Ngày ấy Vương Tử rời khỏi tiểu viện Tuệ Viễn phương trượng liền trực tiếp trở lại phòng ở của nàng, chưa từng xuất môn, lúc này đã gần đến rạng sáng, Tư Mã Thú trong tiểu viện Vương Tử bay tới bay lui,sáng nay khi trở về Vương Tử không hấp thu qua thảo dược,hắn biết hẳn là không nên kêu Vương Tử đứng lên.
Tư Mã Thú hai ngày này vẫn đi theo Vương Tử, nhìn nàng làm một kiện chuyện tình đảo điên nhận thức nghìn năm qua của hắn, đối với nàng không tự chủ sinh ra kính sợ cũng ngăn không được lòng hiếu kỳ,khiến hắn thời thời khắc khắc chờ Vương Tử triệu hồi, nàng tựa hồ đối với lịch sử Hoa Hạ hoàn toàn không biết gì cả.
Mà hắn làm sử quan thật cao hứng có thể vì nàng làm chút sự tình, mỗi ngày đều giảng giải chút chuyện Hoa Hạ, Vương Tử yên lặng lắng nghe, ngẫu nhiên đặt một vài câu hỏi lại để cho hắn một sử quan thông hiểu lịch sử châm chước thật lâu sau mới dám cẩn thận trả lời.
Đêm đó Vương Tử phái hắn canh chừng, thấy nàng cấp tốc tiến vào bóng đêm hướng tới Vạn Thanh tự mà đi, lúc ấy hắn thực sự sợ hãi,nhưng hắn biết rõ Vương Tử không phải người dễ dàng để người khác quyết định việc của mình, liền trơ mắt nhìn thân ảnh của nàng biến mất trong bóng đêm.
*(Tư Mã Thú ngay từ đầu hiểu lầm Vương Tử là Tá thi hoàn hồn nên sợ phật quang đánh Vương Tử hồn phi phách tán)*
Hắn là quỷ hồn, hắc ám đối với hắn mà nói mới chân chính là không khí, Vương Tử là một phàm nhân lại coi hắc ám như không có gì, khiến hắn đến giờ vẫn kinh ngạc không nhỏ.
Chờ hắn nhìn thân ảnh Vương Tử lần thứ hai từ trong màn đêm trở lại,tâm đặt lên cao rốt cục có thể thả lỏng,đợi nàng đến gần, hắn bay qua cung kính sau lưng nàng cáo từ, đã thấy nàng đột nhiên quay đầu, hắn không dám nhìn vào ánh mắt nàng, bởi vì lời nói kế tiếp của nàng làm cho thần kinh của hắn tạm thời đình chỉ, nhớ rõ nàng nói:
"Tư Mã tiên sinh,sáng sớm ngày mai ta sẽ đi Vạn Thanh tự, ngươi giúp ta nhìn Hiểu Thanh, Hiểu Hoàn cùng Hiểu Yên,nếu có việc quan trọng, đến bên ngoài tiểu viện phương trượng,sẽ không có người ngăn đón ngươi "
Trong đầu hắn vẫn quanh quẩn câu "Tư Mã tiên sinh, Tư Mã tiên sinh... Tiên sinh, tiên sinh..." Hắn thế nhưng lại cảm thấy thụ sủng nhược kinh, tựa hồ hắn nên trực tiếp nghe theo mệnh lệnh mới phải, cho tới khi lấy lại tinh thần suy nghĩ kỹ những lời này, ý tứ này, đại não lại một lần nữa tê liệt, đây chính là Vạn Thanh tự, Vạn Thanh tự! Thật sự không có việc gì sao?Là tiểu viện phương trượng trong truyền thuyết sao?, hắn sẽ không bị một đạo kim quang chiếu hồn phi phách tán?
*(thụ sủng nhược kinh:Được sủng ái mà lo sợ)*
Tư Mã Thú vô thần hướng xa xa bay đi,được nửa đường đột nhiên nhìn thấy kim quang trong Vạn Thanh tự bắn ra, dần dần hình thành hình dạng hoa sen xoay quanh, phật quang là khắc tinh của quỷ hồn, hắn nhìn thoáng qua liền cả người run rẩy thân thể phủ phục rơi trên mặt đất, hắn trước kia tích nhiều thiện nghiệp, sau khi chết cũng chưa từng làm chuyện ác hại người nào, mới có thể ở khoảng cách gần như vậy giữ được mạng nhỏ.
Cứ nghĩ đến, hắn lại cực độ sợ hãi, run rẩy,từ xa vẫn có thể nghe thấy vài tiếng kêu thảm thiết, thanh âm lộ ra sợ hãi cùng giãy dụa, nhất định là một tiểu quỷ nào đó bị đánh cho hồn phi phách tán.
"Đợi kim quang tán đi,khi hắc ám một lần nữa bao trùm, hắn mới run rẩy đứng dậy, lòng còn sợ hãi ở trên quyển sách thật dày lật vào tờ ghi lại sự việc ngày hôm nay.
