Tử Linh Chuông

Chương 20: Ta nhớ nàng




Ngay cả Tiết Tử Linh cũng không phát hiện, nàng rời đi Vạn Nhạc Sơn Trang cước bộ có chút vội vàng, phảng phất có cái gì đang đuổi theo sau lưng. Nhưng mà khi bước chân nàng không ngừng bay qua vài ngọn núi, quay đầu nhìn lại, sau lưng chỉ có gió mát mà thôi.

Từ xa có thể nhìn thấy đỉnh Húc Dương Phong ẩn mình trong sương. Tiết Tử Linh buông chuông, đứng bên cạnh trông về phương xa.

Húc Dương Phong làm nàng mơ hồ cảm thấy được nguy hiểm, có cái gì tựa hồ sắp sửa uy hiếp được nàng, ở lâu một khắc cũng không được.

Nơi này là an toàn, không có chuyện hay đồ vật có thể ảnh hưởng tới nàng, hoặc là người? Tiết Tử Linh vô thức tránh nghĩ sâu hơn. Khắp nơi trống trải, nàng dựa chuông thất thần.

Vừa mới lập đông, gió thổi qua núi, đứng lâu rồi có chút lạnh. Tiết Tử Linh hoàn hồn, cuối cùng nhìn lên đỉnh Húc Dương đang bị mặt trời bao phủ, ôm lấy chuông hướng về chỗ xa hơn bay đi, vừa nghĩ tiếp theo phải đi đâu. Tuy nói là tùy ý đi một chút, cũng không thể đi đến đại mạc hoang vu, núi rừng hiểm trở mà đi, hoặc là đi về hướng có bảo vật, hoặc là đi về hướng nhộn nhịp đông vui.

Tiết Tử Linh suy nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định đi Mạc Lang Giáo.

Mặc dù Mặc Lang Giáo ở đại mạc, nhưng lại có bảo vật. Hơn nữa, dù chuyện lớn hay nhỏ, không giải quyết triệt để luôn để lại tai họa ngầm. Mạc Lang Giáo chiếm giữ Tây Bắc, quan hệ với các môn phái ở trung nguyên luôn luôn không tốt, song phương cũng lười làm trò tỏ ra hòa bình ngoài mặt, bởi vật cho dù Mạc Lang Giáo có bức họa của Tiết Tử Linh, cũng không truyền đến những môn phái khác. Trong đó còn có tâm lý "thù của mình tự mình báo" -- không muốn Tiết Tử Linh bị người bên ngoài giết trước.

Tiết Tử Linh không sợ mọi người biết được diện mạo thật của nàng, lại nói đoạn thời gian này đi khắp bốn phía, tướng mạo nàng đã không xem là chuyện bí mật.

Ở trung nguyên Mạc Lang Giáo xem như bị che mắt, bịt tai, hiệu suất truyền tin thấp đến đáng thương, Tiết Tử Linh quyết định trước khi Mạc Lang Giáo biết được nàng đang quang minh chính đại đi khắp giang hồ, sẽ áp dụng hành động báo thù kịch liệt, đi lật tung ổ Mạc Lang Giáo.

Địng ra mục tiêu, Tiết Tử Linh không hề nghĩ nhiều, men theo hướng Tây Bắc mà bay.

Vạn Nhạc Sơn Trang bị nàng bỏ lại sau lưng, càng ngày càng xa.

Ôm một cái chuông, hành động tất nhiên bất tiện, bất quá Tiết Tử Linh ôm suốt hai năm, đã tập mãi thành thói quen, không cảm thấy cản trở. Chẳng qua là, lần này so với bình thường không giống nhau.

Thường ngày nàng đi theo tâm ý, không quản phương hướng, mặc kệ thời gian, nếu một ngày muốn dừng lại, liền tìm chỗ nào đó buông chuông, dán tờ giấy trên cửa -- việc dán giấy này, hoàn toàn là vì giải trí -- sau đó lượn một vòng xung quanh, tìm bảo vật lấy đi, mang theo cái chuông, tiếp tục tùy tâm mà đi. Với hành vi này, tục xưng du ngoạn.

