Tử Đằng Không Nở Lần Hai - Không Còn Là Nữ Phụ

Chương 3: Tử Đằng - Từng chỉ nở cho riêng anh




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

***Chu Tử Đằng tay cầm 5 túi đồ lớn nhỏ bỏ vào hàng ghế sau xe. Theo như cô đã đọc, hôm nay là ngày kỷ niệm của công ty giải trí Zonal nơi Chu Khuynh Cơ làm việc, và cũng là công ty của Trình Phong Lữ. Nhờ vào quan hệ với Trình Phong Lữ mà Chu Khuynh Cơ mới trong vòng 6 tháng đã có bộ phim riêng đầu tay đắt giá nâng cô ta từ một diễn viên nghiệp dư lên diễn viên nổi tiếng. Liếc nhìn xấp giấy tờ mà cô lục lọi được từ phòng làm việc của nguyên chủ. Hôm nay cả cô ta và hắn đều có mặt ở đây, phải hay không cô nên gửi lời chào tạm biệt của nguyên chủ đến đôi gian phu dâm phụ kia. Sẵn tiện thù riêng gộp thù chung luôn.

***Trước sảnh công ty Zonal, cánh báo chí vây đầy chờ đón hai nhân vật chính là Trình Phong Lữ và Chu Khuynh Cơ. Đại sảnh trang bày lộng lẫy, thảm đỏ trải dài, đèn pha lê tỏa ánh sáng lung linh làm khung cảnh có thêm phần mờ ảo. Những cô diễn viên, ca sĩ trong những bộ trang phục đắt tiền đang tranh thủ làm dáng trước ống kính. Còn đàn ông thì tụ tập bên bàn rượu cạn chén chúc mừng. Đèn bỗng chợt tắt.

***Cánh cửa đại sảnh mở ra, một cô gái dáng vẻ mảnh mai, nhỏ nhắn, cất từng bước chân nhẹ nhàng tiến lên. Cô gái có mái tóc nâu hạt dẻ mềm mại xõa dài, có cài một đóa hoa vàng lên tóc. Hôm nay cô mặc một chiếc đầm hở vai màu nude, hai bên hông có tà váy lụa phất phơ. Hoa văn trên chiếc đầm được đính hết sức tỉ mỉ, càng làm tăng thêm vẻ thướt tha, yểu điệu của cô gái- Chu Khuynh Cơ.

Cô ta khoác tay một chàng trai diện bộ vest đen người con trai nhìn vô cùng lịch lãm khuôn mặt tuấn tú mày rậm đôi con ngươi màu đen thâm trầm sống mũi cao đôi môi mỏng bạc tình dáng đi kiêu ngạo đủ khí th

***Cô ta khoác tay một chàng trai diện bộ vest đen, người con trai nhìn vô cùng lịch lãm, khuôn mặt tuấn tú, mày rậm, đôi con ngươi màu đen thâm trầm, sống mũi cao, đôi môi mỏng bạc tình, dáng đi kiêu ngạo, đủ khí thế. Đúng chuẩn một quý ông khiến bao cô gái điên đảo nguyện vì hắn mà chết. Người đó không ai khác chính là chủ nhân công ty giải trí vang danh nhất nhì thế giới Zonal- Trình Phong Lữ, một kẻ vô tình.

