Từ Chối Lời Cầu Hôn Của Ác Ma

Chương 36: 36: Tôi Thích Cô





Edit: MẹtBeta: LyRotgar đã chú ý đến Dibian, nhưng hiện tại hắn chưa nghĩ đến việc lập tức bám vào người anh ta.Nguyên nhân là Anna.Cho dù hắn biết hiện giờ Anna đang che giấu hắn rất nhiều chuyện, nhưng cụ thể là bao nhiêu, hắn không rõ lắm.Có một số việc làm hắn nghi ngờ lúc trước, bây giờ dường như đã có cách giải thích.Ngay từ lúc đầu Anna đối với con trai của thành chủ, pháp sư, và cả Thánh Tử trong phủ Bá Tước đều không có hứng thú, dường như cô chỉ đang chơi đùa với “Bọn họ”.Thế nhưng, ở đó cô cũng không nhận được lợi ích gì, lúc hắn vẫn còn là Ulysses từng muốn cho cô một túi vàng, cô lại không nhận.Không cần tiền cũng chẳng cầu danh lợi, bây giờ cô lại đang chạy theo một pháp sư…Hóa ra điều cô ấy muốn chính là trở thành một pháp sư.Rotgar nghĩ, lúc hắn vẫn còn là Ulysses, Anna đã từng nói muốn trở thành học trò của hắn, khi đó hắn còn tưởng rằng vì cô cố ý tiếp cận hắn mới nói như vậy, bây giờ xem ra là, cô tiếp cận hắn, chỉ vì muốn trở thành pháp sư.Tóm lại mọi việc cô làm, bao gồm muốn Ulysses dạy cô học chữ, đều là chuẩn bị để trở thành pháp sư.Rotgar không ngờ, một cô gái dân thường lại bắt đầu lên kế hoạch trở thành pháp sư từ lúc không biết chữ, đúng thật là có dã tâm rất lớn, chỉ là không phải loại “Dã tâm” hắn đã nghĩ.Lúc đầu cô cố ý ngã vào xe của Parish chỉ vì muốn tiếp cận pháp sư, muốn mình có một cơ hội trở thành pháp sư mà thôi.Khó trách những biện pháp trước đây của hắn đều vô dụng, chỉ khi nói đến chuyện học chữ thì cô mới có vẻ đặc biệt quan tâm đến.Người tên Dibian kia có lẽ là một pháp sư cô mới gặp gần đây.

Nghe bọn họ nói chuyện, có vẻ cô đã giúp hắn ta vào lúc hắn bị thương, nên hắn ta trả ơn cô bằng cách dạy cô pháp thuật.Rotgar lẳng lặng nấp mình trong bóng tối, không biết hắn lấy kiên nhẫn ở đâu ra để âm thầm quan sát Anna và Dibian.Anna ngửi thấy mùi thịt nói: “Mùi này thơm ghê!”Nhưng rồi cô lại nghĩ, nướng thịt người chắc cũng có mùi hương giống như này, chỉ cần là thịt, mỡ bị đốt cháy sinh ra hóa chất hydrocarbon luôn có mùi thơm giống như vậy.

(Em ngu hóa em không hiểu)Dibian cũng có chút chờ mong nhìn con dê nướng đặt trên đất.

Bọn họ chỉ có hai người, vậy nên cuối cùng chỉ lấy phần gáy với phần lưng, còn lại thì vứt bỏ.

Sợ mùi thịt quá nồng đưa các ma thú khác tới lại tăng thêm phiền phức, hai người còn cố ý đi ra xa chút mới bắt đầu nướng thịt.Hai người phân công nhau nhặt nhành cây khô mang về, xiên thịt vào, Anna đốt lửa, không ngừng quay quay để nướng.


Dibian từng có kinh nghiệm ăn ngủ ngoài trời, anh ta chưa ăn thịt ma thú nhưng đã ăn thịt bình thường rồi nên anh cũng mang theo muối và ít gia vị.

