp trai, nên muốn chiếm hữu. Mẹ em nói, là con gái thì phải biết giữ ý, nhưng em không thể kìm nén được trước thầy, vừa nhìn thấy thầy em đã muốn có được thầy.”

“…” Địch Nam mặt không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng đôi mắt thì ánh lên vẻ hãnh diện.

“Lần kiểm tra sắp tới nếu em vượt qua 80 điểm, em muốn gì được nấy.”

Mộ Lạc Lạc chạnh lòng, kế này quá hiểm, cô chưa bao giờ qua được đợt kiểm tra chuyên ngành nào.

“Thầy tiết lộ đề đi mà, em có phải là người ngoài đâu…” Mộ Lạc Lạc liếc mắt tinh nghịch.

Địch Nam bất đắc dĩ mỉm cười: “Thầy đang nghi em lấy thầy là vì muốn có thể dễ dàng tốt nghiệp.”

Thực ra cũng có một chút là như vậy.

“Nhưng mà thầy quên không nói với em, thời gian tới thầy sẽ nghỉ dạy.”

Hóa ra tin đồn là thật.

Mộ Lạc Lạc đặt tay lên trán, đứng phắt dậy: “Tại sao thầy nghỉ? Công việc này vừa ổn định lại vừa có tiếng mà.”

“Có một vài nguyên nhân, nhưng cũng không nhanh tới vậy đâu.” Địch Nam nói qua loa.

“Nhưng nếu như thật sự thầy nghỉ dạy thì cơ hội em gặp thầy sẽ ít đi rất nhiều…” Mộ Lạc Lạc mếu máo, chuyện này là gì chứ, cứ ngỡ rằng tìm được nơi dựa dẫm để có thể tốt nghiệp dễ dàng, tòa tháp dựa lưng này xem ra không có tác dụng gì rồi.

Địch Nam lau nước mắt cho cô, như sớm đã nhìn thấy “ý đồ xấu” trong gan ruột của cô, anh cười cười, nói: “Luận án tốt nghiệp thầy sẽ viết giúp em, không phải lo đâu.”

Thăng trầm của cuộc đời con người là thế này sao? Ha ha, vui quá!

“Nhưng điều kiện là, kết quả thi trong bốn năm ít nhất cũng phải đạt trung bình trở lại.”

Lạc Lạc không còn chút hứng thú để nói nữa, hóa ra thầy không tốt như cô tưởng.

“Vậy là thầy dùng thành tích học tập để uy hiếp vợ mình, như vậy là không tốt đâu…”

“Thầy đã lấy em, lại là thầy chủ nhiệm của em, đương nhiên phải có trách nhiệm đôn đốc em học tập, huống hồ bố mẹ em đã trao lại trách nhiệm đó cho thầy.”

Địch Nam nói đúng sự thật, mẹ Lạc Lạc đã lôi anh ra ngoài lan can nhỏ to, về cơ bản anh vốn là người rất có trách nhiệm với những gì mình được giao phó.

Tâm hồn nhỏ bé của Lạc Lạc hai lần bị chấn động, cô đúng là đã lấy phải một thầy giáo hắc xì dầu rồi.

“Em hối hận rồi, hay là chúng ta li hôn thôi!” Cô mấp máy, khó sống quá.

“Em chắc không?” Địch Nam mắt sáng lên, cảm giác như vừa trút đi gánh nặng.

Mộ Lạc Lạc méo xệch: “Không được, em vẫn chưa bắt nạt được thầy, để em nghĩ đã.”

“…”

“Tuy thầy sắp trở thành người thất nghiệp, nhưng em sẽ không từ bỏ thầy, thầy yên tâm đi…” Lạc Lạc vỗ vai Địch Nam, thái độ rất nghĩa hiệp nhưng trong lòng cô rất mâu thuẫn, vì từ nhỏ cô đã được giáo dục rất nghiêm khắc rằng, chồng tương lai của cô có thể không đẹp trai, không quyền hành, nhưng nhất định phải có công việc ổn định.

Địch Nam mỉm cười, anh biết Mộ Lạc Lạc chỉ xem hôn nhân là trò chơi, nhưng cũng có vẻ thành tâm, cái đó không biết diễn tả ra sao.

Mộ Lạc Lạc đột nhiên hất hàm lên: “Nếu em kiếm tiền nuôi thầy, mọi việc thầy đều nghe em chứ?”

Địch Nam không nhịn được, cười rũ rượi.

