Tử Đằng Còn Nở Anh Còn Chờ Em

Chương 26: Chương 26





Hôm nay là ngày thứ hai Diệu Hàm đi làm, mọi người vẫn tỏ thái độ với cô y chang như ngày hôm qua.

Diệu Hàm cảm thấy buồn lắm, cả ngày cô cứ ngồi như vậy, không nói chuyện với ai, họ sai gì làm nấy, không nói lại dù chỉ một lời.Tối hôm nay trưởng phòng nói cô tăng ca, bắt cô dịch một số tài liệu mà bên trên vừa gửi xuống.

Hạn nộp là sáng sớm mai.Dù bị tăng ca nhưng Diệu Hàm cảm thấy rất vui, vì cô được làm công việc mà cô yêu thích.Cô làm việc một mình tới 10 giờ tối mới ra về.Sáng sớm hôm sau chị trưởng phòng nói cô mang tài liệu đã dịch đến cho phó giám đốc.

Diệu Hàm vội vội vàng vàng dậy thật sớm để chuẩn bị cho thật kỹ, cô không muốn xảy ra một sai sót nào.

Chỉ có như vậy thì năng lực, thái độ nghiêm túc và trách nhiệm của cô đối với công việc mới được mọi người công nhận.Diệu Hàm đến công ty từ rất sớm, cô ngồi đợi trước cửa phòng phó giám đốc.

Đến khi mọi người đã đi làm hết mà Diệu Hàm vẫn không thấy phó giám đốc đâu thì cô bắt đầu lo lắng.

Cô lo vì không biết có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không.Một lúc sau chị trưởng phòng gọi điện tới nói rằng, phó giám đốc kêu cô mang tài liệu qua tập đoàn Vương thị.

Phó giám đốc đang họp ở bên đó.Diệu Hàm tức tốc bắt xe đi tới, lúc đi trên đường thì lại vào đúng giờ cao điểm, giờ này chính là giờ mọi người bắt đầu đi làm.15 phút xe chỉ di chuyển được một đoạn rất ngắn.


Điện thoại chị trưởng phòng thì reo lên inh ỏi, chị ta giục cô phải giao tới thật nhanh.

Không còn cách nào khác, Diệu Hàm đành xuống xe và chạy bộ.

Vì không biết rõ đường nên cô chạy theo hướng dẫn chỉ đường trên điện thoại.

Vừa chạy, vừa nhìn màn hình chỉ dẫn, giày thì lại là loại giày cao gót, nên Diệu Hàm không may đã bị trật chân.

Cô đành phải bỏ giày ra chạy chân không cho kịp giờ giao tài liệu.Diệu Hàm đi khập khiễng được một quãng đường dài thì giao thông mới bắt đầu đỡ ùn tắc.

Diệu Hàm tiếp tục bắt xe đến tập đoàn Vương thị ở trung tâm thành phố.Vừa bước vào đây, cô đã có một cảm giác rất quen thuộc, hình như nơi này cô từng đến.

Nhưng vì vội quá nên cô qua quầy lễ tân đăng ký để vào trong để đưa tài liệu mà chẳng kịp nghĩ ngợi thêm gì nữa.Đến phòng họp Diệu Hàm lịch sự gõ cửa, rồi được sự đồng ý từ bên trong mới dám bước vào.Vào trong phòng họp thì không khí quả là khác biệt, thật sự cô thấy rất ngột ngạt và căng thẳng, tất cả mọi người đều tập trung vào người thuyết trình trước mặt mà không một ai quan tâm đến cô.Cho đến khi cô hỏi nhỏ một người thư ký cạnh đó rằng: Cô mang tài liệu cho phó giám đốc của Lý gia, thì họ mới chỉ cô tới chỗ của Lý Giai Ý.Lý Giai Ý nhận được tài liệu xong thì mặt bắt đầu thay đổi thái độ, cô gằn giọng nói nhỏ với Diệu Hàm:- Sao lại mang tài liệu này, đây đâu phải tài liệu tôi cần ?- Dạ …- Cô làm việc có dùng não không vậy ?- Thưa …- Tôi không dùng tiền để trả lương cho một người ngu xuẩn như cô !Diệu Hàm chưa kịp nói thì Đình Phong phía đối diện lên tiếng:- Việc dạy bảo nhân viên thì mong phía bên cô Lý đây về công ty dạy bảo, ở đây là phòng họp.- Giám đốc Vương và mọi người ở đây xin thứ lỗi, tôi dạy nhân viên không được tốt nên cô ấy làm việc không được chuyên nghiệp dẫn đến xảy ra một số sự cố nhỏ.

Có thể cuộc họp sẽ bị hoãn lại vì tài liệu bên công ty tôi chưa được đem tới.- Tôi thấy người không chuyên nghiệp ở đây là cô mới đúng.

Tài liệu phải chuẩn bị kỹ từ hôm qua chứ không phải hôm nay cô mới gọi người cất công mang đến tận đây.

