Mạc Ly Hiên trầm giọng lên tiếng, bộ dáng cà lơ phớt phơ hoàn toàn biến mất " Mang nàng đến Càn Long Cung"
Bạc Khinh Nhiễm trên khuôn mặt hiện nét kinh ngạc, Càn Long Cung chỉ giành cho hoàng thượng ở, cho dù phi tần được sủng ái nhất hắn cũng chưa cho vào một lần. Vì sao lại đặc biệt với nàng. Tạ Hoa Nhi tức giận, cất giọng õng ẹo lên tiếng " Hoàng Thượng, Càn Long Cung không thể tuỳ tiện cho người ngoài vô được. Trong cung còn nhiều điện trống. Cùng lắm có thể cho Nhiếp Chính Vương Phi ở điện của thiếp"
Mạc Ly Hiên phất tay nàng, giận dữ gầm to "Câm mồm"
Không muốn chậm trễ, Bạc Khinh Nhiễm ôm nàng bay về phía cung điện. Hắn không hiểu nổi bản thân, chỉ biết lần đầu tiên trên đời hắn rối loạn đến vậy, cho dù đối mặt sinh tử trên chiến trường hắn cũng không bàng hoàng, vậy là nữ tử này ngất xỉu lại làm lòng hắn không yên.
Ngự y hối hả chạy đến, chưa kịp hành lễ đã bị Mạc Ly Hiên xua tay " Không cần hành lễ, xem cho nàng"
Hắn vội vàng vén tay áo bắt mạch, Bạc Khinh Nhiễm cùng Mạc Ly Hiên bồi hồi không yên. Gương mặt tuấn mỹ đôi mày nhíu chặt không buông. Buông khỏi tay nàng, hắn quỳ trước mặt Mạc Ly Hiên nói " Vương Phi không có gì đáng lo ngại, chỉ là do kiệt sức quá mức nên mới xảy ra ngất xỉu, hơn thế bên trong cơ thể có Nhuyễn Cốt Tán, thêm vào suy nghĩ chuyện gì đó quá nhiều nên đâm ra ngất đi"
" Nhuyễn Cốt Tán?" Mạc Ly Hiên lầm bầm. Phượng Mặc Yên ngươi quả là ích kỷ, ngươi không muốn nàng rời xa ngươi nên đã hạ Nhuyễn Cốt Tán lên người nàng. Tiếc rằng tính sai một bước, hắn không biết hắn đã để Ám lại bên cạnh bảo vệ nàng, tuy vẫn để mất làm nàng mất đi kí ức, nhưng ít ra vẫn đưa nàng thoát khỏi Phượng Mặc hai huynh đệ.
Bạc Khinh Nhiễm tay trong áo nắm chặt thành quyền, là ai hạ nàng độc, hắn nhất quyết không tha. Mạc Ly Hiên lên tiếng "Hãy để nàng tại hoàng cung, có thái y chăm sóc. Trẫm sẽ sai người đi tìm Hạ Tuyết Thần"
" Đa tạ Hoàng Thượng quan tâm, nhưng Vương Phi của Bổn vương nên về phủ thì hơn" Hắn lạnh giọng nói, tuy không hiểu tại sao hắn ta lại quan tâm đặc biệt đến nàng, là âm mưu hay gì đó nhưng vẫn làm hắn đặc biệt khó chịu. Cúi người nhất bổng ôm Mộc Khả Hân đang nhắm chặt mắt, hắn gật đầu sau đó bước khỏi điện. Mạc Ly Hiên tức tối sầm mặt, cho người lui ra ngoài, hắn ra lệnh cho ám vệ trong tối " Điều tra Hạ Tuyết Thần, ta muốn thuốc giải Nhuyễn Cốt Tán"
" Tuân lệnh" Trong tối truyền ra tiếng nói, Mạc Ly Hiên bay ra ngoài cửa sổ đi mất, sau khi hắn đi, một Mạc Ly Hiên khác xuất hiện, đây là Chi- một trong tứ đại ám vệ tâm đức của hắn. Nếu đi vắng, hắn sẽ là người đóng giả Mạc Ly Hiên. Đó là lí do Thạc Vi xuất hiện cũng không ai nhận ra.
Thất Vương Phủ yên tĩnh, gió thổi xào xạc, ánh đèn chập chờn trong chính điện. Nam nhân vận trường bào xanh lục, tay cầm bút phê duyệt tấu chương, thần sắc mệt mỏi nhuộm đau thương. Hắn đột nhiên ngừng bút " Nếu đã đến thì hãy đi ra đi "
Trong góc khuất bóng dáng áo đỏ bước ra, khuôn mặt yêu nghiệt tuấn mĩ, sóng mũi cao thẳng, đôi mắt loé hồng sắc " Tiêu Dao Vương đúng là võ công cao cường, có thể nhận ra ta, không uổng công Bạch Vân đường xa xôi đến gặp ngươi "
Bạch Vân! Phượng Mặc Yên khẽ nhăn mày "Không biết Bổn Vương đã tài đức gì mà được Diêm La Vương của Diêm La Điện tìm tận nơi"
Diêm La Điện lớn mạnh không kém Hắc Tinh Môn của hắn, từ xưa nước sông không phạm nước giếng. Không lí nào hắn lại đắc tội hắn ta, chưa kể đến hắn chưa tiết lộ thân phận ra bên ngoài. Với danh Tiêu Dao Vương không thể nào đụng đến Diêm La Điện trong giang hồ. Trừ khi có người đem tiền nhờ giết hắn, nhưng cũng không đến mức Diêm La Vương đích thân đến gặp hắn.
