Tứ Đại Danh Bộ Chấn Quan Đông

Quyển 2 - Chương 2: Con mèo say





Phía xa xa đối diện cánh rừng.
Có một cái quán lụp sụp với ba, bốn cái bàn cũ, mười cái ghế thì hết tám, chín cái gãy chân, ruồi ở khắp nơi, trên bàn, trên ghế, trên thức ăn, thậm chí cả trên đầu người.
Nhất là trên đầu gã hán tử say khướt kia.
Ở đây đang có hai gã say.
Ở vùng phụ cận hai thôn quanh đây chưa ai từng gặp qua hai gã này.
Hai gã say rượu này đều say đến không biết trời đất gì nữa, so với người chết cũng không khác gì mấy.
Trong hai gã đó, một gã đích thực có thể gọi là tửu quỷ, gã vừa đến lập tức trả tiền, rót rượu độc ẩm, uống đến say khướt, lăn ra ngủ như một đống bùn, nhìn giống như gã vì muốn say mà mò đến đây vậy.
Gã trông còn khá trẻ, nhìn có vẻ rất lôi thôi, bẩn thỉu nhưng vẫn toát ra vẻ anh vũ phi thường.
Gã còn lại tuổi tác không còn nhỏ, cái nón rơm che mất nửa gương mặt, đích thị là một con mèo say.
Gã đã ngủ say đến thiên hôn địa ám, tiếng ngáy vang lên không dứt, so với tên tửu quỷ gã uống còn nhiều hơn.
Cho nên không nên gọi gã là người, gọi gã là con mèo say có vẻ chính xác hơn.
Bán rượu trong quán là một lão nhân, những nếp nhăn trên mặt lão không ít hơn những vết trầy trụa trên mặt bàn là bao, nhãn thần lão lờ đờ như một người mù còn lưng gã gập xuống chẳng khác một cây cung là mấy.
Bên cạnh lão có một tiểu đồng, ánh mắt tinh nhanh, đáng yêu lanh lợi đang không ngừng đảo mắt dò xét về phía hai gã khách nhân kia.
Nhìn qua, đấy có lẽ là hai ông cháu.
Ông đã quá già, cháu lại còn quá nhỏ.
Bỗng tiểu đồng kia kéo chéo áo lão nhân kêu lên:”Có khách nhân đến!”
Lão nhân híp mắt nhìn ra.
Một con đường nhỏ, thậm chí cũng khó mà gọi là đường, vốn đó chỉ là một lối mòn nhỏ mà cỏ chưa che phủ mà thôi.
Có hai bóng người trên lối mòn ấy đang đi tới.
Lão nhân và tiểu đồng kia vừa nhác thấy hai người nọ đều không khỏi nở nụ cười.

Đó không phải là hai khách nhân tầm thường.
Nhìn dáng vẻ họ như vừa phải bôn ba qua một quãng đường dài, trông có vẻ rất ư mệt mỏi.
Hai người này bất luận trang phục, tướng mạo đều vô cùng cổ quái.
Hai người một ột thấp, gã cao thân người tầm bảy thước, ốm như một cây gậy trúc, trên mình lại quấn nhiều lớp áo quần màu đỏ, trông như một súc vải đỏ quấn trên thân cây.
Gã lùn thân mình chưa đến năm thước, tròn như một quả dưa, đã vậy còn vận một bộ y phục xanh biếc nhìn như một chiếc lá trên quả dưa.
Trên lưng gã cao gầy mang một thanh quái đao mỏng dài đến sáu thước, bên hông gã thấp lùn lại đeo một thang quái đao vừa dày vừa ngắn.
Thật sự là hai khách nhân kỳ quái.
Hai gã ấy, người cao thật quá cao, người lùn lại quá lùn.
Hơn nữa, mập thì lại quá mập, gầy thì lại quá gầy.
Đao của bọn họ dài thì cũng quá dài, ngắn thì lại quá ngắn.
Hai gã trông thực sự rất buồn cười.
Nhưng ngoại hiệu của họ lại không đáng cười chút nào.
Trươn Ngũ, Hà Bát, Trường Đoản nhị đao.
oOo
Lão già rót đầy hai chén rượu cười khà khà:”Chẳng hay hai vị từ đâu tới? Xung quanh hai, ba thôn, xóm quanh đây lão chưa từng gặp qua hai vị lần nào?”
