Buổi sáng Kha Nhất Minh đến muộn gần 10 phút, cũng may lúc y tới công ty thì lão bản chưa tới, xem như là bình an vô sự. Chỉ là lúc buổi trưa, bởi vì nhất định phải xử lý xong một vài việc với khách hàng mới có thể trở về, y so với bình thường về muộn hơn một giờ. Khi trở về đã là 7h30, vì thông thường y đã chuẩn bị bữa tối trước khi Từ Văn Uyên về, Kha Nhất Minh sau khi buông cặp công văn liền chạy vào trong bếp bận rộn.
“Tôi về rồi.”
Sau khoảng 10 phút thì thanh âm của Từ Văn Uyên ở phía sau Kha Nhất Minh vang lên.
Nghe được thanh âm của hắn, Kha Nhất Minh giật mình quay đầu lại: “Hôm nay sao anh về sớm hơn vậy?”
“Công ty không có việc gì nên tôi trở về.”
“Thật có lỗi, tôi cũng mới về, anh trước tiên ngồi một lúc, bữa tối chắc phải chờ một lát nữa.”
“Không sao, dù gì tôi cũng chưa đói. Đúng rồi, dù sao cũng không có chuyện gì làm, tôi tới giúp em.” Dứt lời, Từ Văn Uyên cởi áo khoác, một bên xăn ống tay áo một bên đi tới chỗ y.
“Di, nhưng mà…”
“Cơ hội có thể sai bảo tôi cũng không nhiều đâu, em xác định không cần sao?” Từ Văn Uyên tinh quái hướng y nháy mắt mấy cái.
Kha Nhất Minh nhìn hắn một lúc, không tự giác cười lên, cũng lấy ra một con dao nhỏ đưa cho hắn: “Vậy được rồi, anh liền đêm mấy củ khoai tây này gọt vỏ sạch sẽ đi.”
Cùng một chỗ một thời gian, Kha Nhất Minh chính là lần đầu tiên hướng hắn tươi cười làm Từ Văn Uyên cơ hồ không thu lại được tầm mắt: “Gọt?”
Từ Văn Uyên ngữ khí nghi hoặc nhưng Kha Nhất Minh vẫn kiên nhẫn giải thích: “Cùng với gọt vỏ táo không sai biệt lắm.”
Từ Văn Uyên cầm lấy dao nhỏ, cũng nói: “Tôi đều chưa từng làm qua.”
“Hả?”
“Bất quá để tôi thử xem sao, tôi nghĩ hẳn là cũng không khó lắm.” Đây cũng không phải là tự tin không có căn cứ, Từ Văn Uyên từ nhỏ đến lớn, chuyện muốn làm chưa có một việc nào thất bại.
Tuy rằng chưa yên tâm, nhưng nhìn hắn vẻ mặt tự tin, lúc đầu gọt cũng ra hình ra dạng, Kha Nhất Minh dần dần cũng yên tâm tiếp tục bận bịu.
Nhưng không bao lâu, hắn chợt nghe tiếng Từ Văn Uyên ai nha một tiếng, xoay người qua xem, thấy ngón tay Từ Văn Uyên đang rỉ máu, máu chảy ra thực sự nhiều, miệng vết thương thoạt nhìn rất sâu.
“Như thế nào lại cắt đến như vậy?” Kha Nhất Minh trên mặt khẩn trương xem xét.
“Không cẩn thận dùng sức.” Trừ bỏ thanh âm ai nha lúc đầu, hiện tại sắc mặt Từ Văn Uyên bình tĩnh giống như ngón tay bị cắt trúng không phải của mình vậy.
“Nhất định phải nhanh cầm máu.”
“Liếm liếm một chút thì không sao rồi.” Từ Văn Uyên không cho là đúng.
“Miệng vết thương chuyển biến xấu thì phiền toái lắm!” Kha Nhất Minh không đồng ý nhăn mi, “Anh chờ một chút, tôi đi lấy bông cùng thuốc tiêu viêm.”
“Chờ chút.” Từ Văn Uyên kêu y lại, chờ y dừng lại trước mặt mình hắn mới cười ám muội đem ngón tay đang rỉ máu đặt ở bên môi liếm một chút, “Cần thuốc tiêu viêm thì dùng nước bọt cũng được nha, nếu em nguyện ý làm như vậy, vết thương của tôi rất nhanh liền cầm máu rồi.”