Lúc đó, Mộ Lạc Lạc nheo mắt, vẻ thất vọng, từ hôm nay trở đi, cô phải cứng rắn, trưởng thành, cô phải tốt nghiệp và tìm được một công việc tốt, về sau thì, cô có thể sai bảo thầy, có thể đánh thầy, có thể ra lệnh cho thầy gọi mình là bà xã, có thể bắt thầy gọi mình là nữ vương!

“Sắp tới giờ đóng cửa rồi.”

Mộ Lạc Lạc lắc lắc đầu, nghiêng đầu xuống gối: “Đau đầu, đi không nổi.”

“Vậy em ngủ ở đây đi, thầy ngủ ở thư phòng.” Địch Nam đứng dậy, lấy từ trong tủ ra một cái gối.

Mộ Lạc Lạc nhìn căn phòng vắng vẻ, Địch Nam bao giờ mới tỏ ra thân thiết với cô đây.

***

Tuần đầu tiên, buổi sáng thứ Hai.

Mộ Lạc Lạc cầm “túi to túi nhỏ” trở về ký túc, vì lúc cô tỉnh, thầy Địch đã không còn ở nhà, thậm chí còn không để lại vài dòng, cô vừa giận vừa tức.

“Mộ Lạc Lạc, nếu cứ đi thẳng cô sẽ đâm vào cây đấy?”

Một tiếng cười vọng lại từ sau lưng.

Mộ Lạc Lạc siết chặt tay, chạy nhanh hơn, lại là Hàn Tư Viễn đáng chết đó.

Hàn Tư Viễn cũng không kéo cô, cười đắc chí đuổi theo.

“Anh đừng có đi theo tôi nữa được không? Chú ý tới hình ảnh đi!”

Hàn Tư Viễn nhún vai: “Sao? Địch Nam không muốn có người theo đuổi à?”

“Không, thầy Địch không để ý đến chuyện này!” Mộ Lạc Lạc nói xong cảm thấy nhẹ người.

Hàn Tư Viễn tất nhiên là rất để ý tới lời nói của cô, xua tay: “Đưa ra đây.”

“Đưa cái gì? Sinh viên làm gì có tiền!” Mộ Lạc Lạc giống như một con ngốc ôm chặt túi tiền của mình, muốn cướp cũng không thể cướp được.

“Bớt giả vờ ngây ngô đi, giấy đăng ký kết hôn.” Hàn Tư Viễn thận trọng mở lời.

Mộ Lạc Lạc vừa nghe không phải là cướp, đã chống tay, cười to: “Đồ ngốc, sao tôi có thể mang theo đăng ký kết hôn bên người cho anh lấy chứ? Ha ha ha.”

Hàn Tư Viễn có chút nghi ngại, Địch Nam điên rồi sao, sao anh ta có thể kết hôn với con tiểu nha đầu này?

“À ra thế, cô thông minh quá, vậy giờ ăn trưa chúng ta gặp nhau.”

“Gặp cái đầu anh ấy, anh đừng có làm hỏng hình tượng trong sạch của tôi.”

Hàn Tư Viễn nháy mắt tán tỉnh cô, trò chơi bắt đầu rồi.

Mộ Lạc Lạc ớn lạnh, gã xấu xa này nháy mắt với mình là có ý đồ gì đây?

***

Lần đầu tiên trong đời Mộ Lạc Lạc nhận được một món quà mà cô không hiểu mục đích: mười một bông hoa hồng.

Địch Nam đang đứng phía sau bục giảng thu quỹ lớp, nhìn cô và hoa.

Mộ Lạc Lạc biết hoa này không phải do Địch Nam tặng, nên đã vẩy tay lắc đầu.

Các nam sinh trong lớp ngạc nhiên trông thấy, bây giờ rất thịnh hành mốt tự đặt hoa tặng mình sao?

Cô bạn cùng phòng Tiểu Triệu lấy tấm bưu thiếp trong bó hoa ra, đọc to: “Lạc Lạc yêu quý, hoa hồng thay cho tấm lòng của anh, yêu em hết cuộc đời này. Nhớ em, Hàn – Tư – Viễn? Được đấy Lạc Lạc, không ngờ cậu, chưa trưởng thành thế này, lại là món ăn của các trai đẹp, cả ký túc này cứ nghĩ là cậu khờ.”

Những câu nói đó thốt ra, làm mọi người tò mò, Địch Nam ngước mắt lên nhìn, sau đó lại cúi xuống tiếp tục thu tiền.