Diêm La Vương Bạch Vân giang hồ đồn đại tàn bạo khát máu, dung nhan yêu mị như lửa. Hắn cũng từng cho người điều tra thế lực Diêm La Điện, nhưng cũng không có tin tức gì nhiều về Bạch Vân.
Mạc Ly Hiên giọng chuyển lạnh nói " Tiêu Dao Vương Gia, ta cần thuốc giải Nhuyễn Cốt Tán"
Đồng tử co rụt, trên dung nhan tuấn mĩ nhuộm màu đau thương " Nhuyễn cốt tán, Bổn Vương không thể cho ngươi"
Hắn chỉ có một viên năm ấy Hạ Tuyết Thần đưa, đó là để giành cho nàng, hắn tin chắc có ngày nàng sẽ quay về. Hắn không thể giao cho người khác.
" Sao cơ?" Mạc Ly Hiên tức giận, xung quanh sát khí bay ngập trời. Hắn biết tính tình của Hân Hân, nếu bị kìm chế võ công chắc chắn nàng không vui vẻ gì, hơn thế bây giờ nó còn lại ra tác dụng phụ làm cơ thể nàng suy yếu. Thuốc giải Nhuyễn cốt tán hôm nay hắn phải có. Cho dù lật tung Thất Vương Phủ.
Phượng Mặc Yên từ tốn trả lời " Thuốc giải thứ Bổn Vương không thể đưa ngươi"
Hắn cười nhếch môi, hai mắt hiện hồng quanh, rút kiếm chĩa trước mặt Phượng Mặc Yên nói " Vậy đừng trách ta giết ngươi"
Nói dứt câu hắn xông lên, Phượng Mặc Yên rút cây quạt trong tay áo đỡ lại. Mạc Ly Hiên điên cuồng, tất cả chiêu đều mang lực sát thương cao, Phượng Mặc Yên cũng không thua kém, chỉ muốn dồn đối phương vào bước đường cùng.
Kinh ngạc trước võ công Phượng Mặc Yên, hắn không ngờ Tiêu Dao Vương Nam Quốc lại che giấu sâu như vậy. Với võ công của hắn khắp giang hồ có mấy ai sánh bằng, thế mà lại ngang tài ngang sức với Phượng Mặc Yên.
Đồng thời ra chiêu trúng đối phương, Mạc Ly Hiên thổ huyết, Phượng Mặc Yên dính máu nơi khoé môi, nội thương cũng không khá hơn là bao nhiêu. Hắn cười lâu đi vết máu đỏ tươi " Phượng Mặc Yên, rốt cuộc đâu là ngươi? Tiêu Dao Vương không tranh việc đời, hay lạnh lùng vô tình đến hại cả người mình yêu thương"
"Ngươi" Hắn trừng mắt, sâu thẩm bên trong vết thương càng thêm rỉ máu, Hân Nhi, ta phải làm sao? Ta nhớ nàng thật sự nhớ nàng.
Mạc Ly Hiên cười nhẹ, yêu mị dung nhan lạnh lùng hơn hàn băng, đối nghịch với hồng y tựa lửa, hắn khuất bay đi chỉ để lại câu nói "Ngươi đáng thương"
Không thể lấy thuốc giải từ Phượng Mặc Yên chỉ còn cách tìm ra Hạ Tuyết Thần.
Trong rừng lê trắng buốt, tàn cây rũ xuống che đi ánh nắng chói chang. Dưới gốc cây hai nam nhân tuấn mĩ ngồi chơi cờ. Hoàng bào rực rỡ, dung nhan kiên nghị. Nam nhân còn lại tử y ma mị, tuấn mĩ phi phàm. Mộ Dung Cảnh Hy trêu chọc lên tiếng " Thần, gần đây ngươi đắc tội với ai à? Mấy thế lực lớn trong giang hồ không ngừng tìm ngươi"
Nam nhân tử y đặt quân cờ xuống, không chút bối rối lên tiếng " Không phải chuyện thường xảy ra à? Đơn giản muốn bổn thần y cứu người"
Mộ Dung Cảnh Hy bật cười, tay mải mê xoay quân cờ " Y tiên, độc thánh đều là ngươi, cứu người cũng có thể giết người. Thần, sao ngươi không làm việc thiện, đi ra cứu người đi"
Hạ Tuyết Thần mắt lạnh, quân cờ trong tay lại để xuống, giọng nói trầm ấm lên tiếng "Nếu ta lúc nào cũng ra tay, không phải rất dễ dàng nhàm chán, mọi chuyện đều phải có duyên, thì may ra thế giới này mới còn thú vui"