Lão lùn Hà Bát cặp mắt trợn lên tức giận nói:”Đừng lắm chuyện! Mau rót rượu! Bọn ta đi tìm người!”
Gã gấy ốm Trương Ngũ đưa chén tượu lên mũi ngửi liền nhíu mày hỏi:”Ở đây không có rượu ngon hơn sao?”
Lão nhân kia vội hỏi:”Thế nào ạ! Thế nào ạ! Ở nơi hoang dã thế này lấy đâu ra rượu tốt được? Quanh vùng này chỉ có rượu của quán lão là rượu tốt nhất rồi đấy!”
Cặp mắt to tròn của tiểu đồng kia chợt chuyển động, ngây thơ cười nói:”Đại thúc này nói tìm người! Nơi này lại ít người qua lại như vậy, đúng là gạt người mà!”
Gã gầy ốm, chăm chú quan sát cậu bé, trên mặt lộ nét cười:”Nhìn không ra quả nhiên tiểu tử thông minh thật! Bất quá chúng ta không lừa ngươi, chúng ta quả là đang đi tìm người, nhưng có nói ra ngươi cũng chẳng biết là ai đâu!” vừa dứt lời gã nhấp một ngụm rượu rồi ngáp liền mấy cái.
Tiểu đồng kia gương mặt đỏ hồng trông đáng yêu phi thường, bỗng nhiên cười rộ lên, trông càng đang yêu muôn phần, gã lùn liền hỏi:”Tiểu tử, ngươi cười cái gì thế?”
Tiểu đồng cười đến đứt hơi, vừa cười vừa nói:”Nhìn thấy bộ dáng kỳ quái của nhị vị đại thúc tôi lại nghĩ đến ngoại hiệu của hai vị tất rất buồn cười!”
Lãn lùn tức giận liếc mắt nhìn tiểu đồng tử nói:”Hừm! Đúng là chúng ta có ngoại hiệu nhưng có nói ra ngươi cũng chẳng biết!” nói dứt, gã làm một hơi hết chén rượu, ho khan đứng dậy.
Tiểu đồng kia vẫn vừa cười vừa nói:”Đại thúc nói sai rồi!”
Trương Ngũ nhìn sang hai gã say rượu bên kia lẩn bẩm:”Lạ thật! Rượu này uống vào thật muốn ngủ một giấc!”
Hà Bát nhìn tiểu đồng một cách thú vị hỏi:”Ngươi nói thử xem bọn ta sai như thế nào?”
Tiểu đồng mỉm cười một cách đáng yêu:”Ta biết các ngươi là ai! Ngoại hiệu các ngươi là gì ta cũng biết!”
Lão già bán rượu cười hắc hắc thốt:”Các người là Trường Đoản nhị đao, người các ngươi tìm là Tuyết Sơn Phó chưởng môn Ý Tưởng Bất Đáo Lục Phách Hoành cùng một trong Ngũ Đại Đường Chủ Lão Bất Tử Trịnh Nhân Hoà!”
Tiểu đồng chợt thu lại nụ cười, vẻ mặt thâm trầm:”Người các người tìm, là bọn ta!”
Ánh mắt lờ đờ của lão già biến mất, vẻ mặt trơ trẽn tiếp lời:”Ông ấy là Ý Tưởng Bất Đáo, còn ta là Lão Bất Tử!”
Hà Bát, Trương Ngũ không mở miệng như là ngây ngốc ra.
Sự thực quá kinh người cũng không thể tưởng tượng được.
Ý Tưởng Bất Đáo thân người bỗng cao thêm hơn thước, xương cốt của hắn quả thực có thể co duỗi tự nhiên, gã lạnh lùng thốt:”Rượu các ngươi uống, dù chỉ một ngụm, toàn thân công lực tất tán công, các ngươi chờ chết đi!”
Lão Bất Tử hắc hắc cười nói:”Không thể tưởng tượng được! Trường Đoản nhị đao danh chấn giang hồ cũng phải chết dưới tay Trịnh Nhân Hoà ta!”
Vừa dứt lời, hữu thủ lật ngang, một đao đã bổ tới Trương Ngũ.
Hốt nhiên, hai đạo đao quang chớp lên.
Trương Ngũ đột nhiên đứng bật dậy, trường đao trong cánh tay dài ngoằng của gã đâm ngập lồng ngực Trịnh Nhân Hoà.
