Tự Mình Nuôi Sói

Chương 14




Edit: Hoạt Đồng

“Cô giáo, có không cảm thấy mình thật sự rất vô vị sao? Cô có biết bây giờ đang là giờ học, có biết là mình đang lãng phí thời gian học tập của bọn em, cô có còn tinh thần trách nhiệm nữa hay không? Cô làm giáo viên kiểu gì thế, lẽ nào cô không biết làm như vậy, sẽ hại chúng em thi trượt đại học sao?

Nhận một tràng tiếng trách móc như vậy, mặt Tiêu Thỏ liền trắng bệch, hai tay không biết phải làm sao, cứ xoắn xít lại với nhau.

Trên đỉnh đầu phát ra tiếng nói của Nguyễn Trác Hàng: “Tiêu Thược Nhân, nếu tớ nhớ không nhầm thì hiện tại là giờ tự học, cô giáo đã hy sinh thời gian nghỉ ngơi quý báu để đến giúp chúng ta ôn bài, cậu lại còn không biết xấu hổ nói ra những lời đó.”

Biết Thỏ con đang buồn bã, liền vỗ vỗ đầu an ủi cô, nói: “Chúng ta cứ ra ngoài học thêm thì hơn, đỡ phải ở đây, có lòng tốt ngược lại bị người ta mỉa mai.”

Tiêu Thược Nhân mặt đỏ lên nói, “Nếu lúc đầu đã quyết định muốn lên lớp, thì nên nghiêm túc dạy học chứ, đâu giống như cô ấy, làm giáo viên kiểu gì vậy?”

Tiêu Thược Nhi ngang bướng cãi lại, vì sao Nguyễn Trác Hàng cứ phải đối xử với cô như thế, lại còn trước mặt bao nhiêu bạn học như vậy mà trách móc cô.

“Cô giáo, hãy để bọn em tự học đi.” Ngay cả Ôn Hiểu Song cũng đã nói như vậy, Tiêu Thỏ lại càng cảm thấy nhục nhã, cũng chỉ biết không ngừng gật đầu.

Cô là có lòng tốt mà, chỉ là nhìn thấy Kỷ Phù đau lòng như vậy, cô cũng không đành lòng, không ngờ lại khiến mọi người sinh ra phản cảm.

Kỷ Phù đột nhiên ngước đôi mắt sưng đỏ lên nói: “Cô giáo, em mệt quá, em muốn xin nghỉ về nhà trước.”

“Được.”

Cô bé bị như vậy, đương nhiên là không thể học tiếp được nữa rồi.

Tiêu Thỏ nghĩ, dù sao các em ấy cũng muốn tự học, vậy cô cũng không cần ở lại lớp nữa, liền nhẹ giọng nói với Kỷ Phù: “Em đừng buồn nữa, đi, cô giáo mời em đi ăn.”

Bàn tay Kỷ Phù cứng lại, vốn ban đầu chính cô không nhịn được mà đem hết trách nhiệm đổ lên đầu Tiêu Thỏ, nhưng nhìn bộ dạng cô ấy bây giờ, lòng quan tâm vô cùng rõ ràng, muốn để cô ấy hiểu lầm, cô muốn ‘Đánh chó rơi xuống nước’* cũng khó, hơn nữa, cô cũng rất muốn biết, vì sao Sài Thiếu Kiệt lại thay đổi, sao cậu lại dễ dàng thích Tiêu Thỏ đến như vậy.

*Đánh chó rơi xuống nước: Chó trên bờ là chó dữ, xuống nước rồi cũng chỉ là chó vô dụng. Ý chỉ chó vô dụng là người thất bại. Thấy một người thất bại rồi, nhưng vẫn tiếp tục đả kích.

Cho nên cô gật đầu đồng ý.

Cô muốn xem thử, rốt cuộc Tiêu Thỏ có gì tốt, đáng giá để Sài Thiếu Kiệt để ý như vậy.

“Vậy em chờ một chút, cô đến văn phòng một lát đã, chúng ta hẹn nhau ở cổng trường nhé.”

Tiêu Thỏ đem sách cùng giáo án để lại ở phòng giáo viên, tình cờ đụng phải chủ nhiệm lớp, “Cô giáo Tiêu, sao giờ này lại ở đây?”

“Em đến được một lúc rồi, vừa nãy em ở trên lớp giảng bài giúp học sinh.”

“Cô giáo Tiêu quả là một giáo viên tốt.” Thái độ của Tiêu Thỏ khiến cô giáo Trương nhìn cô bằng một con mắt khác, cô giáo Trương luôn cho rằng Tiêu Thỏ là dựa vào quan hệ mà đi cửa sau, đơn giản chỉ là kiếm việc gì làm cho qua những ngày tháng nhàm chán, chỉ cần cô ấy không khiến học sinh lầm đường lạc lối, bước vào con đường học tập đui mù là được, bà đối với cô cũng chẳng có bao nhiêu hy vọng, không ngờ thái độ làm việc của cô lại rất nghiêm túc, rõ ràng không có tiết của cô, vẫn tay xách nách mang đến trường giúp học trò ôn bài.

Tiêu Thỏ nếu biết được cách nhìn của cô giáo Trương với cô, khẳng định sẽ xấu hổ muốn độn thổ cho xong, cô tới đây, đa phần là vì Nguyễn Trác Hàng.

Cô giáo Trương còn muốn trò chuyện thêm với cô, Tiêu Thỏ liền vô cùng ngại ngùng nói: “Cô Trương, thật ngại quá, em phải đi trước đây, Kỷ Phù trong lớp thân thể khó chịu, cho nên em định đưa em ấy về nhà.”