Kha Nhất Minh ngẩn người, sau đó không khách khí lườm hắn một cái: “Lúc này rồi mà anh còn ở đó nói giỡn?”
Dứt lời, y không thèm để ý đến hắn, chạy tới phòng khách. Mưu kế thất bại, Từ Văn Uyên bất đắc dĩ nhún nhún vai.
Chốc lát sau, Kha Nhất Minh mang theo hòm thuốc, muốn giúp Từ Văn Uyên cầm máu, y cẩn thận đổ thuốc tiêu viêm lên, cuối cùng dán băng lại.
Trong suốt lúc đó, Từ Văn Uyên đều không có nói nửa câu, chỉ lẳng lặng nhìn Kha Nhất Minh. Đến khi Kha Nhất Minh thu thập xong hòm thuốc, chuẩn bị đem nó đặt lại chỗ cũ thì thanh âm Từ Văn Uyên vang lên.
“Tôi nghĩ em thật ước gì tôi chết đi, nhưng em giờ còn chịu giúp tôi xử lý vết thương, tại sao vậy?”
Động tác của Kha Nhất Minh dần dần dừng lại, hồi lâu, y mới cúi đầu trả lời hắn: “Anh còn chưa có đáng ghét đến mức phải chết.”
Mới đầu quả là hận hắn, mong hắn chết đi, nhưng mà hiện tại! Y trong lúc nhất thời cũng không rõ vì cái gì bây giờ lại chuyển biến nhiều như vậy, y lúc này chỉ cảm thấy y kỳ thật cũng không còn thật giận dữ nữa, nhìn hắn bị thương liền khẩn trương giúp hắn băng bó cũng là theo bản năng mà làm.
“Nhất Minh.”
Từ Văn Uyên nhìn y trầm mặc không nói, sau khi tựa lên tủ bên cạnh, hắn giống như bình thường mà nói với y: “Em còn chưa có kêu tên tôi đi.”
Khi tức giận mang cả tên cả họ hắn ra mà chửi thì không tính, hắn cần chính là y gọi tên hắn.
Kha Nhất Minh ngoài ý muốn nhìn về phía Từ Văn Uyên, sau đó bỗng cười tự giễu, cầm lấy hòm thuốc xoay người đi, trước khi đi, y bỏ lại một câu: “Giữa chúng ta căn bản không cần làm như vậy.”
Từ Văn Uyên nhìn thân ảnh y, ánh mắt thâm trầm.
“Cần, Nhất Minh, một ngày nào đó, em sẽ gọi tên của tôi.”
Thanh âm thì thào tự nói, người ở phòng khách từ xa dĩ nhiên nghe không được, Kha Nhất Minh đem hòm thuốc bỏ lại chỗ cũ, ánh mắt bởi vì đắm chìm trong suy nghĩ, thoạt nhìn có chút mê man.
Hôm nay là tiệc cuối năm mỗi năm một lần, trong công viên sắp tổ chức đêm bắn pháo hoa chúc mừng ngày lễ. Nghe nói việc này, các đồng nghiệp của Kha Nhất Minh nhất thời ầm ĩ lên, nói cái gì nhất định phải tìm được chỗ tốt nhất để mọi người trong công ty cùng xem pháo hoa, quan trọng nhất là ăn uống thỏa thích một trận.
Thân là thành viên của bộ phận tiêu thụ, Kha Nhất Minh không giỏi cự tuyệt lời mời của bằng hữu, lúc y định gọi điện thoại cho Từ Văn Uyên giải thích nguyên nhân, hơn nữa bảo hắn biết đêm nay có thể khuya mới về được thì Từ Văn Uyên cương quyết bắt y phải cự tuyệt lời mời của đồng sự.
“Anh đây là đang ra lệnh cho tôi sao?” Kha Nhất Minh khẩu khí không vui.
“Em nếu nghĩ như vậy cũng không sao cả. Tóm lại đêm nay em nhất định phải để trống, còn có, 6h tôi sẽ đến công ty đón em, cứ như vậy đi, gặp sau.”
Kha Nhất MInh luôn không quên Từ Văn Uyên là một người bá đạo hơn nữa lại còn nắm giữ nhược điểm của y, bởi vậy biết rõ dù nói thế nào thì kết quả cũng không thay đổi, y chỉ có bất đắc dĩ tìm cái cớ để từ chối lời mời của đồng nghiệp.