Lần này Tiết Tử Linh mục đích rõ ràng, thời gian cấp bách, chẳng quan tâm bảo vật dọc hai bên đường. Ai cũng không biết một hôm nào đó Tiết Tử Linh bay qua trước cửa nhà mình. Từ Vạn Nhạc Sơn Trang đi ra trên người có cái gì, hiện tại nàng đứng trước cửa lớn Mạc Lang Giáo, vẫn là những vật kia, một vật cũng không thừa.

Thủ vệ là hai tên đại hán râu ria xồm xoàm, tay cầm giáo dài chỉa vào cổ họng nàng, đều nhịp, nhìn chằm chằm.

Một lúc lâu sau, vần là đều nhịp, hai tên đại hán Mạc Lang Giáo đặt tay phải trước ngực, cúi đầu xoay người, cung kín nhìn vị bằng hữu của Mạc Lang Giáo -- được thần linh thừa nhận, đều là bằng hữu của bọn hắn.

Từ trong đống gạch đá lôi Mục Đức Minh Chuông ta, Tiết Tử Linh vỗ vỗ nó, ôm nó tiếp tục lên đường.

Trong số các môn phái gần kề Mạc Lang Giáo, Thông Thiên Phái không thể nghi ngờ là một con cừu béo, bảo tàng vô số.

Núi Thông Thiên quanh năm phủ tuyết, nhìn từ xa tựa như nối liền với chân trời. Trên núi có khí tức tiên gia quanh quẩn mấy trăm năm, làm cho Thông Thiên phái trở thành đất thánh nơi trần gian. Nếu nói cảm giác thiêng liêng thần thánh do Bạch Mi Cung tạo ra là do cố ý, vậy thì cảm giác thiêng liêng thần thánh của Thông Thiên phái chính là tự nhiên mà thành.

Gần đây một vài lời đồn khuếch tán, làm địa vị của Thông Thiên phái cao hơn một tầng, mơ hồ có xu hướng áp đảo Đại Chiêu Tự. Phải biết rằng, gần trăm năm nay hai phái cùng tồn tại, tất cả mọi người đều cho rằng vị trí của hai môn phái lớn nhất võ lâm này sẽ luôn giữ trạng thái cân bằng.

Hiện giờ, Tiết Tử Linh có thể chứng minh tin đồn nhất thời này không phải là thật.

"Chậc chậc." Tiết Tử Linh cảm thán, nhìn trên bàn một chén cơm trắng, một đĩa đậu hũ, một bát rau, một củ khoai lang nướng, một bát súp ngô đậm đặc, vân vân và vân vân xếp đầy bàn. "Đạo trưởng, người sắp thăng thiên, sao có thể ăn uống phong phú vậy chứ?"

Chưởng môn Thông Thiên phái, Tùng Vân đạo trưởng tiên phong đạo cốt, liếc mắt: "Muốn lấy nhanh lấy, không lấy đi nhanh, phiền ta làm gì."

Tiết Tử Linh và Tùng Vân đạo trưởng này xem như có quen biết. Lần đầu đến lấy đồ vật, Tiết Tử Linh nửa đêm trên nóc nhà Thông Thiên phái bay loạn, kết quả phát hiện Tùng Vân đạo trưởng đang trốn trong phòng bếp ăn vụng, thuận miệng chế nhạo hắn hai câu. Ai ngờ Tùng Vân đạo trưởng là một kẻ không chịu thua kém, buông bữa ăn khuya xuống bắt đầu đấu võ mồm với nàng, thật không ngờ tới, vậy mà đấu mãi thành bạn vong niên.

"Đây là lời một Chưởng môn như ngươi nên nói ra sao?" Tiết Tử Linh khoanh chân ngồi xuống đối diện hắn.

"Đây là nơi tên phi tặc như ngươi nên xuất hiện sao?" Tùng Vân đạo trưởng nhanh mồm bật trở về.

