Tu Ma Đấu Thương Khung

Chương 1: Nhân sinh...Thiên mệnh.Thần ma đại lục ta đến đây




Long ca! Long ca huynh có mệnh hệ gì? đệ làm sao phao ngâm mỹ nữ đây".Thạch Long nhíu mày mở mắt ra.

Một luồng ký ức chợt đỗ vào đầu Thạch Long,thần ma đại lục, Ma vân tông, Ngoại môn đệ tử...định thần lại,Thạch long nheo mắt nhìn tên bàn tử trước mặt mình đang khóc là sư đệ của hắn tên là Trư Bối.

Nguyên lai ba ngày trước trong một lần lịch lãm vào Ma vân cốc hắn cùng tên bàn tử gặp phải một gốc linh dược hai trăm năm,vì vách đá cheo leo mà tu vi của hắn mới đến luyện khí tầng hai không thể phi hành.Buộc hắn phải trèo xuống hái gốc linh dược. Nhưng đúng là vận mệnh rùa đen ngay lúc sắp hái được linh dược rồi thì lão thiên gia lại cho vài quả thiên lôi thiểm điệm và không khéo lại ngay đầu tên Long ca này.Tại lúc đó linh hồn thạch long xuyên việt nhập vào tên xui xẽo này.....Hời nhân sinh...do ăn ở,do ăn ở.

Chỉnh sửa lại đống ký ức hỗn độn Thạch Long mới biết được tiền thân của cái cố chủ này tên là Tà Long,cha mẹ từng là trưỡng lão ngoại môn của ma vân tông, là môn phái tu ma đứng hàng thứ tư trong thập đại ma phái ở thần ma đại lục.Do cha mẹ đều đã mất nên hắn thường xuyên bị ức hiếp bởi các huynh đệ đồng môn.Mang tâm lý:"Tĩnh chưởng quyền thiên hạ,Say nằm gối mỹ nhân".Tà long nỗi máu gà quyết tâm dẫn theo tên sư đệ Trư Bối đi Ma vân cốc lịch lãm hòng kiếp kỳ ngộ. kỳ ngộ đâu chả thấy chỉ thấy xúi ngộ.... hời!ăn ở do ăn ở.

Thạch long chỉ biết cười khổ:"kiếp trước mình là sinh viên nghèo lại mắc bệnh nan y, tưởng đâu chết đi được đầu thai sung sướng..Ai ngờ...vãi thật đúng là ý trời lại xuyên việt vào cái tên đầu óc não tãn này.

Thạch long tự nhủ đã lão tặc thiên không muốn ta sống tốt ta lại càng phải sống cho lão gen tỵ.Lấy lại tâm thần Thạch Long đằng hắng giọng:" Khóc quái gì ta còn chưa chết mà".Bàn tử đang rom róm nước mắt bèn ngước mặt hoảng sợ:" Long ca huynh chưa chết sao".Thạch long:" cút! mẹ ngươi tử."

Thạch long cười xòa,vỗ vai tên sư đệ theo mình lăn lộn ở ngoại môn bấy lâu nay.Bỗng Thạch long bật người vậy nói:" Bàn tử ta quyết định từ nay về sau Tà Long ta phải ôm mỹ nữ đẹp nhất, dùng pháp bảo mạnh nhất, đạp trên đỉnh phong tu chân giới thành tựu Ma thần phong lưu phóng khoáng."Bàn tử trừng mắt ngây ngốc rồi phun ra một chữ À không một đống chữ:"Long ca! huynh không bệnh gì chứ"..

Thạch long:" có lão tử ngươi bệnh".Huynh đệ bỗng nhiên cười vang.Thạch Long tự nhủ:" thần ma đại lục,Long ca ta đến đây....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.