Nghe Tiêu Thỏ nói vậy, ấn tượng của cô giáo Trương đối với cô lại càng tốt, thì ra không chỉ giúp học sinh ôn bài, mà ngay cả trên phương diện cuộc sống, cô cũng hết mực quan tâm, cười đến càng ngày càng sáng lạn, nói: “Được, được, được.”

Nhanh chân chạy ra ngoài cổng trường, phát hiện không chỉ có Kỷ Phù đợi ở đó, mà còn có Nguyễn Trác Hàng, Hạ Thiên, Sài Thiếu Kiệt, cùng ba kiếm khách Tiêu Thược Nhi.

“Thật ngại quá, vừa rồi đến văn phòng đụng phải chủ nhiệm Trương, bị cô ấy kéo đến nói chuyện, cho nên tới muộn một chút.”

Dù sao cũng là cô hẹn Kỷ Phù trước, vậy mà lại khiến cô bé đứng ở đây đợi cô, cô có chút xấu hổ. Nhưng mà, không phải cô chỉ hẹn Kỷ Phù thôi sao?

Nguyễn Trác Hàng cũng theo tới, cô có thể lý giải được, nhưng mà các em khác là vì sao. Đặc biệt là Tiêu Thược Nhi. “Không phải em nói muốn tự học sao?”

Tiêu Thược Nhi đỏ mặt, “Ai cần cô lo.”

Tiêu Thỏ cảm thấy cô bé này quả thật không lễ phép, nếu đã cùng ra đây, mọi người cùng nhau đi ăn, dù sao cũng là cô đãi mà, cô bé chẳng lẽ không hiểu đạo lý ‘Ngật nhân chủy nhuyễn’* sao?

*Ngật nhân chủy nhuyễn: Ăn của người ta thì thái độ cũng phải mềm mỏng hơn.

Mỗi lần cùng Tiêu Thược Nhi nói chuyện, cô đều bị cô bé chặn họng, có nói lại cũng không thắng nổi cô bé, không kìm chế được hừ một cái.

“Hừ!”

Xoay người kéo tay Kỷ Phù đi trước, đằng sau truyền đến tiếng cười vui vẻ của Hạ Thiên.

Mặt Tiêu Thỏ đột nhiên nóng lên, cảm thấy vừa rồi cô quá ấu trĩ, hoàn toàn không có tác phong giống một giáo viên đâu.

Thấy Kỷ Phù tràn đầy hứng thú nhìn cô, cô ngại ngùng ho một tiếng, “Cái đó, cô…” Thôi bỏ đi, cô cũng không biết nên giải thích thế nào nữa, cô vì sao lại ấu trĩ như vậy chứ, hình như con người thật của cô cũng là như vậy đó, chỉ có thể lảng sang chuyện khác, “Sài Thiếu Kiệt sao lại cùng đi thế, có phải muốn tìm em làm lành không?”

Kỷ Phù quay đầu, thấy Sài Thiếu Kiệt đang chậm rì rì bước sau lưng bọn họ, giọng nói có chút cô đơn, “Không phải ạ.”

“Thế sao lại đi theo chúng ta chứ, chẳng lẽ đợi chúng ta mời cậu ấy ăn sao?”

Kỷ Phù có chút buồn cười, chỉ vì giọng nói ghét bỏ của Tiêu Thỏ đối với Sài Thiếu Kiệt, còn cô lẽ nào không biết, Sài Thiếu Kiệt căn bản không để ý đến bữa ăn này, huống chi, lý do cậu ấy có mặt ở đây, đều là vì Tiêu Thỏ.

“Cô giáo, cô bao nhiêu tuổi thế?”

Tính cách của Tiêu Thỏ thật trẻ con, ngay cả bề ngoài cũng như vậy, nhỏ nhỏ xinh xinh, lúc cười còn để lộ hai chiếc răng nanh trắng tinh, nhìn như vậy, làm gì có ai nghĩ là người hai mươi tuổi chứ, trong cách nhìn của Kỷ Phù, bộ dạng hai người tay nắm tay đi trên đường như vậy, người ta đi qua sẽ không nghĩ là bạn bè đâu, mà là khoa trương đem bọn họ trở thành chị em, hơn nữa cô còn là chị, mặc dù bề ngoài của cô cũng rất dễ thương.

“Cô đã hai mươi tuổi rồi đó.” Tiêu Thỏ mắt chớp chớp nhìn Kỷ Phù, tay lại từ trong túi xách lôi ra chứng minh thư.

Trong ảnh chụp nhìn Tiêu Thỏ lại càng trẻ con, cô cắt quả đầu su hào, miệng lại cười cực kỳ sáng lạn, nhìn lại chứng minh thư của bản thân, ảnh chụp sao lại xấu như vậy chứ, thì ra chụp ảnh chứng minh thư cũng có thể xinh xắn như vậy, lần sau cô nhất định phải tới cục công an, nói dối bị mất chứng minh thư, làm lại một cái khác mới được.

Kỷ Phù xem một lúc rồi trả lại cho Tiêu Thỏ, cô cất chứng minh thư vào trong túi xách, hỏi: “Chúng ta đi ăn gì đây?”

“Gì cũng được.”

Thật ra Kỷ Phù bây giờ không muốn ăn gì cả, chỉ muốn chạy về nhà khóc lớn một trận, nhưng mà bây giờ, làm gì có tâm trạng để khóc chứ.

“Chúng ta đi ăn kem nhé, ăn kem vào sẽ khiến cho tâm trạng tốt hơn đó.”

“Vâng.”

Tiêu Thỏ dẫn theo một đám học sinh, gọi hai chiếc taxi, tới một quán kem ở quảng trường đi bộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.