Tự Mình Nuôi Sói

Chương 22




Edit: Hoạt Đồng

Người phụ nữ trung niên thấy cô gái này rõ ràng là quen biết với con trai nhà mình, bèn hỏi: “Cháu là…?” Nhìn cô bé này còn rất trẻ, không chênh lệch bao nhiêu với con trai bà, chẳng lẽ là bạn học, nghĩ vậy, người phụ nữ trung niên không khỏi cười tủm tỉm, con trai bà thì ra cũng có quan hệ với bạn bè rất tốt, từ nhỏ đến lớn nó cứ lạnh như băng vậy. Nghĩ xong, bà liền cười với Tiêu Thỏ càng thân thiết hơn.

“Chào bác, cháu là Tiêu Thỏ, là cô giáo Tiếng Anh của Hiên Viên Lăng ạ.”

Mẹ Hiên Viên kinh ngạc há hốc miệng, không thể tin được mà đánh giá cô gái trước mặt, nhìn thế nào cũng chỉ như cô bé mười lăm, mười sáu tuổi mà thôi.

Cô gái có một gương mặt búp bê đáng yêu, đôi mắt như hai viên đá quý khảm trên đó, làn da trắng hồng mịn màng, nhìn thế nào cũng không thấy giống một cô giáo, nếu cứ đơn giản nhìn mặt mà bắt hình dong, thì trông chả khác gì em gái của Hiên Viên Lăng cả.

Mẹ Hiên Viên thấy con trai gật gật đầu, nhưng vẫn không nhịn được hỏi Tiêu Thỏ, “Cháu năm nay bao tuổi rồi?”

Tiêu Thỏ ủ rũ, cũng biết cô có một gương mặt không như ý, khiến người ta khó lòng tin tưởng, đây lại là lần đầu gặp mặt phụ huynh học sinh, tuổi tác cũng bị hoài nghi luôn rồi.

“Cháu năm nay hai mươi tuổi, tuy rằng còn khá trẻ, nhưng trình độ Tiếng Anh rất tốt ạ.”

Mẹ Hiên Viên dịu dàng cười cười, bà vốn không phải hoài nghi năng lực của Tiêu Thỏ mà.

Hai người trò chuyện vài câu, vừa lúc một cô y tá bước tới, “Bác tốt nhất hãy ở lại kiểm tra sức khỏe một chút đi, vô duyên vô cớ ngất đi, ắt hẳn là có nguyên nhân đấy ạ.”

Cô y tá nhận thấy bác gái này rất không coi trọng sức khỏe của mình, hơn nữa kiểm tra sức khỏe một lần cũng không tốn bao nhiêu tiền, sớm phát hiện bệnh tật, có thể sớm trị liệu hơn, không phải sao, đợi đến tương lai, bệnh càng kéo dài, tiêu hao tiền của lại càng nhiều hơn.

“Không sao, thân thể của tôi, tôi còn không biết sao.” Nếu không phải vừa rồi bệnh viện đã liên lạc với con trai bà thì bà cũng không ngồi đây đợi đâu.

Thái độ của mẹ Hiên Viên đối với y tá có chút lạnh nhạt, thật ra bà ngất xỉu như vậy cũng không phải một hai lần , cũng biết y tá cũng là vì muốn tốt cho bà, nhưng mà nếu bà không tỏ rõ thái độ như vậy thì sẽ không kết thúc được việc họ quấy rầy, chỉ trách y tá trong bệnh viện này quá sức nhiệt tình đi.

“Cô giáo, mẹ con tôi đi trước nhé.” Bà gật đầu với Tiêu Thỏ rồi kéo tay Hiên Viên Lăng định rời khỏi.

“Mẹ, khám bênh trước đã.”

Giọng điệu của Hiên Viên Lăng rất cương quyết, cậu đương nhiên biết vì sao mẹ lại phải cần kiệm tích cóp như vậy, nhưng nếu học phí Đại học của cậu là từ tiền chữa bệnh của mẹ, thế thì thà rằng cậu không học Đại học nữa, dù sao với cậu mà nói, không gì quan trọng hơn sức khỏe của mẹ cả.

“Đúng vậy, bác à, bác nên đi kiểm tra sức khỏe trước đi ạ! Chỉ cần kết quả kiểm tra không sao, thì có thể khiến cho Hiên Viên Lăng yên tâm rồi, đúng không ạ!”

Tiêu Thỏ mỉm cười khuyên giải, trong lòng phỏng đoán có lẽ là do nguyên nhân bọn họ không có tiền, lần đầu tiên trong đời cô dùng ánh mắt đi đánh giá người khác.