Hà Bát bất ngờ lăn người xuống, đoản đao đã nằm trong cánh tay cụt ngủn, thân người cuộn tới chém xả vào Lục Phách Hoành.
Trịnh Nhân Hoà cùng đao trên tay hắn rơi xuống đất.

Trường đao cắm vào ngực gã.
Hai mắt hắn trợn ngược, đến chết cũng không tin.
Trường đao Trương Ngũ lạnh lùng thốt:”Lão Bất Tử ngươi có thể lão mà bất tử sao!”
Trịnh Nhân Hoà rốt cuộc đã ngã xuống, đáng tiếc hắn đến chết mà cũng bất minh.
Lục Phách Hoành võ công tự nhiên cao hơn Trịnh Nhân Hoà, cao hơn nhiều.
Chỉ là tình hình quá đột biến, đao quang như điện, Lục Phách Hoành chỉ có thể thấy một vệt sáng chớp lên.
Đao quang vẽ một đường từ trên vai xuống đến cổ tay Lục Phách Hoành, máu tươi tung toé.
Tả thủ Lục Phách Hoành cơ hồ bị xé làm hai mảnh.
Người, bốc mùi.
Mồ hôi, túa ra.
Lục Phách Hoành gằn giọng, hữu thủ rút ra kim tiên quắc mắt nhìn Trường Đoản nhị đao.
Hà Bát lạnh lùng thốt:”Ta tưởng ngươi Ý Tưởng Bất Đáo? Lần này thực là ý tưởng hạ đáo!”
Trương Ngũ cười nói:”Thật ra thì bọn ta đã sớm biết các ngươi là ai!”
Hà Bát cũng cười tiếp lời:”Cái này gọi là tương kế tựu kế!”
Lục Phách Hoành lạnh lùng thốt:”Nhưng rượu các ngươi đã uống?”
Trương Ngũ nói:”Đúng là đã uống! Nhưng đã nhổ ra!”
Hà Bát cao giọng:”Không lẽ ngươi không thấy ta ho khan hay sao?”
Trương Ngũ thốt:”Với võ công của ngươi còn chưa xứng cho chúng ta liên thủ!”
Hà Bát nhẹ giọng:”Huống hồ ngươi đã bị thương không nhẹ! Ngươi đầu hàng đi!”
Lục Phách Hoành đột nhiên xuất một roi đánh thẳng vào thiên linh cái mình, máu tươi tràn ra đầy mặt, hơi thở đứt đoạn nói:”Các ngươi … nhìn cho kỹ … đây mới là … Ý Tưởng Bất Đáo …”
Gã ngã xuống.
Lần này Trương Ngũ, Hà Bát đích xác ‘Ý tưởng bất đáo’.
Chỉ là Lục Phách Hoành quả thực đã tận lực để đạt đến, đại giới.
Đại giới, tức là chết!
Hà Bát nhìn trời thốt:”Lão Ngũ! Chúng ta nên đi tiếp ứng mười tám con chim non kia thôi!”
Trương Ngũ hít một hơi dài nói:”Chẳng biết Qua Cầu Rút Ván và Nguyên Lai Như Thử có diệt được Cừu Ba và Diệp Tà không?”
oOo
Trường Đoản nhị đao nhân ảnh vừa khuất gã tửu quỷ bỗng vươn vai đứng đậy.
Gã không say.
Khi gã đứng lên lộ ra nét anh tuấn phi phàm, anh khí ẩn dưới hàng lông mày, song mục như kiếm quang quét nhìn xung quanh.
Giống như vừa nghỉ ngơi xong, gã nhấc chân định bước ra ra ngoài quán.
Hốt nhiên, một giọng nói từ bên ngoài vọng vào:”Ngươi là Truy Mệnh?”
Gã nhướng mày, đôi chân vừa nhớm bước lập tức dừng lại.
Từ trên nóc nhà đột nhiên có hai bóng người hạ xuống.
Cả hai người đều vận ngân y, tướng mạo giống nhau như đúc.
Yến Vân Song Câu.
Yếu Khiếu Thiên thanh âm lạnh lẽo:”Các hạ đúng là Truy Mệnh?”
Tửu quỷ cũng lạnh nhạt trả lời:”Ta không cần phải trả lời ngươi!”
Yến Khiếu Vân lạnh lùng chỉ tay vào gã:”Ngươi muốn chết!”
Tửu quỷ cất tiếng âm u như quỷ phong thổi đến từ địa ngục:”Chết, là các ngươi!”