Cô làm như vậy vừa mất sức, vừa mất thời gian của chính nhân viên bên cô đấy.- …- Có sai sót thì giải quyết sau, giờ tan họp.Diệu Hàm thấy Đình Phong thì vô cùng kinh nhạc, cô không ngờ anh lại là một người có địa vị cao như vậy.

Chẳng trách vì sao, khí chất anh toả ra ngời ngời như vậy.

Mỗi lần gặp anh cô đều bị choáng ngợp.Diệu Hàm đợi mọi người rời khỏi phòng họp hết mới dám đi ra ngoài.Đình Phong chủ ý đợi cô ở ngoài cổng, thấy cô tập tễnh bước ra thì lên tiếng:- Lại gặp nhau rồi …- Tôi không ngờ anh giỏi vậy đó.

Giờ tôi hiểu lý do vì sao Tiểu Bảo Bảo thông minh như vậy rồi.- Ừm.- Tôi về đây.- Chân sao vậy ?- À, nãy vội quá trật chân xíu thôi.


Thôi …Diệu Hàm chưa kịp nói tiếp thì Đình Phong đã ngồi xuống trước cô, cầm chân cô lên và xoay.

Diệu Hàm bất ngờ loạng choạng xuýt ngã về phía sau thì Đình Phong với tay lên ôm lấy người cô giữ chặt.

Bị tiếp xúc gần gũi như vậy, Diệu Hàm đỏ bừng mặt ngại ngùng.- Đỡ chưa ?- Cái gì đỡ mới được ?- Chân cô.

Thử cử động lại đi.- Ơ … được rồi này, tôi thấy không còn đau nữa.

Cảm ơn anh rất nhiều.- Lần sau đi cẩn thận.- Cảm ơn nha.

Giờ tôi về đây.- Tiểu Bảo Bảo cứ nhắc tới cô suốt, khi nào rảnh, cô đi chơi với nó được không ?- Sao lại nhắc tới tôi, không sợ mẹ Tiểu Bảo Bảo ghen à.- Tôi là bố đơn thân.- Ồ … Vậy được.- Cho tôi số điện thoại cô đi, tôi sẽ chủ động liên lạc.- Được thôi !Sau khi trao đổi danh thiếp cho nhau thì Đình Phong lại lên tiếng:- Công việc ổn chứ ?- Ừm, rất tốt.- Việc hôm nay là sao vậy ?- À, chút sự cố nhỏ thôi.

Do tôi cả.- Thật sự là do cô ?- … ừm, thôi đừng nhắc nữa.

Tôi về đây !- Đợi tôi ở đây một lát.Đình Phong không để Diệu Hàm kịp nói câu gì, anh đi tới phòng y tế lấy băng dán cá nhân cho cô.Lúc Đình Phong quay lại thấy Diệu Hàm vẫn ngoan ngoãn đợi ở đó.“Có chuyện gì định nói với tôi à ?”Đình Phong không trả lời cô, anh cúi xuống dán miếng băng vào đằng sau gót chân của cô.

Có lẽ, nãy cô đi cao gót mà lại chạy vội quá nên bị xước hết chân.Diệu Hàm thấy anh như vậy mặt tiếp tục đỏ bừng, cô thẹn thùng nói nhỏ:- Cảm ơn !- Nếu công việc không ổn, cô hãy tìm tôi, tôi sẽ sắp xếp cho cô.- Cảm ơn anh.

Giờ tôi phải về công ty rồi.


Hẹn gặp anh khi khác nhé !- Ừm.

Hẹn gặp lại.Vừa nói xong Diệu Hàm vội bước thật nhanh đi về phía cầu thang máy.

Cứ mỗi lần đứng trước mặt anh cô lại cảm thấy mình làm sao ấy.

Mặt cứ đỏ suốt, tim thì đập nhanh.Rồi Diệu Hàm nghĩ lại lời anh nói với cô khi nãy: “Tôi là bố đơn thân”.Nghĩ tới đây, cô thấy rất thương Tiểu Bảo Bảo.

Cô suy đoán, có lẽ vì thiếu tình thương của mẹ mà cậu nhóc lại có vẻ tự lập như người lớn đến vậy.

Cô lại nghĩ đến anh: Có lẽ, chăm con một mình sẽ vất vả lắm.

Vì anh vừa làm bố, lại vừa làm mẹ.Và cứ mỗi lần nghĩ đến từ “con”, chẳng hiểu vì sao mà cô cảm thấy đau lòng đến thế.Chính vì vậy, cô rất đồng cảm và thương bố con anh.Còn Đình Phong, anh cứ đứng lặng im như vậy nhìn cô cho đến khi bóng cô đi khuất.Anh không muốn bước vào cuộc đời của cô quá vội vàng.Vì anh sợ, một lần nữa cô sẽ rời anh mà đi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.