Sáu giờ xế chiều, Kha Nhất Minh bắt đầu thu dọn đồ đạc tan tầm, lúc này Từ Văn Uyên gọi điện bảo y hắn bây giờ đã ở dưới lầu công ty.
Nghe hắn nói như vậy, Kha Nhất Minh lại càng nhanh chon thu dọn tốt, sau đó lao nhanh xuống lầu. Những đồng nghiệp khác thấy thế, lại nghĩ tới y tìm mọi cách thoái thác, đều sôi nổi bàn luận nói y nhất định có bạn gái. Lại không biết Kha Nhất Minh chính là sợ một danh nhân lớn như Từ Văn Uyên mà xuất hiện dưới lầu của công ty không có tiếng tăm gì của bọn họ sẽ tạo thành náo động mất.
Cũng may, Từ Văn Uyên tựa hồ cũng biết thân phận của mình, chỉ ngồi trong xe đợi Kha Nhất Minh. Một lúc lâu sau, Kha Nhất Minh rất nhanh nhận ra xe của Từ Văn Uyên, khi y thở hồng hộc ngồi lên xe thì Từ Văn Uyên không khỏi nhìn chằm chằm y.
“Như thế nào lại thở gấp như vậy??”
“Tôi làm việc ở lầu bốn, lúc tan việc thang máy nhiều người lắm, tôi liền đi đường cầu thang chạy xuống.” Kha Nhất Minh trước đem cặp công văn ném ra chỗ ngồi phía sau, sau khi chạy một đoạn cảm thấy nóng liền cởi áo khoác ném ra phía sau luôn.
Trước đó bắt y phải cự tuyệt đồng sự mời, vốn đoán rằng y còn đang tức giận chắc sẽ không trả lời mình, bây giờ nghe y giải thích , Từ Văn Uyên biểu tình càng nhu hòa hơn. Khởi động xe, hắn chuyển động tay lái quay xe rời đi.
“Chúng ta trước đi ăn cơm, lễ hội bắn pháo hoa 8h mới bắt đầu, chúng ta khoảng 7h30 đến là được.”
Từ Văn Uyên vừa lái xe, vừa nói với người bên cạnh.
“Vậy mục đích của chúng ta cũng là trong công viên sao?” Kha Nhất Minh có điểm khó tin trừng mắt nhìn hắn. Nếu đều là xem pháo hoa, còn bắt y cự tuyệt các đồng nghiệp mời? Hắn chẳng lẽ không thể xem một mình sao?
Từ Văn Uyên rất thông minh, tự nhiên hiểu được ý tứ của y.
“Tôi hôm nay đặc biệt tan ca sớm cũng không phải là vì cần một mình đi xem pháo hoa.”
“Nếu anh không muốn một mình xem thì sao không đi tìm người khác, tôi tin chỉ cần anh mở miệng, những người đó nhất định sẽ nhào tới liền.”
“Tôi có em rồi sao phải đi tìm người khác nữa.”
Từ Văn Uyên nhìn thẳng phía trước không nghĩ ngợi gì nói ra, lại khiến Kha Nhất Minh trong lòng sớm nổi lên tầng tầng sóng lớn. Thật giống như là đối thoại giữa tình nhân đi, ngữ khí mang theo than phiền cùng bất mãn, chỉ trích đối phương không quan tâm chính mình vậy. Kha Nhất Minh nhiều lần còn cho rằng mình nghe lầm, nhưng Từ Văn Uyên lúc đó biểu tình lại như có chuyện vậy thật, làm y không kịp phản ứng ngây ngốc cả buổi.
Sau khi ăn xong bữa tối đã là hơn bảy giờ, Từ Văn Uyên dẫn Kha Nhất Minh lên tầng cao nhất của khách sạn.
Luôn nghi hoặc vì sao bọn họ lại phải đến khách sạn, lúc Kha Nhất Minh nhìn qua cửa sổ lớn của khách phòng mới thấy được cách đó không xa chính là công viên, mới hiểu được.
