Từ O Biến A Về Sau Ta Chỉ Muốn Ăn Cơm Mềm

Chương 17: Diễn Đàn Nặc Danh






Đại học Thiên Hải khoa đấu kiếm.

“Haizzzz.....” Tiếng thở dài từ nơi nào đó truyện đến.

Trong giờ giải lao, chủ tịch clb đấu kiếm tháo mặt nạ bảo hộ, cầm chai nước tu một hơi, làm ngơ tiếng thở dài của rồi.

“Haizzzz.....” Lại một tiếng thở dài sầu hơn cả hồi nãy.

Lúc này, chủ tịch clb đấu kiếm nghe nguyên cả buổi chiều rồi, không thể chịu nổi nữa, đem kiếm trong tay đưa về phía phát ra tiếng thở dài, “ Anh Lục, hay anh phá nữa đi.

Nếu không đủ thì phá thêm nữa.” Chỉ cần đừng tiếp túc than ngắn thở dài, muốn làm gì cũng được, não của hắn muốn vỡ ra rồi.

Lục Ngộ Thanh mặt khó xử, giọng buồn rầu, “Lão Chu à, tôi cũng không muốn thở dài, chỉ là tôi.....!Một người bạn của tôi, thật quá cay đắng!”

Chủ tịch clb đấu kiếm cũng không có nói thích cái nick name này hay không, hắn bình tĩnh nhìn Lục Ngộ Thanh, nói: “Vậy cậu rốt cuộc....!Bạn của cậu có chuyện gì à?”
Chỉ cần có chuyện để nói, để kể.

Khắp nơi đều là bạn.

Lục Ngộ Thanh thật sự không thể tìm được người để giải đáp thắc mắc của anh, thấy người này biết điều như vậy, còn muốn giúp anh, cũng không lo bị lộ tẩy nói: “Tôi có một người bạn.”
*Ổi: Câu chuyện muôn thuở, một người bạn.

Chủ tịch clb đấu kiếm gật đầu, đúng vậy, cậu có một người bạn.

“Bạn của tôi đang thích một người.”
Chủ tịch clb đấu kiếm gật đầu, ok, cậu thích....!À không, là người bạn của cậu thích một người.

Người được thích kia, tuy không biết là ai nhưng hắn vẫn dành một giây để thương cảm cho người nọ, sau đó mỉm cười: “ Người kia chắc chắn rất may mắn.”
Lục Ngộ Thanh lập tức vui vẻ, “Câu này hay, dễ lọt tai đó!”
Chủ tịch clb đấu kiếm tiếp tục cười, chưa nói nửa câu sau, là vận cứt chó.

Cũng không biết người bị anh Lục ngắm tới có chịu nổi một đấm của cậu ta không.

Ok, chúc anh bạn kia may mắn.

Lục Ngộ Thanh vui vẻ, sau đó lại nhíu mày, “ Nhưng, người bạn của tôi vì để theo đuổi người ta, có lỡ giấu một việc tí xíu, rất nhỏ rất nhỏ thôi, anh cảm thấy.....cậu ta có nên nói thật ra luôn không?”
Chủ tịch CLB đấu kiếm thở dài, bỗng nhiên cảm thấy thở dài có thể bị lây, “Nói đi anh Lục.

Người bạn kia giấu giới tính hay là giấu tính cách của mình?”
*Ổi: Một mũi tên trúng hai con nhạn, một câu nói trúng luôn hai đứa.


Lục Ngộ Thanh trừng mắt, hết hồn nhảy lên, “Fuck! Anh điều tra tôi?”
Sau đó não load lại, “Nhầm, là bạn của tôi.”
Chủ tịch CLB đấu kiếm chịu, không có cách nào nha, ai kêu người trước mặt hắn thể hiện quá rõ chi, hắn cảm thấy mình cũng là bất đắc dĩ mà, bản không đánh lại người này, nhưng không có nói là anh bị ngu giống tên này.

Lục Ngộ Thanh cũng không nghĩ nhiều như nữa, anh muốn lưu lại đường lui an toàn.

“Nếu anh biết rồi, anh có cách gì giúp bạn của tôi không? Tôi truyền lời cho bạn ấy.” Lục Ngộ Thanh nghiêm túc, giống như đang họp của công ty, xem ra mấy ngày nay anh đi học khóa tổng tài cũng không phải không có ích.

Học một lần dùng cả đời.

Chủ tịch clb đấu kiếm lắc đầu, “Tuy tôi cũng muốn giúp, nhưng tôi không có kinh nghiệm về chuyện này.

Cùng lắm, anh Lục cậu có thể lên mạng cầu cứu, chắc chắn sẽ có nhiều người trả lời.”
Lục Ngộ lấy cục gạch sắp hỏng của mình ra, “Anh giúp tôi nhìn xem, điện thoại của tôi có thể lên trang nào để hỏi?”
Chủ tịch CLB đấu kiếm: “.......”
Nửa tiếng sau, Lục Ngộ Thanh lén lút đi vô thư viện tìm một góc có máy tính ngồi xuống, bắt đầu mở máy tính một cách không thành thạo lên rồi xài.

Thủ thư thấy được hành động của Lục Ngộ Thanh, trong lòng cảnh giác, tuy rằng hiện tại internet phát triển, nhưng vẫn có nhiều người vẫn tìm mọi cách để ăn cắp sách của thư viện.

Có người chụp ảnh, có người quay clip, có người còn xé sách, cách nào cũng có.

Việc đó hình thành tổn thất khổng nhỏ đối với thư viện, vì vậy thư viện tăng cường việc giám sát.

Không ai có thể làm hư hại đến sách của thư viện.

Hành vi lén lút của Lục Ngộ Thanh đã lọt vào mắt của quản lý thư viện.

Anh ta giả bộ đi ngang qua, luồn ra phía sau Lục Ngộ Thanh, muốn nhìn thấy rõ anh đang làm gì, có ý đồ gì.


Chỉ thấy anh mở trình duyệt, tìm diễn đang trường, đăng ký tài khoản sau đó viết:
【 gạt người ta, khổ sở trong lòng, tịch mịch đêm, không người kể ra……】
Quản lý thư viện: “……”
Hiện tại mấy người trẻ tuổi, càng ngày càng văn vẻ.

Lục Ngộ Thanh không chú ý người phía sau mình, anh bình tĩnh, cẩn thận đánh chữ, thứ nhất là vì anh không quen đánh bàn phím lắm, thứ hai là vì anh sợ sẽ làm hư bàn phím.

.

Ra chương nhanh nhất tại ~ TR UMtгuyen.

o r g ~
Đây là ý tưởng của chủ tịch clb đấu kiếm, kêu anh lên mạng hỏi mọi người.

Vốn dĩ Lục Ngộ Thanh không chịu, anh không muốn đem chuyện cá nhân của mình lên trang mạng xã hội, thứ nhất là vì sợ bị xoi mói, thứ hai là sợ bị phát hiện.

Sau đó chủ tịch clb đấu kiếm phổ cập kiến thức cho anh biết, thế nào là diễn đàn nặc danh.

- ----------------------------------------------
Xin một ???? để ủng hộ tinh thần!!!!!!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.