Bọn họ dùng muối ướp một lúc rồi mới nướng, khi nướng được một nửa thì rải gia vị lên, mùi thơm lập tức bay ra bốn phía.Để thịt nướng càng hấp dẫn, hai người còn cắt thịt thành từng cục nhỏ, Anna cầm lấy một xiên thịt đã chín rồi, thổi nguội, kéo ra một cục thịt nhỏ, bỏ vào miệng nhai chậm rồi nuốt.Lúc đầu Anna còn giữ vững cảnh giác, chuẩn bị sẵn tinh thần lỡ không thể ăn được sẽ lập tức phun ra, nhưng nhai được một lúc, đôi mắt cô sáng lên, cô hưng phấn nói với Dibian: “Ngon lắm! Vị nó không giống thịt dê nướng mà lại giống thịt bò nướng cơ.

Xiên này nướng xong rồi nè, anh ăn trước cái này đi!”Anna đưa xiên thịt trong tay cho Dibian, Dibian cầm lấy, kéo xuống một miếng bỏ vào miệng, rồi cũng lộ ra biểu cảm y đúc Anna : “Thật sự rất ngon.”“Đúng không? Tôi thấy chắc thịt lúc trước anh ăn là thịt ma thú không được chế biến nên mới thấy khó ăn.” Anna lại thêm vài xiên thịt tươi lên ngọn lửa, cô thích thú thưởng thức mùi thơm nức mũi của thịt nướng.Dibian cười gật đầu, anh ta cảm thấy có thể là do khắc loại ma thú nên khác vị, thịt ma thú dê này ăn ngon, nhưng loại khác thì chưa chắc.

Nhưng nhìn Anna vui vẻ như vậy, Dibian nghĩ chuyện này cũng chả quan trọng, anh ta khen ngợi một câu: “Anna, kỹ thuật nướng thịt của cô tốt thật đấy.”Có ai không thích được khen đâu?Anna cười tủm tỉm nói: “Vậy tôi nướng nhiều chút, về sau có khi không còn gặp được một con ma dương ngốc thế này nữa đâu.”Rotgar nghe thấy Dibian khen lấy khen để Anna thì chế giễu trong lòng, tất nhiên, hắn làm sao có thể cho bọn họ thịt nướng lần nữa chứ!Sau khi Anna và Dibian vui vẻ no nê xong, hai người dập lửa, chôn xuống đất rồi lại tiếp tục lên đường.Vì chuyện ma dương tấn công, nên hai người quyết định cách đường Sinh Tử xa thêm một chút.Dibian sắp xếp đơn giản kế hoạch lên đường: “Nơi này cách thành Lam Thạch chưa đủ xa, chúng ta vẫn không thể ở trọ.

Chờ đi thêm một đoạn nữa, buổi tối có thể tìm thôn làng ở nhờ.”Thật ra vừa rồi bọn họ không nên làm thịt nướng, làm vậy rất dễ bị người ta phát hiện.


Nhưng Dibian thấy Anna hứng thú bừng bừng, vả lại nơi này rất gần đường Sinh Tử, anh lại vẫn có sức chiến đấu, vậy nên lúc nãy anh không nói gì mà nướng thịt theo ý cô.Anna đương nhiên không có ý kiến, cô lặng lẽ tính toán số tiền trên người mình.Không sáu đồng vàng vay của Dibian và số dư tháng lương đầu tiên của cô, thêm cả "Hoa" Parish tặng, tổng cộng cô có mười đồng bạc và hơn hai mươi tiền đồng.Anna thấy thật may mà những chuyện này đều xảy ra sau khi cô có lương rồi, nếu cô phải làm một tháng không công, chắc cô sẽ buồn bực đến chết.

Dù Parish có cho cô tiền, nhưng việc nào ra việc đó, không thể gộp lại tính được.Nếu tiết kiệm một chút, số tiền này đủ cho cô dùng một tháng đi đường.Tối nay, hai người phải ăn ngủ ngoài trời.