“Nơi này là vị trí xem pháo hoa tốt nhất, nghe nói từ một tuần trước đã có người muốn đặt trước gian phòng này, cũng may tôi động tác nhanh, so với bọn họ sớm hơn một ngày đặt phòng, bằng không, hôm nay có đưa thêm tiền cũng không có được nơi này.”
Kha Nhất Minh giật mình xoay người nhìn Từ Văn Uyên đang cởi áo khoác.
“Anh một tuần trước đã định tới nơi này xem pháo hoa sao?” Y luôn không chú ý lắm đến mấy buổi lễ như thế này, cho đến hôm nay được các đồng nghiệp mời mới biết được đêm nay có dạ hội pháo hoa.
“Đúng a, tôi chính là luôn thực chờ mong có thể cùng em tới đây, cho nên, mới có thể phản đối em cùng đồng nghiệp đi.”
Kha Nhất Minh vẻ mặt dại ra, yên lặng đứng ở chỗ cũ nhìn Từ Văn Uyên sau khi cởi áo khoác ném lên trên giường, lại bắt đầu tháo cà vạt xuống, cũng tháo cúc áo trên cổ áo và cổ tay.
Đây là lần thứ hai Từ Văn Uyên dùng loại khẩu khí làm y kinh ngạc nói chuyện với y, Kha Nhất Minh nghĩ mãi không rõ, hắn vì sao phải dùng loại giọng điệu giữa tình nhân như vậy, bọn họ trong lúc này, không phải chỉ là quan hệ người uy hiếp và bị uy hiếp thôi sao?
“Còn một chút thời gian, em trước tiên đi tắm rửa một cái đi.”
“Tắm rửa?” Kha Nhất Minh lại sửng sốt, “Đêm nay cần ở lại nơi này sao?”
“Chẳng lẽ em nghĩ chúng ta chỉ ở đây để xem pháo hoa?”
“Không đúng sao?” Kha Nhất Minh cũng không ngốc đến cho rằng Từ Văn Uyên sẽ nói là bởi vì luyến tiếc số tiền đã bỏ ra nên muốn ở lại khách sạn, “Chúng ta cũng không phải không có chỗ ở, làm gì phải ở lại khách sạn?”
Từ Văn Uyên thật sâu nhìn y một cái.
“Có đôi khi ở lại khách sạn cũng không phải bởi không có chỗ ở, mà là vì bồi dưỡng một ít tình cảm.”
“Tình cảm? Ở trong này?” Kha Nhất Minh khó có thể tin nhìn khách phòng đèn đuốc sáng trưng, bố trí xa hoa. Thật sự là không hiểu được ý tứ của Từ Văn Uyên, y căn bản không biết là ở nơi này có cái gì tình cảm.
Kha Nhất Minh phản ứng không dám gật bừa khiến Từ Văn Uyên cảm thấy buồn cười, sau đó tùy ý nói: “Như thế nào, em cùng Sở Thiếu Hoa chưa làm qua chuyện như vậy? Khó trách cậu ta nói em không có tình cảm gì.”
Nghe hắn đề cập đến Sở Thiếu Hoa, Kha Nhất Minh nhất thời sắc mặt thay đổi, Từ Văn Uyên nhìn chằm chằm về phía y. Từ Văn Uyên biết y bởi vì đang nhớ lại vài chuyện mà cảm thấy khó chịu, nhưng hắn là cố ý, hắn cũng không có ý định để cái tên Sở Thiếu Hoa thành một từ cấm kỵ giữa bọn họ. Hắn không có biện pháp loại bỏ hoàn toàn sự tồn tại của Sở Thiếu Hoa trong lòng Kha Nhất Minh, hắn chỉ có thể cố hết sức làm phai mờ ấn tượng của người này trong lòng Kha Nhất Minh, cho đến ngày nào đó khi bọn họ nói về người này thì Kha Nhất Minh sẽ thực tự nhiên trả lời, a, là người tôi từng yêu.
Lúc Kha Nhất Minh nói như vậy thì mới chân chính đối với đoạn tình cảm này tiêu tan.
“Không có tình cảm, Thiếu Hoa là như vậy nói với anh sao?” Trầm mặc một hồi, Kha Nhất Minh không tự nhiên mà nói, “Cậu ấy còn nói với anh chuyện gì của tôi nữa?”
“Em muốn biết?” Từ Văn Uyên nhìn y, hướng y đi tới, “Em cảm thấy còn tất yếu phải biết sao? Các người đã sớm kết thúc rồi không phải sao?”