Hiên Viên Lăng, mặc dù chiều cao một mét tám, vóc dáng hoàn mỹ, nhưng quần áo trên người cậu lại có vài nếp nhăn, hơn nữa chiếc quần bò đã bạc màu vì giặt nhiều trong một thời gian dài, cũng may có vóc dáng tốt, nên ngược lại trông cậu cũng không đến nỗi mất mỹ quan. Tương phản, mẹ Hiên Viên lại khác biệt rất nhiều, có lẽ là do lao động vất vả, nên cả người bà, nhìn có chút tàn tạ, lại thêm việc quần áo không gọn gàng, nhàu nhĩ, lại càng trông giống như người phụ nữ bần cùng đến từ một vùng núi xa xôi.

Mẹ Hiên Viên mấp máy môi giống như còn định nói thêm cái gì, nhưng cô gái trước mặt lại là giáo viên của Hiên Viên Lăng, bà thì không sao, nhưng cũng không hy vọng con trai bà sẽ bị người ta coi thường, tuổi con bà bây giờ, không gì quan trọng hơn thể diện, không phải sao? Mẹ Hiên Viên đưa ánh mắt phức tạp nhìn Hiên Viên Lăng, nghĩ rằng Hiên Viên Lăng chắc chắn cũng không dễ dàng bỏ cuộc, nhất định sẽ bắt bà khám bệnh bằng được, nếu như vậy, chẳng bằng tự mình ngoan ngoãn đi kiểm tra cho xong, cũng tránh cho Hiên Viên Lăng khó chịu.

Sau khi nghĩ thông, mẹ Hiên Viên gật đầu với y tá, cô ta liền cười tươi roi rói nói: “Như vậy có phải tốt không, giờ cháu đưa bác đi kiểm tra, còn người nhà ra nộp viện phí.”

Hiên Viên Lăng gật đầu, theo bản năng sờ túi quần, cậu vừa ứng tiền lương từ phía ông chủ, chắc cõ lẽ cũng đủ rồi.

Động tác nhỏ này bị Tiêu Thỏ nhìn thấy, cô nhanh chóng xoay người trở lại phòng bệnh của bà ngoại, cầm lấy thẻ tín dụng, rồi lại mau chóng ra ngoài cùng Hiên Viên Lăng đi nộp viện phí.

Lúc nộp tiền, Tiêu Thỏ đưa thẻ ngân hàng ra một cách tự nhiên, nhanh tay nhập mật mã thanh toán xong xuôi, Hiên Viên Lăng lạnh lùng cầm lấy hóa đơn, nhìn số tiền viện phí trong đó, liền móc ví tiền ra định trả lại tiền cho Tiêu Thỏ.

Tiêu Thỏ vội vàng từ chối nói, “Không sao, em không cần trả lại đâu, cô là giáo viên của em, giúp đỡ em là điều nên làm mà.”

Gương mặt Hiên Viên Lăng lạnh lùng, cũng không nói gì thêm, nhưng tiền nhất quyết không chịu thu lại.

Tiêu Thỏ nhíu nhíu mày, cảm thấy trong nhà Hiên Viên Lăng chắc chắn là rất cần tiền, hơn nữa chút tiền này với cô mà nói cũng không đáng bao nhiêu, bèn lựa lời khuyên bảo, “Số tiền này của cô chỉ là cho em mượn tạm thời thôi, em thấy đấy, mẹ em đang bị bệnh, hơn nữa còn chưa biết là bệnh gì, chắn chắn sẽ có lúc cần mua đồ ăn bổ sung dinh dưỡng, tiền của em cứ để đó đã, sau này có tiền rồi hẵng trả cô.” Tiêu Thỏ sợ cậu không chịu, còn cố ý nói thêm một câu, “Hơn nữa cô cũng không phải cho em mượn không đâu nha, sau này trả cô gấp đôi, thấy sao?”

Bàn tay Hiên Viên Lăng cứng ngắc, nhưng cũng không cứng đầu nữa, có lẽ bơi vì cậu nghĩ tới mẹ, hoặc cũng có thể cảm thấy Tiêu Thỏ nói đúng, lúc này, để lại một chút tiền để mua thuốc chữa bệnh cho mẹ mới là việc cần ưu tiên hàng đầu.

Tiêu Thỏ liền ở cùng với Hiên Viên Lăng, đến lúc có kết quả kiểm tra, hai người cùng thở phào nhẹ nhõm, mẹ Hiên Viên là do cơ thể quá suy nhược, ngày thường đã lao động cực nhọc, lại thêm việc dinh dưỡng bổ sung không đủ, mới dẫn đến hiện tượng ngất xỉu.

Gương mặt ‘tê liệt cảm xúc’ của Hiên Viên Lăng, từ đầu đến cuối cũng không thay đổi, nếu ai không biết, chắc chắn sẽ nghĩ là cậu không quan tâm đến mẹ của mình, nhưng sự thật lại không phải như vậy.