***Thoáng thấy nhân vật lớn tới,cánh nhà báo vội vây đến chụp ảnh tới tấp. Chu Khuynh Cơ cười tươi như hoa càng thêm ôm chặt cánh tay của Trình Phong Lữ, lại không để ý Trình Phong Lữ đã thả hồn vào kí ức hai ngày trước- cái ngày anh tàn nhẫn cự tuyệt Chu Tử Đằng. Không hiểu sao suốt 2 ngày nay anh ăn không yên, ngủ không ngon, cứ nhắm mắt là sẽ nghĩ đến đôi mắt buồn của cô tối hôm ấy, tuyệt nhiên không có một giọt nước mắt, chỉ thấy cô khẽ cười, đáy mắt không còn hình ảnh của anh nữa. Không hiểu sao, trái tim anh thấy chợt xiết lại, không thể khống chế cảm xúc, anh liền quay sang ngỏ lời Chu Khuynh Cơ. Chỉ thấy môi cô khẽ động:" Phong Lữ..." Sau đó cô quay người rời đi trong sự dè bỉu của mọi người. Anh biết cô còn nói với anh hai từ nhưng anh không nghe thấy vì đám đông quá ồn, tuy nhiên anh lại không biết rằng, đó là lần cuối cùng, cô gọi tên anh. Kể cả sau này, Chu Tử Đằng vẫn luôn gọi anh là "Trình thiếu", như một sự trừng phạt thay người con gái đã luôn gọi tên anh nhưng anh không quay lại.***Chu Khuynh Cơ có chút bất mãn khẽ lay Trình Phong Lữ đang không tập trung. Chớp chớp đôi mắt nâu, đôi môi cong lên hỏi:" Phong Lữ, anh đang thất thần gì thế?". Một tên phóng viên nhanh nhảu trả lời thay:" Chắc tại Chu đại tiểu thư đẹp quá nên Trình tổng mất hồn rồi!" Câu nói ấy hoàn toàn đánh tan cảm giác bất mãn trong lòng ai kia, càng khiến cô nàng thêm nở mặt nở mày. Trình Phong Lữ chỉ lặng im không phủ nhận, đôi mắt dáo dác tìm kiếm bóng hình quen thuộc, cô cũng từng vì quấn lấy anh mà xin làm ca sĩ ở đây, tuy nhiên lại chưa hề được công ty quảng cáo vì lúc ấy vốn đầu tư anh dành hết cho Chu Khuynh Cơ. Cô chỉ là nhân viên không chính thức, liệu cô có đến không? Anh khẽ giật mình vì suy nghĩ của mình, sao anh lại mong cô ta đến, bạn gái anh đang ở đây cơ mà! Phải rồi, chắc là bị cô ta dính lấy quen rồi nên giờ có chút lạ lẫm thôi, anh tự huyễn hoặc mình như thế.

***Cánh cửa chợt mở thu hút sự chú ý của mọi người. Ai mà lại đi dự tiệc muộn đến vậy? Bước vào là một cô gái tuyệt đẹp, cô gái đó không ai khác là Chu Tử Đằng. Cô vẫn giữ nguyên bộ dạng của mình từ lúc ra ngoài, chỉ có điều đôi mắt cô vốn buồn lại hằn thêm một vẻ tuyệt tình, kiên định nhìn Trình Phong Lữ, kẻ đã gián tiếp hại chết nguyên chủ và cũng là kẻ gợi cô nhớ đến tên khốn nạn vô tình Ngụy Ngạo Quân.

***Người chung quanh bắt đầu bàn tán to nhỏ, phóng viên chực chờ phỏng vấn, cánh nhà báo chụp không nghỉ, Chu Khuynh Cơ thấy Chu Tử Đằng thì các khiêu khích dán người mình vào Trình Phong Lữ, chỉ có Trình Phong Lữ hoàn toàn bất ngờ. Anh chưa từng nghĩ cô sẽ đẹp như thế. Không, cô vốn đẹp như vậy, chỉ là anh chưa từng liếc nhìn mà thôi. Tuy nhiên, lần này cô mang lại cho anh cảm giác khác hẳn, là sợ hãi, là lo lắng khi nhìn vào đôi mắt cô, cô nhìn anh nhưng anh lại hoàn toàn không thấy mình ở trong đó. Trong mắt cô, không có anh...

-Đó chẳng phải là Chu Tử Đằng sao? Đến đây làm gì cơ chứ? Tiệc vui lại ngứa tay đến phá đám sao?

-Đúng là đồ mặt dày! Trình tổng đã cự tuyệt như thế rồi mà còn lăng loàn bám theo. Lại là bạn trai của chị mình nữa chứ!

