Từ Hầu Gái Lên Làm Bà Chủ

Chương 15




Mặt trời ló dạng, ánh bình minh chiếu qua khe cửa hở, cô đưa tay che mắt thức dậy.

Cứ tưởng anh đã đi rồi không ngờ lần này cô thức dậy trong vòng ngực rắn chắc của anh. Cô đưa chăn che miệng cười hạnh phúc.

Đột nhiên một nụ hôn ban mai rơi vào trán cô, cô ngước mặt lên môi chạm môi. Không cho cô có đường thoát, anh cạy khoang miệng cô ra đút lưỡi vào cùng cô quấn quýt.

"Ưm... "

Cô đưa tay ôm lấy hông anh, cựa một cái vô tình phát hiện phân thân của anh vẫn ở trong người mình và dường như nó đang cương lên.

Anh lật người đè lên cô rời khỏi môi cô:"Người ta bảo đàn ông sáng sớm tinh lực dồi dào lắm. Và tất nhiên anh cũng không ngoại lệ. "

Dứt lời, anh nhấn một cái làm cô rướn người lên trên bấu víu vào chăn rên rỉ:

"A! Cậu chủ... "

"Bảo bối em hạnh phúc lắm phải không hả? "

Anh nắm lấy ngực cô vận động, mỗi cú nhấp đều làm cô vui sướng cùng đau đớn. Mồ hôi tiết ra trên mặt phía dưới âm đ*o lại tiết ra mật dịch làm ướt cả nệm.

"Ư... Cậu chậm thôi... Đừng đau em... "

Anh đưa tay vuốt ve lưng cô sau đó ôm lấy cô đỡ dậy, cô đầu tóc bù xù mắt mơ mộng tình dục, anh cử động chân lên xuống làm cự long ở trong đi vào rất sâu. Cô khó chịu khi bị đột ngột đổi tư thế như vậy, tay nhanh chóng vịn lấy vai anh đầu ngẩng lên cao:

"Ư... Oooooooo cậu chủ... E... Ư.... S... Ư....Ơ... N... G... Cậu ơi... "

"Anh đây bé con! Em rên to lên nào! "_anh cúi đầu cắn vào cần cổ của cô cho tới khi bầm tím mới nhả ra cắn nơi khác.

Tay ôm mông cô nâng lên xoa nắn vuốt ve, hai bộ phận giao hợp hài hòa, cự long cứ ra vào theo nhịp.

"A... Ân... Ư.... Ooooo... "

"....ân... Ưm.... Ưm... Ư.... Ư.... "

"Cậu... Cậu ơi... Em không chịu được... Em ra.... Ưm... Ư...ra mất... "

"Ngoan anh cũng sắp ra rồi! "_vì là buổi sáng quá phấn khích nên anh cũng không giữ được lâu. Đặt cô nằm xuống anh đè lên cô nhấp vài cái thật mạnh.

Phạch... Phạch... Rồi bắn t*ng trùng của mình vào trong tử cung của cô, cô run rẩy giật giật. Anh yêu thương vén tóc hôn lên trán cô đầy ngọt ngào.

[...]

Vì đã mạnh dạn dám thổ lộ tình cảm với anh tối hôm qua nên giờ cô rất thoải mái đối diện với anh.

Anh ngồi trên bàn ăn sáng có cô ta và mẹ anh. Cô đứng bên cạnh rót sữa cho anh, tay anh vuốt ve đùi cô đi lên tới mông. Cô ngại ngùng nhìn hên là không ai để ý nhỏ giọng:

"Đừng mà cậu! "

"Anh rất muốn thử tiếp cảm giác trong bếp! Rất kích thích! "

Cô đỏ mặt đưa tay ra sau ngăn cản anh lại, nhưng anh cứ ăn dầm nằm dề nơi ấy thỉnh thoảng lại qua lại âm đ*o cô cọ xát. Hoặc là thoải mái bóp mông cô, sao cô lại yêu tên chủ nhân biến thái này được hả chời?

"Ngụy Tôn ăn nhanh đi, còn đi làm! "_mẹ anh nhắn nhở, cô tiếp tục rót sữa cho cô ta và mẹ anh.

"Chiều nay 6 giờ 30 phút con sẽ bay sang Nhật Bản công tác một tuần, sáng nay có thể đến trễ một chút vì công ty không có gì làm. "_anh cúi đầu lạnh lùng ăn sáng.

Cô ta nhìn anh nói:"Ngụy Tôn chuyện tối qua là em không tốt em xin lỗi! Anh đừng trách em nha! Tại em không kịp phản ứng, quá bất ngờ. Chuyến công tác này em đi cùng anh nha? "

Mẹ anh đang ăn nghe cô ta nói vậy cho là biết hối cải cũng gật đầu hài lòng nhưng không ngờ anh lạnh lùng mặt chẳng chút thương cảm cô ta hay cảm kích mà ngang nhiên nắm tay cô:

"Không cần! Uyển Đình sẽ đi với tôi, cô không cần áy náy hay xin lỗi đâu. Tôi có lòng nhưng cô không nhận thì xem như hôm qua không có gì đi. "

Anh đứng dậy, cô vẫn còn ngạc nhiên anh xoa đầu cô:"Ngốc nghếch thẫn thờ làm gì chứ? Anh nói sẽ dắt em đi Nhật Bản với anh. "

Cô nhìn mẹ anh, bà hiền hậu gật đầu lại nhìn qua cô ta đang căm ghét thì hít một hơi:"Dạ! "

Cô lấy cặp cho anh, thắt caravat lại cho anh, rồi tiễn anh ra cửa, anh ôm mặt cô hôn lên trán cô trước bao nhiêu người hầu rồi rời đi.

Cô đứng nhìn theo anh, chờ xe khuất khỏi cửa rồi, cô quay vào trong, chạm phải cô ta thì run sợ.

"Cô... Cô chủ? "

"Sao? Sợ à? Thế ngủ với chồng tôi có sợ không hả?"

"Tôi... Tôi... "_cô ấp úng không thể trả lời rụt rè cứ lùi lại phía sau.

Cô ta được nước lấn tới công kích cô:"Loại con gái rẻ mạt không phân biệt đúng sai địa vị như cô thì chẳng đáng để tôi ngó tới. Chẳng lẽ cô không đếm được mình là kẻ thứ ba hay sao hả? "

"Cô chủ... Tôi... "

"Sao không trả lời? Xấu hổ sao? Hả? "_cô ta tức giận đẩy vai cô một cái. Cô lùi ra sau mất thăng bằng ngã xuống bậc thang...

"A! Cô chủ! "_cô cố níu lấy cái gì đó, níu phải tay cô ta lại bị cô ta vô tình hất ra.

Nhưng khi phát hiện phía sau là bậc thang thì cô ta xanh mặt:

"Uyển Đình? "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.