Tự Mình Nuôi Sói

Chương 33




Edit: Hoạt Đồng

Nguyễn Trác Hàng về đến nhà nằm trên giường, mặt cười ngọt ngào gửi tin nhắn cho Tiêu Thỏ.

Nguyễn Trác Hàng: Mẹ em bảo có thời gian thì đưa anh về nhà ăn cơm.

Tiêu Thỏ: Thật ạ? Tốt quá, mẹ chắc chắn là rất thích anh. Trưa mai mình về ăn cơm nhé!

Nguyễn Trác Hàng: Hai ngày nữa đi! Lần đầu về nhà em, nhất định phải đàng hoàng một chút! Không ngờ chúng ta nhanh như vậy đã ra mắt cha mẹ rồi.

Tiêu Thỏ: Haha, anh phải khiến mẹ em thích anh vào đấy. À... em chẳng muốn ở cạnh Sài Thiếu Kiệt gì cả.

Nguyễn Trác Hàng: Ngoan, anh biết.

Tiêu Thỏ: Sao anh lừa em tiếng Anh của anh không tốt chứ?

Nguyễn Trác Hàng: Nếu không như thế thì sao có cơ hội tiếp cận em chứ! Một lời nói dối thiện ý như vậy, anh nói là hoàn toàn vì em, thế cũng đâu tính là lừa, nhỉ?

Tiêu Thỏ: Ò! Miễn cưỡng tha thứ cho anh đó! (^__^)Hihi...

Nguyễn Trác Hàng: Em đang làm gì?

Tiêu Thỏ: Cậu ta vừa tắm xong, giờ ra rồi kìa. Em chuẩn bị phải giúp cậu ta ôn bài đây! Ầy, không nói chuyện với anh nữa, cậu ta muốn mắng em rồi đó.

Nguyễn Trác Hàng cầm điện thoại trong tay một hồi, mới chuyển động ngón tay trả lời lại một câu: Bản thân cẩn thận một chút.

Chỉ là học thêm mà thôi, không phải là nên tận dụng thời gian sao? Vì sao lại phải đi tắm? Bất an trong lòng Nguyễn Trác Hàng từng chút tích tụ lại càng lớn. Anh hận không thể mọc thêm đôi cánh bay đến nhà Sài Thiếu Kiệt. Đáng hận, trong nhà có lão già có quyền thế thật là tốt.

Tiêu Thỏ nhìn tin nhắn cuối cùng Nguyễn Trác Hàng gửi đến, mỉm cười ngọt ngào ôm điện thoại vào trong lòng. Sài Thiếu Kiệt tắm xong đi ra, nhìn thấy bộ dạng hoa si* vừa nâng niu chiếc điện thoại của cô, không cần nghĩ cậu cũng biết là cô đang nói chuyện với ai. Cậu không khỏi cụt hứng nhìn xuống đất: “Trông cô cười thật buồn nôn”

*Hoa si: ý chỉ hành động si mê tột độ của phụ nữ đối với đàn ông.

Nụ cười trên mặt Tiêu Thỏ liền cứng ngắc, bất mãn nhét điện thoại vào trong túi xách. Cô nghẹo đầu nhìn cậu con trai đang bán lõa, vừa liếc mắt liền không vui nói, “Có chỗ nào không biết làm thì hỏi cô đi.”

Cơn giận trong lòng Sài Thiếu Kiệt chốc lát liền bốc hơi, mỉa mai cười cười, “Chẳng lẽ lúc cô dậy thêm cho Nguyễn Trác Hàng cũng như vậy à?”

Tiêu Thỏ nhớ đến cảnh tượng ôn bài cùng Nguyễn Trác Hàng, không khỏi mặt đỏ tai hồng. Bọn họ nào có học thêm gì chứ, giống như lời ai đó nói đó, làm thế là để theo đuổi cô nha.

Lần đầu thì dắt cô đi ăn, sau lại đưa cô về nhà xem thứ phim gì đó rất không hài hòa, sau đó nữa thì kéo cô đến rạp chiếu phim “ăn” sạch sẽ. Hóa ra là anh đã có mưu đồ từ trước. Tiêu Thỏ càng nghĩ, mặt lại càng đỏ.

“Cô đang nghĩ gì đấy?”