Kha Nhất Minh cúi đầu trầm mặc, lại bị Từ Văn Uyên đến gần cường ngạnh nâng cằm lên.
“Nói cho tôi biết, em bây giờ nhìn thấy gì?”
Từ Văn Uyên hỏi làm Kha Nhất Minh không hiểu ra sao, bị bắt ngẩng đầu lên, cả khuôn mặt hắn liền xuất hiện ở trước mắt, thế nhưng hắn sao lại hỏi như vậy?
Nhưng Từ Văn Uyên hình như không giống như nói đùa, trong ánh mắt không ngừng lóe lên ngọn lửa ý tứ y không trả lời tuyệt không bỏ qua. Bị hắn nhìn chòng chọc đến quên phải suy nghĩ, hé miệng, thanh âm lơ đãng thốt ra.
“Anh?”
“Đúng vậy, là tôi.” Từ Văn Uyên buông tay, chuyển thành nắm lấy hai vai y, “Tôi muốn cho em rõ, cuối cùng em cũng sẽ không thể nhìn thấy được những người khác.”
Kha Nhất Minh đột nhiên cảm thấy được miệng khô, Từ Văn Uyên thái độ bỗng cương quyết giống như là một bóng đen gắt gao khóa chặt y lại. Kia, tựa hồ như rơi vào thế giới trong đôi mắt hắn, tiếp tục chạy không thoát khỏi tầm mắt ấy.
“Anh đừng nói mấy lời kỳ quái như vậy nữa.”
Thu hồi tinh thần, Kha Nhất Minh bỏ tay hắn ra, bước nhanh vào phòng tắm, dùng lực đóng cửa lại.
“Kỳ quái…sao?”
Từ Văn Uyên tầm mắt từ phòng tắm chuyển qua cảnh sắc ngoài cửa sổ.
“Tôi cho cho cậu biết, đó cũng không phải lời gì kỳ quái.”
***
” —— Bùm —— ”
Một chùm tia sáng bay lên bầu trời, sau đó ở giữa không trung nở thành một đóa hoa rực rỡ. Trước khi một chùm pháo hoa nhất thời héo tàn, thì một đóa hoa xinh đẹp khác lại đang nở rộ trên bầu trời đêm.
“Bính!” [tiếng va chạm]
“A!”
Theo tiếng vang của pháo hoa, là một tiếng kêu kiềm nén không được, tiếng rên khẽ trong dục vọng.
Tắt hết toàn bộ đèn điện trong phòng, ngoài cửa sổ thỉnh thoảng ánh sáng của pháo hoa nở rộ lại chiếu sáng trong phòng. Ánh sáng của pháo hoa không ngừng lóe lên, người trong phòng sớm đã mất tâm tình thưởng thức cảnh đẹp như thế, đắm chìm trong dục vọng nóng bỏng.
Nói cái gì muốn xem pháo hoa…
Kha Nhất Minh nửa người trên đã nằm trên giường mềm mại, nửa người dưới lại bị nhấc lên, thật sâu phun ra nuốt vào dục vọng thuộc về người khác.
Trải qua một trận kịch liệt, y cố sức mở to mắt, hai mắt đã thấm một tầng hơi nước, nương theo ánh sáng từ cửa sổ, giống như đang chỉ trích người kia nói không giữ lời.
“Ân a!”
Một cái xâm nhập thật sâu lại mạnh mẽ nhất thời làm y hoa mắt, hai tay bắt lấy hai bên giường, muốn ổn định thân hình đang bị lắc lư.
Người trên thân dừng lại động tác, thở hổn hển vươn tay nâng mặt y lên, một đôi môi nóng rực đè ép lên, dùng sức ngậm lấy môi y, mạnh mẽ hôn.
Nam nhân hôn chính là vừa kịch liệt lại thông thạo, Kha Nhất Minh không phải đối thủ của hắn chỉ qua một lát đã bị hôn đến choáng váng đầu, thiếu chút nữa ngạt thở ở trong ngực hắn.
“Thế nào lại dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi?”
Từ Văn Uyên buông môi y ra, còn dùng đầu lưỡi liếm liếm chất lỏng chảy ra bên môi y.