Hiên Viên Lằng tự nhủ, đây sẽ là lần cuối cùng cậu để mẹ ngất xỉu vì mệt mỏi, sang năm lên Đại học, cậu sẽ không để mẹ tiếp tục đi làm nữa, nếu mẹ không chịu, cậu thà rằng không học Đại học, cũng sẽ không để mẹ mệt mỏi như vậy nữa, nhưng mà, sự thật lại cũng giống như mẹ nói vậy, nếu cậu không học Đại học, thì tương lai sẽ không có cơ hội cho mẹ một cuộc sống an nhàn, vì tương lai, cậu làm thêm dăm ba công việc thì cũng không nhằm nhò gì, nhưng mà mẹ, sao bà có thể chịu đựng được chứ.

Tiêu Thỏ đứng bên cạnh nghe những lời dặn dò của bác sĩ, lại liếc trộm qua Hiên Viên Lăng, nghĩ rằng khẳng định trong lòng cậu bây giờ rất khó chịu, lại cũng không biết nên an ủi cậu thế nào. Cô chưa từng ngờ tới sẽ có người vì cuộc sống mà bôn ba đến vậy, cô lại nghĩ, cô nhất định phải giúp Hiên Viên Lăng, lúc trước không quen biết thì thôi đi, nhưng hiện tại cậu là học trò của cô, càng huống chi cô có đủ năng lực để giúp đỡ.

Tiêu Thỏ lại cùng Hiên Viên Lăng đi lấy đơn thuốc, lúc chỉ còn hai người, Tiêu Thỏ nói: “Để cô giúp em đi.”

Hai hàng lông mày của Hiên Viên Lăng nhăn chặt lại, vậu không thích nợ ân tình người khác, nếu không phải trên người không đủ tiền, vừa nãy khẳng định sẽ không để Tiêu Thỏ ứng tạm tiền viện phí.

“Chúng ta làm cuộc thương lượng nhé, em nhìn cô này, cô từ trước đến nay vốn là người không biết quản lý tiền bạc, lúc tiêu tiền cũng là tiêu bừa bãi, không bằng em làm người quản lý tiền giúp cô, cô để toàn bộ tiền lương của mình trong này đó.”

Hiên Viên Lăng nào biết suy nghĩ của cô, lời cũng không thèm đáp, lấy biểu tình lạnh nhạt này để từ chối cô.

Tiêu Thỏ vội vàng nói: “Em lớn từng này, cũng xem như là đàn ông rồi, lại để mẹ em lam lũ đến nhường này, chẳng lẽ không biết xấu hổ sao? Lại nói cô đem tiền lương cho em quản lý, cũng không phải vô ích, đợi sau này em lên Đại học, kiếm được ra tiền, phải trả lại gấp đôi cho cô, cũng không phải giúp đỡ không công, em đừng nghĩ sẽ thiếu nợ cô cái gì.”

Thân hình cao lớn của Hiên Viên Lăng cứng đờ, đột ngột đứng lại một chỗ giống như một ngọn núi sừng sững, rõ ràng không nói câu nào, nhưng lại khiến cho Tiêu Thỏ phía sau cảm thấy vô cùng áp lực.

Hiên Viên Lăng quay người, Tiêu Thỏ giật mình, rồi lại căng thẳng nhìn cậu.

“Thẻ.”

“Ây.”

Tiêu Thỏ phản ứng lại, nhanh tay lấy thẻ lương ra đưa cho Hiên Viên Lăng, đồng thời nói, “Thẻ lương này ấy, em cứ giữ lấy càng lâu càng tốt, em biết đấy, có như vậy tiền của cô sau này mới càng nhiều càng nhiều, hê hê! Lương của cô giờ là bốn ngàn tệ một tháng, một năm sẽ lên tới năm mươi ngàn, lại thêm tiền thưởng, tính ra xem nào, năm năm sau, em trả lại cô, không phải sẽ là mấy trăm ngàn sao? Ai ya, còn lãi hơn so với gửi ngân hàng đó, em quả là một người tốt.”

Tiêu Thỏ mắt sáng rực nhìn Hiên Viên Lăng, nhìn bộ dạng cô hiện giờ, ai không biết, còn cho rằng Hiên Viên Lăng đã giúp cô một việc vô cùng vĩ đại đấy.

“Cám ơn.”

Lời nói nghẹn trong cổ họng, Hiên Viên Lăng rất lâu mới thốt ra được, nói ra có chút ấp úng, cậu không thường giao tiếp với người khác, nên những lời như vậy, tự nhiên cũng không cần dùng tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.