"Đạo trưởng, mấy ngày nay ta có chút không thoải mái." Lần này Tiết Tử Linh cũng không phải tới lấy đồ vật, ít nhất không phải chuyên đến đây lấy đồ vật.

"Ta nghe nói ngươi quen biết Trì Chí? Tìm hắn đi." Tùng Vân đạo trưởng gắp một miếng khoai lang nướng nóng hổi bỏ vào miệng, thỏa mãn cười híp mắt.

"Cả ngày ở trên núi ăn ăn ăn, vậy mà biết nhiều chuyện như vậy." Tiết Tử Linh nói, "Không là sinh bệnh, là trong lòng không thoải mái."

"Làm sao vậy?" Tùng Vân đạo trưởng liếc nàng một cái.

Tiết Tử Linh chậm rãi thở ra một hơi, như là rơi vào trầm tư.

Tùng Vân đạo trưởng ung dung vuốt chòm râu dê đã dài đến ngực, cầm bát súp ngô bên cạnh lên húp một ngụm.

"Mấy ngày trước, ta và Trang Trừng Vạn Nhạc Sơn Trang cùng một chỗ, ta đến Húc Dương Phong làm khách." Tiết Tử Linh nói: "Trang Trừng muốn ta ở lại nơi đó, ta đã nhìn ra, nhưng mà ta không có vạch trần. Ngươi uống súp có thể hay không không phát ra âm thanh, còn nghe được ta nói chuyện sao?"

"Nghe thấy, Trang Trừng muốn ngươi ở lại Húc Dương Phong." Tùng Vân đạo trưởng không nâng đầu không trợn mắt, tập trung uống súp.

"Ân." Tiết Tử Linh tiếp tục nói: "Ta không quen cuộc sống như vậy. Nếu như lưu lại, ngoại trừ trong lòng, chỗ nào cũng không thoải mái."

Tùng Vân đạo trưởng: "Đợi ngươi ở lại ba bốn năm, rồi hãy nói có quen hay không."

Tiết Tử Linh: "Vậy là ngươi ủng hộ ta đi Vạn Nhạc Sơn Trang rồi?"

"La ngươi muốn đi." Tùng Vân đạo trưởng vững vàng gắp lên một miếng đậu hũ non. "Ngươi nói chuyện có thể sảng khoái nói hết một lần không? Nói một nửa để cho ta nghe thật tốn sức."

"Ngươi nói chuyện thực không có nửa điểm tiên khí." Tiết Tử Linh ghét bỏ hắn. "Chuyến này ta từ Mạc Lang Giáo dời di, vốn nghĩ sẽ giống như trước đây, bốn phía phiêu đãng, lại phát hiện đối với cuộc sống trước kia lại bắt đầu không quen."

"Nếu đã không quen, vậy thì chính là nhớ." Tùng Vân đạo trưởng cầm khăn lau râu, nói: "Thông Thiên phái chúng ta, tất cả mọi việc đều quy kết về một câu, thuận theo tự nhiên. Trong lòng ngươi muốn cái gì, vậy ngươi liền làm cái đó."

Tiết Tử Linh trầm mặc mà ngồi ước chừng một phút đồng hồ. Tùng Vân đạo trưởng không đến quấy rầy nàng, một bên sung sướng ăn.

"Đã biết." Tiết Tử Linh đứng dậy, móc móc từ trong áo ra: "Cho ngươi thứ tốt."

Tùng Vân đạo trưởng: "Cái này cũng không quá tốt..."

"Lần nào cũng muốn từ chối một câu làm chi, giả tạo." Tiết Tử Linh khinh bỉ nói: "Đi đây."

"Có rảnh lại đến a." Tùng Vân đạo trưởng rướn cổ lên, hướng phía ngoài cửa hô một tiếng, lại thò tay đi lấy bánh ngọt: "Ồ? Bánh ngọt của ta đâu?"

Lại đến Vạn Nhạc Sơn Trang, đã là cuối tháng mười một.

Dưới đỉnh Húc Dương đã qua mấy trận tuyết. Hôm nay trời trong nắng ấm.

