Trong một ngôi nhà cấp ba vang lên tiếng cười đùa vang dội:
- Ha Ha Ha... Hí Hí Hí... Ha Ha Ha...
Chủ nhân của giọng nói ấy là một cô gái rất dễ thương, khuôn mặt tròn bầu bĩnh rất đáng yêu. Đôi mắt to tròn ngập nước.
Thân hình tuy chỉ hơi tương đối, nhưng vẫn không làm mất đi sức hút của cô đối với người ngoài.
Cô ấy bộc thốt:
- Đúng là tác phẩm manga yêu thích nhất của mình mà. Nhưng Conan và Ran đáng lý ra phải được ở bên nhau chứ. Ghét thật!!! Đồ tác giả vô lương tâm. Tình yêu đẹp thế mà phải bị chia ly. Hicc..
Cô ấy nói huyên thuyên mãi mà mà không biết mình đang nói chuyện một mình nãy giờ. Nói mãi cũng mệt, cô mới nằm lăn ra giường ngủ mất.(Tg: Sao giống heo quá đi, Cô gái: Kệ tui. Hứ!)
---- -- ----
Đang ngủ say bị làm phiền, cô quơ tay quơ chân loạn xạ.
- Đừng làm phiền mà. Muốn ngủ thêm chút thôi mà mẹ, để con ngủ đi mà. Khò.. khò.. khò.
Tự nhiên một bàn tay dán thẳng xuống cổ. Cô phản ứng không kịp liên tục ho khan.
- Khụ.. khụ.. khụ..
Một giọng nói lạnh nhạt nhưng không thiếu sự quan tâm:
- Ran, phản ứng của con chậm đi rồi. Học xong con theo mẹ đến tự sự đường. Haizz.. Mẹ dạy con thế nào mà vậy.
Người phụ nữ vừa nói vừa dìu cô đến bên giường, vỗ lưng cho cô đỡ ho. Lúc này cô mới quan sát được tình hình nơi đây. Cô nghĩ thầm trong bụng: “Sao mình lại ở đây.”
Nhìn người phụ nữ kia tôi giật mình: “Người này là ai đâu phải mẹ mình. À. Vừa nãy mình có nghe cô ta (mẹ Ran) nói mình là Ran. Mình là người Việt Nam chính hiệu mà. Là cô gái 22 tuổi trong sáng đáng yêu, sao lại giống tên của người Nhật thế này.”
Cơn nhức đầu kéo đến và hiện lên từ ngữ: “Ran.. Ran Mori.. Ran Mori Korogo. Chẳng lẽ mình đã xuyên không.”