Sài Thiếu Kiệt bước đến áp sát vào người cô. Tiêu Thỏ vốn còn đang thừ người ngồi trên sôpha chìm đắm vào hồi ức nhìn thấy Sài Thiếu Kiệt sát lại gần, chớp mắt liền hoảng hốt, lập tức nghiêm giọng nói, “Đừng có lại gần tôi như vậy.”

Cô lại không quên hôm qua bởi vì Hạ Thiên dựa vào cô quá gần, lại còn thơm cô một cái, cho nên Nguyễn Trác Hàng mới giận dỗi đâu.

Tuy rằng cô chẳng đặc biệt thông minh gì nhưng cũng biết bộ dạng Sài Thiếu Kiệt hiện giờ rất bất thường, không khỏi nhíu mày nói: “Trước tiên cậu không thể mặc quần áo tử tế vào được sao?”

Sài Thiếu Kiệt nhướng này, vô cùng không vui nói: “Tôi lại chẳng phải cởi quần áo của cô, cô lo cái gì”

Tiêu Thỏ đỏ mặt, cảm thấy cậu ta thật khó chung đụng, không khỏi phật lòng phản bác lại, “Con người cậu thật không đáng mến.”

“Cô có ý gì?” Cả gương mặt Sài Thiếu Kiệt đen xì.

Tiêu Thỏ nghĩ ngợi một lúc mới uyển chuyển nói, “Tôi không thích cậu.” Cô vốn còn muốn trực tiếp nói rằng, tôi rất ghét cậu. Nhưng lại cảm thấy câu này thật khiến người khác tổn thương, cho nên chuyển sang một cách nói khác. Thật ra cho dù nói thế nào, thì lọt vào tai Sài Thiếu Kiệt cũng đều châm chọc.

Thân mình Sài Thiếu Kiệt cứng ngắc, cau mày cúi đầu hỏi: “Có phải cô muốn nói là cô chỉ thích Nguyễn Trác Hàng thôi không?”

Tiêu Thỏ kiêu ngạo hất cằm, “Vốn đã là vậy.”

Khóe miệng Sài Thiếu Kiệt nhếch lên một nụ cười kỳ quái, “Có phải cô đang cảm thấy thích cậu ta là một chuyện rất quang vinh không thế.”

Đây đã không phải là lần đầu cô nói vậy trước mặt cậu rồi. Vừa rồi trên bàn cơm cô còn không chút che dấu mà biểu lộ tâm ý, hoàn toàn không đếm xỉa đến cảm nhận của người khác. Cô gái đáng chết này là không biết cậu thích cô thật, hay là đang cố ý?

Sài Thiếu Kiệt nghiêng người đè cô lên sôpha, cánh tay mạnh mẽ bao trọn lấy cô. Một bàn tay nâng gương mặt cô, hôn lên môi. Tiêu Thỏ kinh sợ trợn tròn hai mắt, nhìn vào đôi đồng tử đen láy đang tràn đầy tức giận kia.

“Á, buông... ra” Tiêu Thỏ lập tức đỏ mặt giãy giụa. Thứ đụng chạm bất ngờ này khiến cô giật nảy mình. Chuyện này nếu như để Nguyễn Trác Hàng biết được, anh khẳng định sẽ cực kỳ tức giận. Tối qua chỉ là trên má thôi, mà hôm nay thì là trên môi. Cô không dám nghĩ đến nếu như để anh biết được thì sẽ như thế nào.

Ngọn lửa dưới đáy lòng Sài Thiếu Kiệt sao cũng không dập tắt được. Cậu bất luận thế nào cũng không thể ngừng lại. Thân thể nhỏ xinh trong lòng khiến ý niệm của cậu trở nên điên cuồng. Kể từ tối qua, sau khi biết Nguyễn Trác Hàng đã có được Tiêu Thỏ, cậu hoàn toàn mất hồn. Cho dù thế nào, cậu cũng không cam lòng để Tiêu Thỏ cứ như vậy bị cướp đi. Cậu không cam tâm chỉ nhìn được mà không có được. Nhất là một cô gái đơn thuần như Tiêu Thỏ, chắc chắn là bị Nguyễn Trác Hàng cưỡng ép nên cô mới cho cậu ta. Cho dù thế nào, cậu cũng phải cướp Tiêu Thỏ về, mặc cho có dùng cách thức gì đi chăng nữa.