Tiết Tử Linh không gọi người đi thông báo, tùy tiện để chuông dưới chân núi, tự mình lên núi đi tìm Trang Trừng. Chẳng qua chỉ ở nơi này một đoạn thời gian, Tiết Tử Linh đã đối với nơi này cảm thấy hơi quen thuộc. Không nhanh không chậm bay qua từng nóc nhà, còn có tâm tình nhàn hạ ngắm người qua lại dưới mặt đất, cuối cùng rơi xuống trước cửa phòng Trang Trừng.

Người không có ở đây.

Tiết Tử Linh quay đầu đến nơi khác tìm.

Vẫn không có.

Tiết Tử Linh suy nghĩ một chút, lại đi tìm Yểm phu nhân.

Yểm phu nhân quá dễ tìm, cả người bọc lấy lụa đen, rất dễ làm người khác chú ý.

"Tiết cô nương?" Yểm phu nhân kinh ngạc hỏi: "Sao cô lại tới đây?"

Tiết Tử Linh: "Trang Trừng đang ở đâu?"

"Nàng đi ra ngoài du lịch." Yểm phu nhân đáp. "Cô đến chậm một bước rồi, Thiếu trang chủ vừa đi hôm qua."

Tiết Tử Linh nhíu mày: "Nàng đi nơi nào?"

Yểm phu nhân nghi hoặc vì sao nàng lại tìm Thiếu trang chủ vội vàng như vậy, liền hỏi: "Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"

"Không có." Tiết Tử Linh nói. "Ta nhớ nàng."

"Ách?" Yểm phu nhân sửng sốt, trong lòng tự nhủ bề ngoài Tiết cô nương thoạt nhìn như không nặng tình, nhưng thực ra sâu bên trong là người rất hay nhớ mong bằng hữu. "Lần này Thiếu trang chủ ra ngoài, không nói rõ ngày về, chúng ta cũng không rõ kế hoạch du lịch của nàng lắm. Nhưng mà, nơi đầu tiên muốn đến, nhất định là Bình Lan Sơn Trang."

Yểm phu nhân là người trong ngoài rõ ràng, bởi vì Tiết Tử Linh đã cứu trang chủ, Thiếu trang chủ cũng vô cùng xem trọng nàng, Yểm phu nhân liền xem nàng như người một nhà, nói ra: "Mắt thấy tuổi của Thiếu trang chủ đã không nhỏ, nàng đã từng nói với trang chủ, muốn cùng người mình yêu ở bên nhau, trang chủ cũng đồng ý để cho chính nàng tìm ý trung nhân. Lần này trang chủ cho nàng ra ngoài cũng là có ý này. Chẳng qua là Vạn Nhạc và Bình Lan trước giờ giao hảo tốt, nghe nói nghĩa tử của Lô trang chủ của Bình Lan Sơn Trang là một người rất tốt, trang chủ liền để cho Thiếu trang chủ đến gặp mặt xem sao. Tiết cô nương, cô kiến thức rộng rãi, nếu như gặp được Thiếu trang chủ, phiền toái cô cũng giúp nàng xem một chút, có thể chứ?"

Tiết Tử Linh thật lâu không có phản ứng.

Yểm phu nhân tưởng rằng là do mình đường đột, đang muốn xin lỗi, chợt nghe Tiết Tử Linh nói: "Được, ta biết rồi."

"Đa ta." Yểm phu nhân nhìn nàng cười, nhưng ngại vì toàn thân chỉ có đôi mắt lộ bên ngoài, lúc này Tiết Tử Linh cũng không quá tập trung, không có chú ý tới nàng.

"Ta đi đây."

Vừa nói xong, Yểm phu nhân nhìn khắp bốn phía, cảm khái nói: "Khinh công thật là tốt a, nháy mắt đã không thấy."

Tiết Tử Linh ôm chuông, hướng về phía Bình Lan Sơn Trang đuổi theo, bỗng nhiên nghĩ thầm: ta nhớ nàng như vậy, chẳng lẽ là thật sự thích nàng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.