Toàn thân trên dưới đều nóng đến khó chịu, nửa mình dưới vẫn còn hàm chứa dục vọng của hắn, dưới tình huống như thế này muốn nói thật đúng là một chuyện khó khăn đi.
“Ân…” Kha Nhất Minh một bên dùng sức thở, một bên đẩy bờ ngực người đang áp ở trên mình, thân thể nặng như vậy áp xuống, không khí trong cơ thể đều nhanh bị bóp nghẹt hết.
“Anh… anh không phải nói muốn xem pháo hoa sao?”
Thật vất vả mới dễ chịu được một chút, Kha Nhất Minh giống như chỉ trích mà nói với hắn.
Rõ ràng là nói xem pháo hoa, nhưng lúc y từ phòng tắm đi ra, còn chưa rõ đèn trong phòng sao lại không sáng thì đã bị hắn ôm lấy đặt ở trên giường.
Y không ngu ngốc, hiểu được cuối cùng nhất định sẽ phát sinh chuyện này, nhưng y không nghĩ tới ngay cả pháo hoa còn chưa được thấy đã bị Từ Văn Uyên khẩn cấp bắt đầu.
“Em muốn xem pháo hoa?”
Từ Văn Uyên dừng động tác đang trước ngực y không ngừng nhẹ nhàng hôn lên, ngẩng đầu hướng y xác định.
Vốn muốn thành thực trả lời căn bản cũng không muốn, chẳng qua là Kha Nhất Minh bỗng nghĩ lại, nếu như nói muốn Từ Văn Uyên có thể hay không dừng lại? Coi như tạm thời cũng tốt, ít nhất cũng để y có thời gian thở một chút.
Vì thế y liền trả lời: “Đúng.”
“Như vậy a.” Từ Văn Uyên thật sâu nhìn y, “Tôi hiểu.” Sau khi nói xong hắn rút ra phân thân vẫn còn trướng đến lợi hại, ôm Kha Nhất Minh xuống giường.
“Uy, ít nhất phải mặc một bộ y phục chứ?” Nhìn Từ Văn Uyên cũng một bộ dạng trần trụi ôm mình hướng đến trước cửa sổ, Kha Nhất Minh nhanh chóng nhắc nhở hắn.
“Vốn không cần.” Từ Văn Uyên hướng y cười một cái, không biết có phải hay không là ảnh hưởng tâm lý, Kha Nhất Minh tâm bỗng nhảy lên một chút, có dự cảm bất an.
Qủa nhiên, Từ Văn Uyên ôm Kha Nhất Minh ngồi vào chiếc ghế trước cửa sổ, để Kha Nhất Minh ngồi lên đùi hắn, lưng dựa vào mình, từ phía dưới tiến nhập vào trong thân thể y.
“Uy… A…”
Kha Nhất Minh hốt hoảng muốn từ trong ngực hắn đứng lên lại bị ôm chặt lấy, sau đó từ phía dưới liền bị xâm nhập kịch liệt.
“Em không phải muốn xem pháo hoa sao? Như vậy là có thể thấy được rồi nha.” Sau lưng, thanh âm Từ Văn Uyên tà ác truyền tới bên tai khiến Kha Nhất Minh tức giận đến phát run.
“Như vậy… Uhm… Còn có thể xem…”
Y hiện tại muốn nói một câu đầy đủ cũng vạn phần gian nan, còn tâm tư nào mà xem pháo hoa?
“Cứ như vậy xem a.”
Từ Văn Uyên rõ ràng là ý xấu, đã biết y ngay cả thắt lưng muốn thẳng dậy cũng không nổi, còn đem tay nắm lấy dục vọng đã sớm cứng rắn của y.
“A a”
“Em sắp chịu không nổi sao?”
Vật cứng trong tay không ngừng run, Từ Văn Uyên xoa nhẹ vài cái, biết y cũng sắp không kiên trì nổi nữa, vì thế dừng trừu động trong cơ thể Kha Nhất Minh, chuyên tâm kích thích phân thân của y, tính toán trước hết để y bắn một lần.
Từ Văn Uyên cắn lỗ tai y, dùng thanh âm trầm thấp nói: “Em nơi này, hình dạng kích cỡ cũng không tệ nha. Cùng Sở Thiếu Hoa trên giường thì có biểu hiện thoải mái như vậy không?”