Sài Thiếu Kiệt nâng ót Tiêu Thỏ, hung hăng hôn lên môi cô. Cậu dùng toàn bộ sức lực, như muốn nuốt cái miệng nhỏ xinh vào trong bụng. Đầu lưỡi trong miệng cô điên cuồng khuấy đảo. Miệng nhỏ bị ép mở ra của Tiêu Thỏ không ngừng nỉ non, đẩy ra, bắt lấy bàn tay to lớn đang chu du, sờ nắn, dày vò liên tục trên người cô.

“A... Ô...” Tiêu Thỏ cảm thấy cô sắp ngạt thở mất rồi. Nụ hôn của Sài Thiếu Kiệt quá sức bá đạo, căn bản không để ý đến sự cự tuyệt của cô, đầu lưỡi mang theo thái độ cường thế xâm chiếm vào khoang miệng.

Nguyễn Trác Hàng, dù cho anh có giận thì cũng sẽ không như vậy, anh ít nhất còn kiêng dè cô.

Sài Thiếu Kiệt buông đôi môi Tiêu Thỏ ra lấy lại không khí, cô liền lập tức lí nhí kêu lên, “Cứu...” Từ mạng còn chưa kịp thốt ra đã bị Sài Thiếu Kiệt đút hai ngón tay cậu ta vào trong miệng, kẹp lất chiếc lưỡi nóng ẩm rồi kéo ra bên ngoài, khiến cô không thể phát ra âm thanh. Tiêu Thỏ nước mắt lưng tròng nhìn cậu. Không chỉ tê lưỡi mà bộ dạng cô giờ cũng thật xấu, nước miếng đã tràn hết ra ngoài. Sài Thiếu Kiệt nhìn thấy những dịch nước trong suốt liền cúi đầu liếm lên khóe miệng cô, nhưng tay lại không buông lỏng chút nào.

Cậu lúc thì dịu dàng lúc thì tàn bạo, hại đầu óc Tiêu Thỏ lúc này trở nên trống rỗng. Loại chuyện này cô vẫn là lần đầu tiên gặp phải, không biết nên phải làm sao mới tốt.

Sài Thiếu Kiệt đột nhiên kéo khăn tắm dưới hạ thân ra, thân hình hoàn toàn không có lấy một mảnh vải áp lên người cô. Mà nơi lửa nóng đang ở trên đùi cô không ngừng ma sát. Ý đồ rõ ràng như vậy cô nào có nhìn không ra chứ.

Ý thức mơ hồ của Tiêu Thỏ dần dần tỉnh táo lại. Cô bắt đầu ú ớ giãy giụa. Mà Sài Thiếu Kiệt đi đến bước này thì nào có thể buông tha. Hai tay mặc kệ ý muốn của cô mà bắt đầu cởi quần áo, bàn tay lớn chui vào nội y, bao trọn lấy phong cảnh mỹ miều ẩn bên trong.

“Ô ô...” Đầu lưỡi vẫn bị tay cậu giữ chặt, Tiêu Thỏ mặc kệ đau đớn mà trực tiếp dùng lực thụt vào trong, đầu lưỡi có cảm giác tê rần.

Cô đẩy Sài Thiếu Kiệt, hét lên, “Đừng động vào tôi”

Cậu tà vọng* cười cợt, mang theo giọng nói mỉa mai, “Sao thế, dựa vào đâu mà Nguyễn Trác Hàng có thể, mà tôi thì không?”

*Tà vọng: gian tà, tùy tiện.

Cô trợn mắt, hoảng loạn nhìn cậu, cậu ta biết rồi...

“Cậu... Cậu nói bậy gì đó?” Tiêu Thỏ vội phủ nhận trong cơn hoảng loạn, cô luôn cảm thấy loại chuyện này không thể thừa nhận được.

“Hừ, tối qua tất cả mọi chuyện cô làm với Nguyễn Trác Hàng trong nhà vệ sinh, tôi đều trông thấy hết.”

“Cậu cậu cậu...”

“Tôi không chỉ xem, mà còn chụp lại nữa!” Sài Thiếu Kiệt thích ý nhìn sự hoảng loạn của cô. Cô càng sợ, cậu càng phải nói. Nhưng vì sao trong lòng cậu lại khổ sở đến vậy.

“Cậu đừng chạm vào tôi” Tiêu Thỏ ra sức đẩy Sài Thiếu Kiệt ra.