Yến Khiếu Thiên bỗng nhiên bật cười:”Mặc kệ ngươi có phải là Truy Mệnh hay không, bất kể ai cản ta đoạt tiêu, đều phải chết!”
Yến Khiêu Vân cũng cười:”Chỉ sợ ngươi ngay cả một chiêu của bọn ta cũng tiếp không nổi!”
Ánh kim quang, song quân động.
Câu nhanh, tuyệt không dưới tay Trường Đoản nhị đao.
Một đạo kiếm quang khởi xuất.
Gã vẫn đứng yên, hữu thủ xuất hiện một thanh kiếm.
Một thanh kiếm tốt.
Kiếm pháp đó?
Yếu Khiếu Thiên gào lên một tiếng, thanh âm như phát ra dưới nấm mồ, phá tung cửa quán lao ra, gục ngã trên bãi cỏ bên ngoài quán rượu.
Máu loang đỏ cả vạt cỏ xanh.
Máu chảy ra từ yết hầu Yết Khiếu Thiên.
Yến Khiếu Vân thần tình kinh dị, tay ôm yết hầu, máu trào ra từ kẽ tay.
Tửu quỷ lạnh lùng thốt:”Tiếp không nổi một chiêu, là các ngươi!”
Yếu Khiếu Vân giơ cánh tay trái chỉ về phía gã kinh hãi nói:”Ngươi … kiếm pháp ngươi dùng … là … Thiểm Điện kiếm … ngươi là … Bắc Thành … thành … chủ? ..”
Thanh âm gã vẫn lạnh lùng bất biến:”Ngươi nên sớm biết ta không phải Truy Mệnh!” bỗng nhiên cặp mắt hắn như ứa lệ, cúi đầu nói:”Gia phụ đã tạ thế!”
Yến Khiếu Vân run rẩy kêu lên:”Khó trách … ngươi .. dụng … Thiểm Điện kiếm .. pháp …”
Yến Khiếu Vân đã chết.
Gã liếc nhìn xác Yến Vân song quân lẩm bẩm:”Nga Mi Quái Phật cùng Thiếu Lâm Trường Phật trước sau đã đến, xem ra ta phải đi hộ tiêu ngay thôi!”
oOo
Gã, chính là tân thành chủ của Bắc Thành, Thiểm Điện kiếm Chu Bạch Tự.
Chu Bạch Tự tiếp quản Bắc Thành từ cha y, Chu Thiên Định, dưới tay y Bắc Thành thành quy uy nghiêm, uy danh vang vọng, có thể thấy cũng không phụ lòng kỳ vọng của cha gã.
Võ công Chu Bạch Tự cùng Đông Bảo, Nam Trại, Tây Trấn vốn bất phân thượng hạ, công lực có lẽ chỉ kém Phong Vân vô địch thủ Long Phóng Khiếu mà thôi.
Chu Bạch Tự sau khi giết Yến vân song câu, dợm chân muốn bước về phía cửa quán, người đột nhiên lật ngang về phía sau, hai ngón tay như chớp giật kẹp lấy một vật.
Bắc Thành Chu Bạch Tự quát lớn một tiếng, mắt hướng về phía con mèo say, trống không.
Khi gã lật người, tiếp vật, con mèo say vẫn còn ở đấy, ngay khi gã nhướng mắt lên thì đã không còn ai.
Võ công, sự ứng biến của gã không chậm, nếu không nói là cực nhanh, nhưng so ra, con mèo say kia quả là nhanh hơn.
Con mèo say này hoàn toàn không tầm thường.
Bắc Thành thành chủ cao giọng:”Thì ra là cao nhân bất xuất, chỉ là các hạ sao phải trốn trốn tránh tránh như vậy?”
Chu Bạch Tự gọi liền ba tiếng nhưng không thấy bất kỳ phản ứng nào bèn cười lạnh, hai ngón tay đưa lên, chính giữa là một tờ giấy.
Một tờ giấy có thể bắn đi với một lực đạo như thế, chuyện này không khỏi khiến Chu Bạch Tự chấn kinh.
Trên tờ giấy viết:”Trong rừng bảy dặm, người ngọc đang nằm, thỉnh giá tương cứu!”
Chu Bạch Tự trầm ngâm cả nửa ngày hốt nhiên thất thanh kêu lên:”Không lẽ lại là hắn?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.