Bọn họ may mắn tìm được một cái hốc cây khô bên ngoài đường Sinh Tử bèn trải vào bên trong một loại lá cây lớn, cũng có thể chắp vá ngủ tạm.Dibian vốn định gác cả đêm nhưng lại bị Anna từ chối, cô mạnh mẽ yêu cầu một người gác nửa đêm, Dibian không lay chuyển được cô nên đành phải đồng ý.Anna không thấy buồn ngủ nên tranh lấy gác nửa đêm đầu, để cho Dibian đi đến hốc cây ngủ trước.Gác đêm thực sự quá nhàm chán, Anna bèn cầm nhánh cây tập viết chính tả các từ đơn đã học trên đất.

Cô sợ lâu khoogn học mình sẽ quên mất nê mỗi ngày đều học thuộc lòng lại một lần, cô không có sổ để ghi từ vựng, chỉ có thể nhân lúc cô còn nhớ rõ những từ đơn thì học nhiều thêm một chút, tăng thêm trí nhớ.Luyện viết chính tả hết những từ đã học, cô chuẩn bị tư thế bắt đầu vào trạng thái minh tưởng.Cô đã dần dần cảm nhận được tinh thần lực của mình, nó giống như một ngọn lửa, lẳng lặng cháy giữa ý thức của cô, mỗi ngày, cô đều tinh tế cảm nhận được ngọn lửa đó lớn dần lên.

Giống như Dibian từng nói, mặc dù cô không minh tưởng nhiều, nhưng sau khi cảm nhận được nguyên tố tự nhiên, ngọn lửa đại diện cho sức mạnh tinh thần cũng sẽ dần dần lớn lên, mà khi cô minh tưởng sẽ thúc đẩy quá trình này nhanh hơn.Anna nghe tiếng Dibian gọi mới kết thúc minh tưởng, để anh ta thay ca rồi đi ngủ.Buổi sáng ngày hôm sau, hai người tiếp tục lên đường.Trên đường, Dibian kể cho Anna vài chuyện về pháp sư và pháp thuật, những chuyện thú vị và kỳ lạ anh ta và thầy gặp được khi trốn chạy khắp nới, Anna nghe mà mê mẩn không dứt ra được.Trong số những chuyện thú vị hay nguy hiểm đó, có kỵ sĩ đoàn thần thánh uy nghiêm của Thánh Điện, có mục sư thánh thiện, có lãnh chúa tham lam giả dối, và cả những người dân vô tri ngu ngốc…Anna cảm thấy ngay từ đầu nếu cô có thể xuyên thành một pháp sư, chắc cô chắc đã sớm bắt đầu một cuộc phiêu lưu mạo hiểm, nghĩ đến là cảm thấy thật kích thích.Mấy ngày tiếp theo, hai người đều di chuyển vào ban ngày, buổi tối lại ăn ngủ ngoài trời, vì thế pháp thuật của Anna cũng ngày càng thuần thục, cô có thể thuận lợi sử dụng thuật chiếu sáng và thuật điều tra trong giới hạn trong tinh thần lực của cô, phạm vi thuật điều tra là bán kính mười thước.


Khoảng cách như thế cô dùng mắt cũng có thể quan sát rõ ràng, vậy nên thuật điều tra của cô trước mắt vẫn còn rất yếu.Dưới sự dạy dỗ của Dibian, Anna đã quen thuộc với những mạch pháp thuật khác, sau đó anh ta bắt đầu dạy cô những pháp thuật đơn giản, đều là những thứ có thể học khi đã trở thành pháp sư học đồ.Vì muốn mau chóng có được năng lực tự bảo vệ mình, Anna chuyên chú học pháp thuật sử dụng hỏa nguyên tố, cô định đến Hắc Vân Thành rồi mới kiểm tra xem những nguyên tố tự nhiên khác có trong thân thể cô không, trong sáu đồng vàng trên người cái năm cái cô định dùng để kiểm tra tương tác giữa mình và các nguyên tố.Sau năm ngày màn trời chiếu đất, thấy không có dấu hiệu cha sứ Louis đuổi theo từ Lam Thạch thành, Anna và Dibian bắt đầu ngưng lại việc ăn ngủ ngoài trời.Năm ngày ăn gió nằm sương làm cả người Anna bứt rứt khó chịu, vậy nên ngay sau khi tìm được thôn xóm nghỉ chân, cô đã mua một bộ quần áo nam của một thôn dân để thuận tiện lên đường.Lại qua thêm năm ngày nữa, Dibian và Anna đã đến được biên giới công quốc Ingrid và công quốc Frans.

