Editor:HamNguyet
"Chỉ là một tiểu nữ hài mà thôi, tiểu Sở Sở cũng chán ghét như vậy sao?" Mộ Thiên Công cười nói.
"Tiểu nữ hài cái gì a! Tiểu nữ hài có hung tàn như vậy sao? Hơn nữa, dám nói năng lỗ mãng với Vương Tử điện hạ, thù này tiểu gia ta ghi tạc trong lòng!...Aiz aiz? Ca ca, biểu tình của ngươi là gì a? Ta lại chưa nói muốn xông lên đánh nàng? Làm gì phải mang bộ dáng "không muốn ta gây chuyện"?"
"Ngươi biết là tốt rồi." Vệ Tử Khiêm nói.
"Ta là loại người không biết đúng mực sao? Ca ca, ngươi còn nhìn ta như vậy làm gì?" Ánh mắt Vệ Tử Sở trừng lớn, bị Vương Tử điện hạ coi là tiểu hài tử đã đủ nghẹn khuất, từ khi tới Tu Chân giới, ca ca nhà hắn cũng nhìn hắn như vậy, giống như hắn không cẩn thận một chút liền gặp rắc rối vậy!
"Chúng ta rất nhanh sẽ rời đi nơi này, không cần sinh thêm nhiều sự tình." Vệ Tử Khiêm lại không để ý tới Vệ Tử Sở ủy khuất lên án, nghiêm túc nói.
"... Được rồi, ta đã biết." Vệ Tử Sở cúi đầu xuống đáp ứng nói.
"Ngô, Tử Khiêm." Lúc này Vương Tử kêu, cổ tay vừa lật liền hiện lên hai trữ vật giới.
"Đây là cái gì?" Vệ Tử Khiêm tiếp nhận, thần thức dò xét một phen, kinh ngạc nhìn Vương Tử nói:"Nhiều như vậy?"
"Cái gì, cái gì? Wow! Chỗ này cũng quá nhiều, đủ cho ta ăn mấy đời!" Vệ Tử Sở tò mò, cũng cầm một cái xem xét, thấy trong một trữ vật giới lớn khoảng năm mươi thước vuông tràn đầy các loại hoa quả, nga...không, linh quả.
"Mấy thứ này vẫn nên giao cho Thiên Công xử lý đi." Vệ Tử Khiêm nhìn Vương Tử nói, Hoa Hạ Mộ thị-Đế quốc thương nghiệp là do một tay Mộ Thiên Công sáng lập, chuyện này giao cho Mộ Thiên Công xử lý là thích hợp nhất.
"Ân." Vương Tử gật đầu, không ý kiến.
Mộ Thiên Công tiếp nhận hai trữ vật xem xét, hỏi: "Tiểu Tử Tử muốn đổi thành linh thạch?"
"Không phải, quá nhiều." Vương Tử nói.
"Quá nhiều? Bộ dáng linh quả này rất dễ tiêu thụ a, Vương Tử điện hạ bởi vì thấy nó quá chiếm diện tích mới chịu bán?" Vệ Tử Sở hỏi.
"Đúng vậy." Vương Tử gật đầu.
"Chu kỳ sinh trưởng là bao lâu?" Mộ Thiên Công hỏi.
"Ngô...Một ngày." Vương Tử nói, ngoại giới một ngày trong xích linh chính là một năm, kỳ thật một ngày sinh trưởng tam quý, nàng cũng không nhắc đến.
"Một ngày?!" Vệ Tử Sở kinh ngạc hô, đây là tốc độ gì a! Dùng nước thánh của Quan Âm tưới sao?
"Ha hả, nếu như vậy, chúng ta không cùng Tây Môn Lưu Vân làm giao dịch nữa, tiểu Tử Tử về sau đem tất cả linh quả giao cho Thiên Công là tốt rồi." Phượng mâu Mộ Thiên Công híp lại, cười nói.
"Linh quả của Vương Tử có rất nhiều chủng loại, cơ hồ bao gồm toàn bộ các chủng loại ở Hoa Hạ, đích xác không nên đưa quá nhanh đến thị trường Tu Chân giới xa lạ này, chỉ là mấy ngày trước Vương Tử đã đáp ứng giao dịch quả táo với Tây Môn Lưu Vân, vẫn đem táo giao cho hắn đi." Vệ Tử Khiêm nói.