-Đúng đấy! Cái thứ lẳng lơ không biết nhục chỉ biết đi phá hoại. Định tới chia rẽ Trình tổng và Chu đại tiểu thư kìa!

-...

Những lời xì xào khó nghe vang lên. Chu Khuynh Cơ cười trong lòng chờ Chu Tử Đằng nổi điên lên quấy phá và chuẩn bị cho vai diễn người chị tốt đi can ngăn.

***Thế nhưng, cô ả bị một phen khó hiểu nhìn Chu Tử Đằng diễm lệ mà lạnh lùng,tự hỏi sao cô ta còn chưa nổi cáu. Bèn châm thêm lửa:" Tử Đằng, chị biết em yêu Phong Lữ nhưng thật sự hai tụi chị đã quen nhau lâu rồi. Chỉ là không muốn làm tổn thương em nên không nói ra thôi. Em có trách mắng gì chị cũng chịu, chỉ vì tình yêu chị dành cho anh ấy quá lớn thôi nên không dứt được. Xin em, đừng làm khó dễ anh Lữ..."

Chu Khuynh Cơ nghẹn ngào nấc vài tiếng làm ai nấy cũng xót thương, xong lại quay sang nói nặng Chu Tử Đằng là tiểu tam, là kẻ vô lương tâm,.. Trình Phong Lữ cũng chỉ lặng im chuẩn bị ra tay bảo vệ Khuynh Cơ trước khi Chu Tử Đằng nổi điên xong tới. Người chung quanh cũng chờ xem kịch hay.

***Trái với mong đợi của mọi người, cô chỉ lạnh nhạt trả lời:" Ừ." Không xem ra cô có cảm xúc gì ngoài vẻ không quan tâm ấy. Thái độ của cô đã làm tất cả mọi người ở đây sửng sốt.***Không để người nói điều nặng tiếng nhẹ, cô lại lãnh đạm tiếp lời:" Tôi tới đây để trả đồ. Sở dĩ tôi chọn ngày hôm nay là vì có Trình tổng..."

Mọi người chưa nghe cô nói hết vội thầm thì:"Hóa ra vẫn là níu kéo tình cũ". Cô chỉ mặc kệ, lại nói tiếp một câu khiến mọi người xôn xao :" ...bởi vì đến ngày mai, ngày hôm sau nữa, có thể là cả đời, tôi sẽ không gặp Trình tổng nữa." Trình Phong Lữ nghe thế bỗng cứng đờ người, tưởng như cô chỉ đang vì tức giận mà buộc miệng cho đến khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng, tuyệt tình của cô, anh biết cô nói thật.

Bỗng trong lòng dâng lên một sự mất mát và tức giận khó hiểu, anh gằn giọng định nói gì đó nhưng thốt ra lại là những lời khó nghe này :" Cô tưởng tôi cần cô sao? Hôm nay đến đây tưởng nói vài câu là chia rẽ được tôi và Cơ nhi sao? Trình Phong Lữ tôi không thiếu phụ nữ tình nguyện chết vì tôi, hà cớ gì lại cần người như cô?"

***Chu Tử Đằng vẫn vậy không mảy may bị tác động đến lời nói của anh khiến sự lo lắng trong anh tăng dần. Chỉ biết, ngày hôm nay anh sẽ không ra về trong vui vẻ. Chu Tử Đằng hờ hững nhìn anh, cất giọng băng lãnh khiến ai cũng lạnh sống lưng:

- Đúng. Trình tổng, người vì anh mà chết, anh có rất nhiều, nhưng người vì anh mà sống, anh đã mất đi mãi mãi rồi.

Trình Phong Lữ hoàn toàn thất thần, lời cô nói xa cách mà đau đớn vô cùng. "Người vì tôi.... mà sống sao?"- anh lặp lại trong vô thức.