Nơi này cũng không có người đóng quân trông giữ, bởi vì sức ảnh hưởng của giáo đình vô cùng mạnh mẽ, các công quốc đã gần trăm năm không có chiến tranh, nên có thể tự do qua lại giữa các thành, các công quốc.Chỉ có điều, thương nghiệp ở thế giới này không phát triển, khí hậu lại tương đối ôn hòa nên chưa từng xảy ra nạn đói quá lớn, người dân cũng có nhà cửa ổn định, dân thường cũng không có nhu cầu và sức lực đi xa nhà.Vậy nên, Anna với Dibian một đường đi tới đây cũng chưa gặp được mấy người dân.

Tất nhiên, việc này cũng bởi vì bọn họ đi dọc theo đường Sinh Tử.Đi qua biên giới, Anna và Dibian đã đến công quốc Frans rồi.Đã tới công quốc Frans, Anna và Dibian đều thả lỏng đôi chút, nhưng vết thương của Dibian vẫn chưa lành, trên mặt anh ta vẫn có ám văn, không tiện trong việc giao tiếp với mọi người, nên khi đi qua một thành Anna chỉ đành một mình vào thành mua sắm.Cả quãng đường dài, hai người đi qua rất nhiều thôn trang, vì ở gần công quốc Ingrid nên phong tục đất đai nơi này cũng không khác lắm với Lam Thạch thành, nhưng cô cũng không dám tham gia bất cứ hoạt động nào, sợ sẽ xảy ra vấn đề.

Dibian còn đang mang danh pháp sư sa đọa, chỉ cần là nơi giáo đình với tay tới, dù có đổi quốc gia cũng vô dụng, cô cũng không dám phô trương.Sau khi đi liên tiếp mười lăm ngày, Anna đã nhìn thấy Hắc Vân thành.Nghĩ đến sắp phải tách ra với Dibian, Anna thây rất luyến tiếc.

Dibian là một giáo viên vô cùng nghiêm túc và có trách nhiệm, anh đưa cô đến thế giới pháp sư, từ một người không biết gì đến trình độ nhập môn, có đủ tư cách trở thành pháp sư học đồ.Ngày hôm qua Dibian còn nói với Anna, pháp thuật hiện tại của khi đi kiểm tra có thể ngang với pháp sư nhất tinh rồi, nhưng anh ta cũng không hiểu rõ về một số lý thuyết, ví dụ như chế tạo ma dược, thầy của anh không biết nên anh cũng không hiểu.

Anh ta nghĩ cô nên học lý thuyết ở hệ thống hiệp hội pháp sư trước rồi sau đó mới đi khảo sát sẽ thích hợp hơn.Tối nay không có thôn trang thích hợp nghỉ ngơi, vậy nên hai người lại ăn ngủ ngoài trời, Anna gác đêm trước, cô vừa mới học xong từ đơn, đang chuẩn bị minh tưởng, đột nhiên cô nghe thấy tiếng sột soạt sau đầu, cô quay đầu lại nói: “Còn chưa tới giờ thay ca mà, so với…”Cho dù bây giờ đang là buổi tối nhưng ánh trăng vẫn sáng vô cùng, Anna liếc mắt nhìn một cái đã nhận ra: Mẹ ơi! Tên Ác Ma kia đã tiến vào thân thể Dibian rồi!Anna thật ra đã sớm nghĩ tới khả năng Ác Ma sẽ bám vào Dibian nên đã có chuẩn bị tâm lý.