“Anh đang ở đây… nói cái gì…”
Kha Nhất Minh bị dục vọng mãnh liệt kích thích, nhưng nghe hắn nói như vậy, vẫn là bướng bỉnh không chịu trả lời. Không có câu trả lời muốn nghe, Từ Văn Uyên ánh mắt chợt tắt, bỗng dưng ở trên tay dùng lực.
“A —— đau —— ”
Mắt thấy phân thân đã muốn sắp tới đỉnh lại bị bóp chặt, máu giống như trong nháy mắt nghịch lưu thẳng tắp xông vào não, Kha Nhất Minh nhất thời cảm thấy được trước mắt một mảnh hồng quang, thiếu chút nữa bất tỉnh.
“Trả lời tôi.”
Từ Văn Uyên ngữ khí lãnh đạm hướng y chất vấn,
“Trả lời cái gì…”
Kha Nhất Minh bị nắm đến khó chịu, y theo bản năng đưa tay muốn tháo đi trói buộc này, nhưng Từ Văn Uyên lại nắm càng chặt hơn, làm y thiếu chút nữa chịu không nổi mà khóc lên.
“Nói cho tôi biết, cùng Sở Thiếu Hoa trên giường, có biểu hiện thoải mái như vậy không?” Từ Văn Uyên lặp lại vấn đề của hắn. Kỳ thật không cần phải nói hắn cũng biết đáp án, hắn phi thường tin tưởng kỹ thuật của mình. Nhưng hắn chính là muốn chính tai nghe được câu trả lời của Kha Nhất Minh, thật sự muốn hỏi cũng chỉ vì tự tôn của nam nhân thôi.
Dục vọng cùng thống khổ đan xen, giờ phút này cả đầu óc đều hét muốn được giải phóng. Vì có thể làm cho mình dễ chịu một chút, Kha Nhất Minh rất nhanh dùng lực gật đầu, cũng lớn tiếng nói: “Là anh, là anh… là anh a!”
Được câu trả lời vừa lòng, Từ Văn Uyên dùng sức ở trên bả vai y hôn một cái, mới buông tay mình ra, cũng tỉ mỉ vuốt ve dục vọng của Kha Nhất Minh, rất nhanh, hắn khiến cho Kha Nhất Minh run rẩy mà xuất ra trong tay mình.
Sau khi bắn qua một lần, Kha Nhất Minh mệt mỏi dựa lên trên ngực hắn, cố gắng hút lấy không khí, Từ Văn Uyên hảo tâm để cho y nghỉ ngơi mấy phút đồng hồ mới bắt đầu di động dục vọng đang chôn sâu trong cơ thể y.
“Uhm… A…”
Không phải trừu động thực kịch liệt, mà động tác thâm nhập vừa thong thả vừa sâu sắc, như là để cho y khắc sâu nhớ kỹ. Nhưng là hành động này lại làm cho Kha Nhất Minh không có kích thích như vậy, mỗi khi dũng đạo bị chầm chậm ma xát thì thân thể giống như bị gió lạnh thổi qua mà rùng mình, bởi vì địa phương kia như là bị lông chim xẹt qua, nhẹ nhàng vuốt ve, lúc muốn nghĩ đạt được càng nhiều thì lại không được, khiến cho người ta thật rất khó chịu.
Thân thể không đạt được thỏa mãn trọn vẹn bắt đầu không yên mà vặn vẹo, nhưng lại bị ngăn cấm, tựa như muốn trừng phạt y, làm y kích thích lại không cho y thỏa mãn.
“A… Không muốn…”
Rốt cuộc, Kha Nhất Minh kiềm nén không được mở miệng.
“Không muốn cái gì?”
Từ Văn Uyên thanh âm trầm thấp vang lên, dùng giọng điệu ngọt ngào dụ dỗ y.
“Không muốn như vậy…”
“Như vậy?” Từ Văn Uyên cố ý giả ngốc.
“Ô…” Đã mở miệng như thế hắn còn không hài lòng, Kha Nhất Minh ủy khuất khóc lên.
“Nghĩ muốn cái gì, em không nói, tôi làm sao biết được?”
“A…”
Thấy Từ Văn Uyên luôn giả ngốc, Kha Nhất Minh hiểu được nếu mình không nói ra, chuyện này chỉ sợ không dứt…
Dục vọng nửa vời thế này, so với cái gì cũng đều khó chịu hơn.