Lại nói Vương Tử, từ buổi sáng trở lại trong phòng, trong đầu hỗn loạn, cuồn cuộn đều là lời Tuệ Viễn phương trượng, thế giới ly kỳ nhưng không ngờ lại tới nông nỗi như vậy.
Hơn nữa theo như lời Tuệ Viễn phương trượng,bốn người Hiểu Trúc là đệ tử dược đường dốc lòng bồi dưỡng, Thành Trang đối với Hiểu Trúc lần này tỉnh lại có chút hoài nghi, từ nhỏ nàng dùng thảo dược quý hiếm chồng chất, linh lực không cánh mà bay, thân thể nhìn như vô lực xoay chuyển thiên địa, lại lần nữa từ trong tay tử thần chạy ra, Thành Trang nghĩ không ra vì sao, nhưng cũng vui vẻ đem nàng khống chế trong lòng bàn tay mình.
"Nha đầu, ngươi hiện giờ không thể tu tập pháp thuật, con đường phía trước hơn phân nửa nguy hiểm thật lớn, ngươi muốn tiếp tục đi xuống hay từ bỏ, không cần biết đến kết quả?"
"Phải, không đi sao biết con đường phía trước như thế nào?"
"Có lẽ con đường phía trước của ngươi quá dài, mười năm,hai mươi năm,ngươi vẫn là người tầm thường như cũ, hơn nữa còn phải kéo dài thân thể bệnh tật, ngươi vẫn muốn hay không muốn như thế?"
"Muốn "
"Kia,cho dù thân thể ngươi sống không qua nổi mùa xuân này, linh hồn tiếp tục nhập luân hồi, ngươi có nguyện uống nước vong xuyên, làm người bình thường,lưng không phải đeo gánh nặng,cực khổ?"
"Không muốn, ta không muốn làm người hèn nhát "
"Ha hả, ha hả, hảo!Tốt! Nha đầu, nếu như thế, ngươi liền đi đi, phật đỉnh sơn không phải chỗ ngươi nên ở lâu, người tu chân coi trọng kỳ ngộ, phải đi ngược dòng nước,có dũng khí vượt qua sóng gió, quyết định liền đi làm đi!"
Tuệ Viễn phương trượng cũng nói giúp nàng rời đi phật đỉnh sơn, không khiến cho Thanh Thành dược đường hoài nghi, vừa muốn giải quyết vấn đề linh thực vấn đề này...
"Hô..." Vương Tử xoay người ngồi dậy,hít một hơi thật sâu, đi ra cửa phòng.
"Tư Mã tiên sinh, ngươi không cần tại đây nhìn " Vương Tử đối với Tư Mã Thú nói, nàng sớm biết Tư Mã Thú ở bên ngoài bồi hồi,nhưng nhất thời hồi lâu để ý không rõ ràng, nàng tạm thời không cần linh thực này, vì đêm qua ở tiểu viện Tuệ Viễn phương trượng hấp thu linh khí hiệu quả tốt hơn rất nhiều, hơn nữa so với linh thực càng tiện lợi.
"... Vâng"Tư Mã Thú sửng sốt một chút vội vàng đáp, hắn thật sự không dám nhận Vương Tử một tiếng tiên sinh này.
Nửa giờ sau, Vương Tử ra rừng trúc bên ngoài khu thảo dược phía sau núi, nương theo ánh trăng có thể nhìn đến bên chân Vương Tử đặt một ít hòn đá màu xám, đêm nay không đen kịt giống đêm qua,sao đầy trời dự báo ngày mai thời tiết đẹp,bầu trời đêm phật đỉnh sơn tựa hồ đặc biệt thấp, thấp đến mức làm người hoài nghi chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới những ánh sao sáng như ngọc kia.
Đột nhiên Vương Tử ngẩng đầu, Tuệ Viễn phương trượng tay trái chuyển động chuỗi phật châu chậm rãi đi tới, trong chớp mắt liền đứng trước mặt Vương Tử.
"Ngươi đến muộn" Vương Tử nói.
"Ngạch, không phải chỉ một chén trà thôi sao, bần tăng là lão nhân gia,nên đi chậm" Tuệ Viễn phương trượng ha ha cười, nói dối không chớp mắt, lão nhân gia có thể súc địa thành thốn, một bước đi đến trăm dặm sao?
*(súc địa thành thốn:thu đất lại,từ vài dặm thành một thốn)*
"Tảng đá" Vương Tử nói, ánh mắt ý bảo hắn nhìn tảng đá bên chân.
"Nga nga, nha đầu, bần tăng không tin ngươi còn tảng đá a?" Tuệ Viễn phương trượng cười nói.
Vương Tử cũng không trả lời, mà xoay người nhặt lên mấy tảng đá, lui ra phía sau vài bước đem từng tảng đá sắp xếp, đứng dậy nhìn về phía Tuệ Viễn phương trượng nói:
"Vì sao không sinh ra linh khí?