-Phải. Anh chưa bao giờ để ý sao? Ngay cả khi thế giới quay lưng lại với anh, người con gái đó cũng sẽ đứng bên cạnh anh. Cho dù anh có đi xa cô ấy 100 bước, chỉ cần đến bước thứ 99 anh ngoảnh đầu lại vẫn sẽ thấy cô gái ấy sát phía sau anh, anh chỉ cần quay đầu lại thôi, anh chỉ cần gọi tên thôi, cô ấy sẽ đứng đó chờ anh, không đi xa dù chỉ một bước. Nhưng anh đã không làm. Có một cô gái mỗi sáng sẽ đều gửi tặng anh một nhánh hoa Tử Đằng dù biết anh sẽ vứt nó đi, đó là cô gái vì thấy anh cười với mình liền mất ngủ ba đêm, thấy anh cười với người con gái khác liền không ăn ba ngày. Đó là cô gái chỉ trong một lúc bâng quơ, anh bảo mình thích con gái phương Tây, liền thay đổi diện mạo mình cho giống kiểu anh thích. Cô ấy đeo lens đến đỏ cả mắt, cô ấy gọi anh đến rát cả họng, cô ấy chạy theo anh đến rách cả chân... nhưng anh chưa bao giờ quay đầu nhìn cô ấy. Cô ấy yêu Trình Phong Lữ chứ không phải Trình tổng thành đạt, càng không phải Trình thiếu oai phong. Cô ấy yêu chàng trai đã tặng mình đóa Tử Đằng mà cô gái khác đã từ chối anh vứt đi năm đó. Nếu một ngày anh mất tất cả, liệu rồi ai sẽ còn ở bên cạnh anh? Trình thiếu, cô gái ấy có đòi anh mua xe, mua trang sức, mua biệt thự cho mình không? Cô ấy chẳng đòi hỏi anh bất cứ thứ gì ngoại trừ cầu xin anh hãy chỉ giữ lấy dù chỉ một nhánh hoa Tử Đằng trong vô số nhánh hoa mà cô ấy tặng. Trình thiếu, nhưng anh không làm được!

***Trình Phong Lữ cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹn. Cô nói tất cả đều đúng cả, cô chưa từng đòi hỏi anh dù chỉ một thứ, chỉ lẽo đẽo theo sau lưng anh nhưng không bao giờ đi trước hay ngang hàng với anh. Đến khi anh thuận miệng hỏi cô chỉ tủm tỉm cười nói rằng cô sợ đi trước anh khi quay lại sẽ không thấy anh còn đi ngang hàng anh thì sẽ muốn nắm tay anh. Anh nghe vậy cứ nghĩ đó là điều tất nhiên, cô cứ kiên trì tặng anh hoa Tử Đằng còn anh thì như thường lệ vứt nó đi. Tất cả anh cho rằng đó là chuyện cô dĩ nhiên phải thế. Ngậm nỗi chua xót trong lòng, anh khó khăn mở miệng:" Tử Đằng, xin l..."

-Cô gái ấy đã chết từ hôm qua rồi, Trình thiếu. - nói rồi cô giơ cổ tay có vết rạch của mình lên, nhàn nhạt tiếp- cắt cổ tay tự tử mà chết.

***Cô nói xong mọi người xung quanh nháo nhào cả lên, người nói cô dại dột, kẻ nói đây là chiêu trò ăn vạ mới của cô, Chu Khuynh Cơ thầm rủa tại sao cô không chết luôn đi. Chỉ thấy đôi vai Trình Phong Lữ thoáng run rẩy, môi mấp máy không nói ra lời.

-Chu Tử Đằng ngày xưa yêu anh đến mù quáng, đến ngây dại đã chết rồi, Trình thiếu. Tôi từ nay sẽ không còn sống vì anh nữa, tôi sẽ sống vì chính tôi. Trình thiếu, tôi sẽ không đứng chờ anh, đuổi theo anh, gọi tên anh nữa. Anh có thể yên tâm dành thời gian cho bạn gái của mình. Trình thiếu, tôi chết tâm với anh rồi. Quà tôi cho anh anh cũng vứt đi hết rồi, còn anh thì chưa cho tôi bất cứ thứ gì. Đây có thể xem là thứ duy nhất anh tặng tôi-nhánh Tử Đằng nguyên vẹn nhất còn lại trong đóa hoa dập nát anh ném cho tôi năm đó. Tôi trả lại anh, tôi sẽ không hận anh, cũng sẽ không yêu anh nữa. Trình thiếu, chúng ta không ai nợ ai.