“Nói nha.”
Từ Văn Uyên bắt đầu thúc giục, Kha Nhất Minh cắn chặt răng, nhẫn nhịn cuối cùng đành phải mở miệng.
“Tiến vào…”
“Ân?”
“Nhanh lên động… Tôi muốn anh, nhanh lên động…”
Đây là lời nói thực đáng xấu hổ, y phải ném cả tự tôn của mình mới có thể nói ra, nếu Từ Văn Uyên còn tiếp tục giả vờ ngốc, y liền…liền, liền…
“A.”
Như là nhìn ra được ý nghĩ của y, Từ Văn Uyên không tiếp tục buộc y trả lời, đem hai chân y nâng lên, tách hai chân ra, hắn đẩy nhanh động tác trừu động trong cơ thể Kha Nhất Minh.
Lúc này, bọn họ đã không có chút tâm tình nào mà thưởng thức pháo hoa đang liên tục nở rộ giữa bầu trời, hai thân thể trần truồng được ánh sáng pháo hoa chiếu rọi lên, làm cho sự kích cuồng nóng bỏng trong gian phòng mờ tối liên tục tăng cao.
“Bính!” một tiếng, một chùm pháo hoa đặc biệt lớn ở không trung tản ra, Kha Nhất Minh đồng thời khó nhịn cúi đầu kêu một tiếng. Bởi vì Từ Văn Uyên vào lúc đó cũng đem chất lỏng nóng rực xuất vào thân thể y.
Lúc sau, bọn họ ngồi trên ghế nghỉ ngơi, phân thân Từ Văn Uyên còn chôn sâu trong cơ thể Kha Nhất Minh. Kha Nhất Minh vì quá mức mệt mỏi, ngay cả khí lực mở to mắt cũng không có, chỉ có thể vô lực tựa vào lòng Từ Văn Uyên. Từ Văn Uyên sau khi nghỉ ngơi xong, hơi thở cuối cùng bình tĩnh trở lại, hắn nhìn thẳng hình ảnh pháo hoa rực rỡ phía trước.
“Nhất Minh.”
“Ân?” Từ Văn Uyên liên tục gọi ba bốn lần, Kha Nhất Minh mới nặng nề nâng đầu lên, mệt mỏi trả lời.
“Còn chưa chấm dứt nha.”
Từ Văn Uyên từ trong cơ thể Kha Nhất Minh rút ra phân thân, ôn nhu mà đem y đặt lên thảm lông trên sàn nhà, gác hai chân y lên, trực tiếp thẳng tiến vào trong.
Lúc bị sáp nhập, Kha Nhất Minh giãy dụa một cái, sau đó trợn mắt nhìn nam nhân đang áp trên người mình.
“Làm sao vậy?”
Thấy y kỳ quái, Từ Văn Uyên không khỏi hỏi.
Không nghĩ tới Kha Nhất Minh cũng lộ ra biểu tình kỳ quái, sau đó chậm rãi dời đi tầm mắt, nhỏ giọng nói: “Không có gì…”
Không có gì mới là lạ.
Từ Văn Uyên đương nhiên sẽ không tin tưởng, nhưng là không có hứng thú chất vấn y, hắn cúi đầu cắn lên phần bắp đùi non mềm của Kha Nhất Minh, ấn xuống từng đạo ấn ký rõ ràng.
Đáng tiếc hắn không tiếp tục truy vấn, bằng không hắn sẽ nhận được một đáp án làm hắn kinh hỉ.
Bởi vì một khắc đó, Kha Nhất Minh cảm thấy hắn thật sự phi thường đẹp, đẹp đến mức làm y không dời nổi ánh mắt.
Lúc đó, sau lưng Từ Văn Uyên có một chùm pháo hoa chợt nở rộ, mà hắn lại ở vào chính giữa đó. Tuy rằng hình dung như vậy rất kỳ quái, nhưng là một khắc đó, Từ Văn Uyên bị ánh sáng chiếu lên mặt thoạt nhìn thật đẹp, khiến Kha Nhất Minh trong lúc nhất thời nhìn đến ngây người.
“A!”
Thân thể bị dùng sức đẩy một cái, Kha Nhất Minh nhất thời từ trong suy nghĩ trở lại hiện thực.
>>Hết chương 6<<