"Có thể, bất quá thứ Tây Môn Lưu Vân muốn cũng không phải là quả táo, cho dù tiểu Tử Tử có nhiều hơn nữa, cũng là của tiểu Tử Tử, hắn muốn biết chính là phương pháp gieo trồng cây táo, chẳng qua, hắn chỉ có thể suy nghĩ thôi a? Ha hả" Mộ Thiên Công cười nói, câu cuối cùng là nói riêng với Vương Tử.
"
Ân." Vương Tử gật đầu, đây vốn là hoa quả bình thường, đều không phải là linh loại, mấu chốt là do xích linh.
"Có nghĩa là, linh quả biến dị này chỉ có Vương Tử điện hạ mới có thể lấy ra?" Vệ Tử Sở lúc này mới hiểu được.
"Ân, có thể phân loại ra trước khi Tây Môn Lưu Vân đến, lần này cứ lo liệu trước, Cửu Châu Thương Minh lớn như vậy, sẽ không chấp nhất một chút linh quả này." Vệ Tử Khiêm nói.
"Ha hả, đó là hắn còn không biết, lợi nhuận chỗ này đến tột cùng lớn bao nhiêu..." Khoé miệng Mộ Thiên Công cười càng lớn, phượng mâu dài nhỏ nheo lại, che lại quang hoa hiện lên trong đó.
Vệ Tử Sở xoa xoa cánh tay đột nhiên nổi da gà lên, đều do tử yêu tinh kia, cười yêu nghiệt như vậy làm gì a? Bất quá, nhớ rõ thời điểm trước kia mỗi khi hắn cười như vậy, thế cục kinh tế ngày hôm sau của Hoa Hạ nhất định sẽ có một trận rung chuyển không nhỏ...
"A? Đây là trời muốn mưa sao?" Vệ Tử Sở chán đến chết nhìn mọi người đi đến, còn chưa đến chín giờ, không trung dần dần âm trầm xuống.
"Nhìn dáng vẻ thì hẳn là như thế." Vệ Tử Khiêm nói.
"Vậy nhanh hạ xuống đi, để cho tiểu gia ta chứng kiến mưa ở Tu Chân giới có bộ dáng gì a?"
"Ha hả, thật muốn nói không giống nhau, có lẽ là nhiều hơn đi, trên địa cầu 70% đều là nước, mà nơi này nước lại chiếm 90%." Vệ Tử Khiêm ôn hòa cười nói.
"Nga nga, ta nhớ ra rồi, Tu Chân giới nếu không mưa, hoặc là mưa thì chính là một tháng a! Chẳng lẽ lục đại môn phái tổng tuyển cử phải cử hành dưới mưa?"
Khi nói chuyện trời đã càng ngày càng trầm, bất quá một lát tí tách tí tách mưa nhỏ từ trên trời giáng xuống, kiến trúc trong Lăng Tiêu quận cùng kiến trúc Hoa Hạ cổ đại không sai biệt lắm, nơi nơi chìm trong màn mưa, có một phen tư vị khác lạ.
"Ôi chao? Ta lại quên mất, pháp thuật thật sự là một thứ thần kỳ..." Vệ Tử Sở ghé vào bên cạnh, nhìn một nhóm người đi đường, trên đỉnh đầu đều có lá chắn năng lượng bảo hộ, một pháp thuật nho nhỏ, trời mưa căn bản không phải chuyện lớn.
Đúng lúc này, cửa nhã gian đột nhiên mở ra, tay Tây Môn Lưu Vân cầm quạt giấy cùng Đông Phương Dã sóng vai mà đến.
Tây Môn Lưu Vân vẫn như cũ mặc một bộ trường bào bạch y, áo khoác ngoài tử sắc tàm ti, đỉnh đầu mang dây cột tóc màu bạc, bên trên khảm một viên tinh thạch tử sắc, tóc dài cao cao buộc lên, trong mắt hoa đào là khôn khéo khó nén, còn chưa nói gì, lanh lảnh cười trước.