***Trình Phong Lữ nghe cô nói mà cả người loạng choạng như sắp ngã. Nhìn cánh hoa ép khô kia, đã 3 năm rồi mà cô còn giữ sao? "Tôi sẽ không hận anh, cũng sẽ không yêu anh nữa.", lời nói tuyệt tình như con dao cắm sâu vào trái tim anh. Ngước lên, lần đầu anh thấy bóng lưng cô, bóng lưng đang ngày càng rời xa mình. Anh nén cay đắng gọi tên cô lần đầu tiên: "Tử Đằng..."

***Khi thấy bóng dáng cô đi tới cửa khẽ sựng lại, anh mơ hồ vui sướng thầm nghĩ cô vẫn còn nặng tình. Nhưng tiếc thay, cô không phải "Chu Tử Đằng". Chỉ thấy cô trong túi xách rút ra một tập giấy quăng đến trước mặt anh rồi thờ ơ nói:

-Trình thiếu, nếu như khi xưa anh có tình yêu, thì bây giờ anh đã hạnh phúc bên gia đình với một đứa con rồi.

*** Trình Phong Lữ như ngã quỵ nhìn tập giấy báo có thai, khám thai và xác định sảy thai mà cô ném trước mặt anh. Cô, đã mang thai con anh. Nhìn ngày báo sảy thai là ngày 22/1 anh như cảm thấy trời đất sụp đổ. Ngước lên nhìn cô bằng ánh mắt tuyệt vọng: "Tử Đằng, em...."

Không để anh nói thêm, cô nở một nụ cười người ngoài nhìn thấy mê hồn nhưng anh thì lại thấy đau đớn:

-Anh biết không, Trình thiếu? Ý nghĩa của loài hoa Tử đằng là "Tình yêu bất diệt", nhưng chẳng phải anh đã vứt nó đi sao? Giờ thì tốt rồi. Chúc anh hạnh phúc bên người yêu mới, hãy trân trọng cô gái ấy, nên nhớ mới thì "mẻ", còn cũ thì "kỹ". Tôi thật lòng đấy, bảo trọng.

****Cô dứt khoát đi ra khỏi nơi đó chỉ để lại đám phóng viên bàng hoàng, cánh báo chí sửng sốt, người dự tiệc rối rắm, Chu Khuynh Cơ nơm nớp lo sợ khi thấy Trình Phong Lữ đang chết lặng, nước mắt rơi xuống tấm hình siêu âm thai nhi 2 tháng anh đang run rẩy cầm trên tay. "Tử Đằng...anh sai rồi...đừng đi...."

^^^^Dài quá ạ. 2 chap đấy nhé! Mỗi chap ta viết đều hơn 1000 từ. Đọc cho đã luôn 😂😂😂 Mọi người thấy ta ngược Trình Phong Lữ vậy được không? Đừng lo, mọi ẩn tình trong lời nói của Tử Đằng chap sau mình sẽ giải đáp. Cảm ơn đã ủng hộ^^^^

 Đây là ảnh mình vẽ Chu Tử Đằng trong ngoại hình phương tây đấy ạ Đừng chê nhé

♡♡♡ Đây là ảnh mình vẽ Chu Tử Đằng trong ngoại hình phương tây đấy ạ! Đừng chê nhé. Chữ trong hình:

-Anh có biết không? Người con gái nguyện vì anh mà chết, anh có rất nhiều. Nhưng người con gái nguyện vì anh mà sống, anh đã để mất rồi, kể từ bây giờ, tôi không còn sống vì anh nữa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.