Tử Cực Thiên Hạ

Quyển 1 - Chương 2: Trọng sinh




Không lâu sau đột nhiên bị một nguồn dẫn lực không dõ kéo đi,thời điểm Vương Tử có thể khống chế chính mình,toàn thân truyền đến nồng đậm cảm giác vô lực,bên ngực trái ẩn ẩn một tia đau đớn, không đợi Vương Tử biết rõ ràng tình trạng chính mình, chung quanh xuất hiện vài hơi thở xa lạ,cảm giác có người nhích lại gần mình.

Khi bàn tay xa lạ sắp nắm được cổ tay mình, Vương Tử trong chớp mắt lật tay chế trụ cổ tay người tới, người nọ tựa hồ ngây người một chút, nhíu mày, thân thể sao lại thế này, vì cái gì vô lực như vậy?

"Tỉnh?" Người nọ cười cười nói xong, tay kia nhẹ nhàng bắt lấy bàn tay Vương Tử đang nắm chặt cổ tay mở ra.

Vương Tử theo lực đạo hắn thả tay,nàng cảm nhận được hắn không có ác ý, chính là, vì cái gì nàng cảm giác mình có thân thể, đây là có chuyện gì, người này là ai?

Vương Tử chậm rãi mở to mắt,ánh mắt hồi lâu không thấy ánh sáng,híp lại lúc lâu mới dần thích ứng ánh sáng nơi này,chuyển mắt nhìn phía người ngồi bên cạnh nàng,là một nam

nhân trung niên khoảng hơn 40 tuổi, mặt mày dễ gần đang nhìn nàng cười.

"Hiểu Trúc, ngươi tỉnh "

"Hiểu Trúc, ngươi tỉnh!"

"Hiểu Trúc, ngươi tỉnh!"

Một nam hài diện mạo thanh tú,một nữ hài khuôn mặt non nớt,cùng một nữ hài thoạt nhìn văn tĩnh khẩn trương vọt tới bên cạnh, kinh hỉ nhìn nàng.

Ở cửa một nam nhân trung niên hơi lớn tuổi cúi đầu đứng, bên là hai thanh niên mặc đồ trắng bịt khẩu trang đang khiêng cáng chờ ở cửa.

Vương Tử đem tầm mắt dừng trên người nam nhân trung niên.

"Ha hả..., Vũ quản gia,an bài người bệnh viện trở về đi, Hiểu Trúc tạm thời không đi." Nam tử nói.

"Được." Vũ quản gia lên tiếng mang theo hai thanh niên ra cửa.

"Hiểu Trúc, ngươi cảm giác thân thể như thế nào a,tim còn đập nhanh?choáng váng đầu không?"

"Có" Vương Tử nói, thanh âm có chút khàn khàn, dừng một chút, Vương Tử vươn tay phải đặt trước mặt nam tử.

Nam tử bấm tay đặt lên mạch đập Vương Tử, sau một lúc lâu rời tay, nhìn chằm chằm ánh mắt Vương Tử, Vương Tử chỉ an tĩnh nhìn lại, thản nhiên làm cho người không bắt giữ được cảm xúc.

Rất nhanh nam tử liền dời tầm mắt, ha hả cười nói: "Hiểu Yên a,trước cấp cho Hiểu Trúc thuốc như thường ngày,thân thể Hiểu Trúc không có gì đáng ngại,qua được đại nạn,tất ngày sau có phúc a, ha hả..." Nói xong lần thứ hai thật sâu nhìn thoáng qua Vương Tử, đứng dậy ra cửa.

"Hừ, coi như ngươi vận khí tốt,nếu tỉnh lại chậm chút nữa, nhất định phải đến ở bệnh viện lạnh băng kia,ngồi dậy uống nước đi, khó có dịp được Thanh đại gia ta hầu hạ ngươi đâu!"nam hài bên cạnh bưng một chén nước lại, giúp đỡ Vương Tử ngồi dậy,nữ hài văn tĩnh nhanh chóng đặt phía sau Vương Tử một cái gối đầu.

"Ta đi nấu thuốc..."nữ hài mặt non nớt nói,kích động bước nhanh ra cửa.

Vương Tử uống vài hớp nước từ tay nam hài, cổ họng lập tức tốt hơn nhiều.

"Hiểu Thanh" Vương Tử kêu

"Như thế nào rồi, hiện tại mới biết nói chuyện, sợ choáng váng đi, ngươi có biết ngươi ngủ bao nhiêu ngày không,ngươi, ngươi..."

"Tốt lắm Hiểu Thanh, Hiểu Trúc mới tỉnh, ngươi đừng nói nàng, Hiểu Trúc, ngươi đã mê man suốt một tháng, ngươi bây giờ còn có chỗ nào không thoải mái?"

"Ta đói bụng" Vương Tử nói, trên người một chút khí lực cũng không có, trong đầu một mảnh mơ hồ, nàng muốn yên tĩnh một chút.

"Nga, phải rồi,ta lại quên, ta lập tức làm cho ngươi chút gì ăn, Hiểu Thanh mau tới hỗ trợ" nữ hài chạy đến kéo nam hài đứng lên cùng đi ra ngoài.

"Uy uy, ngươi để làm gì kéo ta đi a, ngươi đi là được rồi a "

"Hiện tại phòng bếp bận rộn như vậy, ngươi không giúp là muốn làm cho Hiểu Trúc bị đói sao?"

"Ta đi là được... Uy, ngươi hảo hảo ngốc ở đây, chúng ta rất nhanh trở lại!" Nam hài quay đầu phân phó Vương Tử một tiếng đi ra cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.