Đông Phương Dã thay đổi trang phục, một thân trường sam tử sắc, tóc dài bị một sợi dây cột tóc tử sắc cao cao buộc lên, dáng người so với Tây Môn Lưu Vân cường tráng hơn rất nhiều, hai tròng mắt hữu thần, cười rộ lên liền nhiều thêm vài phần ý tứ tiêu sái.
"Vài vị đợi lâu, hai người chúng ta xử lý một chút sự tình, chậm trễ các vị." Tây Môn Lưu Vân đứng lại, chắp tay khách khí nói.
"Như thế nào lại chậm trễ? Tây Môn thiếu chủ nơi chốn chu đáo, chúng ta cảm tạ còn không kịp đâu." Vệ Tử Khiêm đồng dạng chắp tay nói.
"Ha ha, mới vài ngày không gặp các ngươi liền khách khí! Mau ngồi đi, đều là bằng hữu, đừng nói mấy lời khách sáo này." Đông Phương Dã tiến lên vỗ vỗ bả vai hai người nói.
"Ha hả, cũng phải, Tử Khiêm mời ngồi, cũng thỉnh Tử Khiêm gọi thẳng tại hạ là Tây Môn, thiếu chủ gì đó là ngoại nhân kêu." Tây Môn Lưu Vân cười, cũng không khách khí trực tiếp ngồi.
"Hai ngày trước nhận một nhiệm vụ, không thể đi gặp các ngươi, gia hoả Tây Môn này không bạc đãi nhóm ngươi đi?" Đông Phương Dã nói.
"Ha hả, xem như ở nhà!" Vệ Tử Khiêm cười nói.
"Vậy là tốt rồi, lần này làm nhiệm vụ, người trong tiểu đội dong binh đoàn Đao Phong luôn luôn hỏi tình huống vài người các ngươi, nhất là Vương Tử a, nếu để cho bọn họ biết các ngươi trôi qua có một chút không tốt, đám nhãi ranh kia thể nào cũng làm loạn lên a!" Đông Phương Dã nói, sau lại nói vài câu có điểm dở khóc dở cười, gần một ngày mà thôi, Vương Tử đã đem tiểu đội Đao Phong của hắn thu mua a.
"Ân?" Vương Tử bị điểm danh, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Đông Phương Dã.
"...Khụ khụ, ta thật ra đã quên, bọn họ có đại biểu đến đây." Đông Phương Dã sửng sốt, trong đầu trống rỗng, che miệng ho nhẹ một tiếng, dời đi đề tài, tim cũng đập rối loạn mấy nhịp, thế gian này, lại có ánh mắt mê người như vậy...
Tây Môn Lưu Vân ở một bên cúi đầu uống một trà, mắt hoa đào toát ra ý cười, muốn nói đẹp, Vương Tử đích thật là xinh đẹp đến kinh tâm, cho dù là hắn, Đông Phương Dã thậm chí Bắc Thu Ly, đã gặp qua không ít nữ tử được xưng là tiên tử, lại chưa từng thấy qua người xinh đẹp như Vương Tử, dù cho trên thế gian có rất nhiều ngôn ngữ để hình dung hết sự xinh đẹp, nhưng đặt ở trên người Vương Tử đều cảm thấy quá kém.
Dung mạo bất phàm như thế, lại mang bộ dáng ít khi nói cười, bất đồng với khí chất lạnh lùng của Lý Chiến khiến cho người khó có thể tiếp cận, ngược lại như ngăn cách bên ngoài phồn hoa, thực u tĩnh...
Cùng một chỗ với bốn người Vệ Tử Khiêm, dễ dàng bị chú ý nhất trong bốn người chính là Vệ Tử Khiêm, dung mạo khí chất mỗi người mỗi vẻ, mà Vương Tử, luôn bình yên ngốc ở một bên, nhưng hắn lại dám khẳng định, một khi có người không cẩn thận đem ánh mắt dừng lại trên người Vương Tử, thì nhất định không chỉ liếc mắt một cái mà thôi...
"Vương Tử điện hạ..." Thanh âm có chút câu lệ vang lên lúc này.
"Ân? Tiểu Ngũ..." Vương Tử đảo mắt nhìn lên, đúng là Tiểu Ngũ của tiểu đội Đao Phong.