Lạc Lạc thấy sắc mặt Địch Nam không tốt, liền giật lại tấm bưu thiếp, định xé thành mấy mảnh, nhưng xé không đứt, cô ném xuống chân giẫm, giẫm mấy lần vẫn chưa nguôi giận, cô ném hoa vào thùng rác. Tên khốn đó làm hại cô, còn nói gì cơ chứ, sẽ không bao giờ làm phiền cô nữa, không biết thể diện để đâu.

Cô rất muốn giải thích với Địch Nam, nhưng ở đây đông người, nhiều ánh mắt tò mò, do đó cô cầm tiền quỹ lớp đứng vào hàng, thân hình nhỏ bé của cô dễ dàng luồn lách lên tới bàn thầy.

“Thầy Địch, em…”

“Một trăm năm mươi tệ.” Địch Nam nhanh miệng nói.

Mộ Lạc Lạc móc tiền ra, vẻ không hài lòng, không giải thích thì khó chịu, cô thật sự không có ai ngoài thầy.

Cô chậm rãi trở về ghế ngồi, nhắn tin cho Địch Nam.

Mộ Lạc Lạc: Em không quen biết Hàn Tư Viễn, anh ta cố tình hại em, thầy hãy tin em!

Địch Nam: Không cần giải thích đâu.

Mộ Lạc Lạc miệng run run, gập điện thoại lại, vì Địch Nam đã tắt máy trước mặt cô.

“Tức quá!”

“Sao lại vứt hoa đi, cậu sung sướng tới phát điên rồi à, cậu từ bé tới giờ chưa bao giờ nhận được hoa à?” Tiểu Triệu hỏi.

“Ừ, chưa bao giờ được nhận, nhưng mà tớ với hắn không có quan hệ gì cả, hắn cố ý đối đầu với tớ…”

“Tục ngữ nói rằng, không có lửa làm sao có khói.” Tiểu Hồng nhẹ nhàng giải thích.

“Đây là lửa hay là khói?” Mộ Lạc Lạc đáp.

Tiểu Trương lắc đầu: “Lạc Lạc, mọi người thường cười cậu là cô gái ngây thơ, nhưng hóa ra cậu là một cao thủ.”

Chỉ cần Mộ Lạc Lạc mở miệng giải thích, bạn bè sẽ nghĩ là cô giả vờ ngoan ngoãn, ngây thơ, thích thể hiện, thế nên cô không buồn nói.

Trong lòng rất tức tối.

Đến giờ cơm trưa.

Mộ Lạc Lạc không có hứng nhưng vẫn đi ăn, ngay khi cô bước vào cửa nhà ăn, Hàn Tư Viễn đã đứng ở đó chờ cô. Cô bước qua ba bước, Hàn Tư Viễn đã chặn đường.

“Cuối cùng thì anh muốn gì ở tôi? Ức hiếp tôi phải không? Anh thật là người phiền phức, anh tránh xa tôi ra, đừng có lại gần tôi. Tôi rất coi thường anh!” Mộ Lạc Lạc tức tới mức không nói thêm, túm cổ áo anh ta.

Hàn Tư Viễn thổi thổi cổ áo, giữa hàng trăm con mắt tò mò, anh ghì vai Mộ Lạc Lạc, trợn mắt hỏi:

“Đừng làm ầm lên nữa, tôi sai rồi, từ giờ về sau tôi không làm cô tức giận nữa là được chứ gì?”

Cô buông cổ áo Hàn Tư Viễn ra, nghiến răng nói: “Tôi kết hôn rồi, anh đừng có quấy rối nữa!”

Hàn Tư Viễn ghé miệng lại gần tay cô, mỉm cười, hành động của hai người giống như là đang biểu lộ tình cảm riêng với nhau.

“Ê, anh đưa tôi đi đâu?” Mộ Lạc Lạc bị Hàn Tư Viễn nắm chặt cổ tay, kéo ra khỏi nhà ăn.

“Tất nhiên là mời bạn gái mới đi ăn cơm.”

“Tôi không phải là bạn gái của anh, bỏ tay ra, bỏ tay ra…” Tiếng kêu của Lạc Lạc yếu dần, vì cô đã nhìn thấy Địch Nam, nhưng bên cạnh Địch Nam còn có một thầy giáo khác. Bọn họ đi ngang qua như không có chuyện gì. Trời ạ, cuối cùng cô đã làm gì có lỗi, mà bây giờ bị báo ứng thế này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.