Sài Thiếu Kiệt nhất thời không để ý liền bị cô cứ như vậy đẩy xuống sàn. Cậu giận dữ trừng mắt nhìn cô, không thể tin được nói: “Cô lại ghét tôi đến thế!” Ghét đến mức để cậu chạm vào một chút cũng không được.

Cậu nói: “Là cô ép tôi.”

Sài Thiếu Kiệt bật người trở dậy, áp cô xuống. Lần này bất luận cô có khóc hay làm gì cũng được. Sài Thiếu Kiệt một tay bắt lấy miệng, một tay tiếp tục cởi quần áo cô.

Trong lúc vùng vẫy, bị thương là không trách khỏi. Thân thể không chút tì vết của Tiêu Thỏ bị Sài Thiếu Kiệt để lại vài vệt hồng hồng, mà trên người Sài Thiếu Kiệt lại càng lưu nhiều chiến tích, từng vệt cào cấu đỏ rực mang theo vài tia máu.

Sài Thiếu Kiệt nhéo lấy cằm Tiêu Thỏ, hung ác hôn xuống. Nụ hôn thô bạo khiến Tiêu Thỏ hổn hển thở gấp gáp. Cảm thấy được bờ môi như sắp bị cậu ta cắn rách da. Cô há miệng hung hăng cắn vào cái lưỡi đang càn quét trong miệng. Sài Thiếu Kiệt hô một tiếng, lông mày cau lại thành hàng, nhưng cũng không buông tha. Thứ máu tanh sền sệt đang dính trên môi lưỡi hai người cũng không phân biệt nổi là máu của ai.

Bàn tay Sài Thiếu Kiệt bóp lấy từng tấc da thịt trên người Tiêu Thỏ. Cô kịch liệt thở dốc, giãy giụa. Có điều tất cả đều tốn công vô ích.

Sài Thiếu Kiệt nghĩ đến thân thể mềm mại trước mặt cậu hiện giờ đã từng bị người khác chạm vào, không khỏi ghen ghét đố kỵ. Bàn tay thô bạo tách hai chân cô ra, nghiêng người đè xuống.

Đương lúc lửa nóng của Sài Thiếu Kiệt dán lên nơi tư mật của cô, Tiêu Thỏ lại không kìm được phát ra tiếng khóc bi thương.

“Ô...”

Sài Thiếu Kiệt sững sờ, lặng người nhìn cô, miệng lẩm bẩm, “Làm với tôi khiến em khó chịu thế sao?”

Tiêu Thỏ vừa thở hổn hển vừa khóc. Sài Thiếu Kiệt làm chuyện như vậy với cô, tuy không khiến cô cảm thấy kinh tởm, nhưng cô biết là không nên làm vậy.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện này bị Nguyễn Trác Hàng phát hiện, nghĩ đến anh sẽ tức giận, anh không để ý đến cô nữa, cô lại không nhịn được rơi lệ.

Tiêu Thỏ nghẹn ngào cắn chặt môi. Bờ môi vốn đã sưng đỏ nay còn chịu thêm dày vò như vậy. Sài Thiếu Kiệt rất muốn mặc kệ cảm nhận của cô, trực tiếp thuận theo khát vọng dưới đáy lòng, cứ như vậy, muốn cô. Nhưng nhìn bộ dạng lúc này của cô, cậu lại không đành lòng.

Sài Thiếu Kiệt dịu dàng vuốt ve cánh môi cô, thở dài đứng dậy, lại chủ động giúp cô mặc quần áo.

Tiêu Thỏ ngồi trên sôpha nức nở tố cáo, “Tôi nhất định sẽ đem chuyện này nói với mẹ, tôi sẽ không đến đây dạy kèm cho cậu nữa.”

Sài Thiếu Kiệt nhướng mày, cảm thấy không nên buông tha cô dễ dàng như vậy. Nhưng nhìn cô bây giờ, cậu lại nặng nề thở ra, làm như không để tâm nói, “Cô nói thì tôi cũng sẽ kể chuyện cô đã làm với Nguyễn Trác Hàng trong nhà vệ sinh cho mẹ cô, còn mang ảnh ra ngoài công bố. Huống chi, chuyện này cô cũng không muốn để Nguyễn Trác Hàng biết nhỉ?” Sài Thiếu Kiệt nghiêng người hôn xuống đôi môi Tiêu Thỏ, “Cô nói xem, nếu sau khi cậu ta biết được chúng ta làm chuyện này thì sẽ thế nào ha?”

“Cậu... thật nham hiểm”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.