"Oa! Vương Tử điện hạ còn nhớ rõ ta a!" Tiểu Ngũ từ phía sau Đông Phương Dã vòng đến, có chút kích động nói, vừa rồi tiến vào hắn liền đứng ở cửa, vẫn cũng chưa có cơ hội xen mồm, hơn nữa hắn cũng thực lo lắng Vương Tử không nhớ rõ hắn.
"Ân." Vương Tử gật đầu, đương nhiên nhớ rõ, chỉ cần nàng gặp qua, sẽ không có chuyện không nhớ được.
"Nga nga, ta thật vui vẻ a! Không uổng công ta mạnh mẽ thay mặt hơn hai mươi người trong dong binh đoàn Đao Phong tiến đến gặp ngươi a, Vương Tử điện hạ!" Tiểu Ngũ cao hứng, cũng không câu nệ như vừa rồi, khoa trương nói, hắn đáp ứng rất nhiều hiệp ước không bình đẳng với những người đó mới có thể tới a!
"Uy uy uy! Tiểu hài tử ngươi cách xa Vương Tử điện hạ nhà ta một chút!" Thanh âm Vệ Tử Sở ghét bỏ vang lên, một bàn tay vươn ra xách cổ áo Tiểu Ngũ kéo về phía sau vài bước.
"Vệ Tử Sở ngươi buông, vài ngày không gặp ngươi như thế nào vẫn khiến người ta chán ghét như vậy!" Tiểu Ngũ giãy khỏi tay Vệ Tử Sở, ghét bỏ nói.
"Tiểu gia chính là khiến người chán ghét như vậy thì thế nào!"
"Hừ, hôm nay không lãng phí thời gian gặp ngươi, ta còn có chính sự phải cùng Vương Tử điện hạ nói."
Tiểu Ngũ sửa sang lại quần áo, nói tiếp:"Vương Tử điện hạ, ngươi xem!"
Chỉ thấy hai tay Tiểu Ngũ vươn ra, trong khoảnh khắc hai bàn tay tụ tập hai luồng hơi nước, hơi nước lớn hơn, biến hình, liền biết biến thành hai con thỏ nhảy rất sống động!
"Ngô, không tồi." Vương Tử nói, ăn ngay nói thật, Tiểu Ngũ ngộ tính coi như không tồi, hắn thật sự có thể ngộ ra, tuy rằng trình độ biến ảo này căn bản không thể dùng trong chiến đấu.
"Ha hả..." Tiểu Ngũ ngây ngô cười, hắn cũng không biết sao lại như vậy, buổi tối đầu tiên biến ảo thành công một con thỏ nhảy, trong lúc nhất thời người hắn muốn chia sẻ nhất chính là Vương Tử, hiện giờ thực sự nghe được nàng khẳng định, liền cảm thấy được so với hoàn thành một nhiệm vụ lính đánh thuê cấp AA còn cao hứng hơn
Tiểu Ngũ thoát đi linh khí, hôm nay là ngày mưa, biến ảo so với vài lần trước thuận lợi hơn rất nhiều, hắn tin tưởng vững chắc, có một ngày hắn cũng có thể biến ảo linh thú vì hắn chiến đấu!
Mưa bên ngoài vẫn còn rơi xuống, từ giữa rừng rậm vọt tới hơi thở bùn đất ướt át, không tiềm tàng những linh thú nguy hiểm, thuần túy tự nhiên như thế.
Lúc này, cửa nhã gian lại một lần nữa mở ra.Đã thấy một nam tử thân hoa phục tử sắc, tóc dài chải vuốt cẩn thận tỉ mỉ, khuôn mặt tuấn lãng, dáng người cao ngất, khóe miệng tươi cười lại khiến cho bộ dáng giả trang nghiêm túc thêm vài phần tà khí.
Một thiếu niên khác ít tuổi hơn, ước chừng mười bảy-mười tám tuổi, thân mặc trường sam màu lam, tóc dài buộc lên, lộ ra khuôn mặt trơn bóng, hai mắt linh động chuyển chung quanh, bộ dáng tựa hồ đối với thứ gì đó đều rất ngạc nhiên.
"Tiếu Nghiêu hoàng tử tôn quý, làm cho chúng ta đợi thật lâu a!" Tây Môn Lưu Vân đứng lên nghênh đón nói, trong miệng chế nhạo vừa nghe liền biết.