Từ khi bắt đầu gặp được Dibian, cô đã cảm thấy chuyện này rất có thể xảy ra.Nhưng trôi qua hơn hai mươi ngày bỏ trốn, cô vẫn chưa nhìn thấy Ác Ma, trong lòng cô còn mừng thầm Ác Ma đã buông tha cho mình, cô đúng là vẫn quá ngây thơ.Trải qua một tháng ở phủ Bá Tước, cô biết loại chuyện tốt này sẽ không xảy ra với cô mà.

Chắc do linh hồn cô ngon quá nên tên Ác Ma này sống chết vẫn không chịu buông tha cô.Mà lúc này, khi Ác Ma biết cô học pháp thuật nhưng lại không lật bài, xem ra suy đoán ban đầu của cô không sai, Ác Ma không hề để ý việc cô có học pháp thuật hay không, vì cho dù cô có học pháp thuật cũng không thể uy hiếp hắn.Vì đã biết sau khi Ác Ma rời đi, Dibian sẽ mất đi trí nhớ, nhưng thân thể anh ta sẽ không có việc gì, nên dù Anna rất tức giận khi Ác Ma hành động như vậy, nhưng cũng không đến mức suy sụp tinh thần.Từ trước đến nay hắn đều bám vào người cô không biết rõ, hôm nay hắn lại bám vào Dibian, định lợi dụng quan hệ giữa Dibian với cô để gạt cô, thật là đê tiện, vô liêm sỉ, không biết xấu hổ!Anna không hy vọng Ác Ma chiếm giữ thân thể Dibian quá lâu, Dibian là người tốt như vậy, chuyện này quả thực là bôi nhọ anh ấy!Biết Dibian sẽ không có ký ức khoảng thời gian Ác Ma ở trong thân thể anh, cô dự định làm chút chuyện để buộc Ác Ma rời khỏi thân thể Dibian.

Chờ khi đến Hắc Vân thành rồi tính, dù sao cô không quen biết ai ở Hắc Vân thành cả, hắn muốn bám vào người nào cũng được.Anna nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt, nghi ngờ hỏi: “Dibian, sao anh không ngủ thêm một lát đi.”Rotgar đang tiếp thu ký ức của thân thể Dibian, lộ ra vẻ dịu dàng mang theo một chút ngượng ngùng tươi cười nói: “Tôi ngủ không được.”Hơn hai mươi ngày qua Rotgar vẫn luôn quan sát hai người Anna và Dibian, người lần này hắn bám vào là người quen của Anna, hắn không muốn cô nhìn ra có gì không ổn, vậy nên hắn nghiêm túc hơn nhiều so với lúc trước, hoàn toàn bắt chước tính cách của Dibian.Vết thương của Dibian bây giờ đã khỏi hoàn toàn, ám văn trên mặt anh ta đã biến mất, gương mặt trẻ trung anh tuấn mang theo nụ cười hiền lành như thường ngày.Nhưng Anna càng nhìn lại càng thêm giận, nếu cô không nhìn ra Ác Ma nấp trong thân thể Dibian, chẳng phải cô sẽ bị hắn lừa à? Quá đáng giận!“Vậy anh tới gác đêm đi.” Anna cười đứng lên, bước đến chỗ hai người trải lá cây làm đệm.Rotgar lại nắm lấy cánh tay Anna, hắn kéo cô lại, nhìn cô rồi hỏi: “Hai ngày nữa chúng ta sẽ phải tách ra, cô không có gì muốn nói với tôi sao?”Anna nghĩ thầm, tên Ác Ma cuồng theo dõi thích rình rập này quả nhiên đã nghe lén cô nói chuyện với Dibian! May mắn cô cẩn thận, không hề nhắc tới bất kỳ vấn đề gì liên quan đến Ác Ma trước mặt Dibian.Anna ra vẻ khó hiểu nhìn Ác Ma, nghi ngờ nói: “Có chuyện gì sao?”Rotgar tiếp tục sử dụng vẻ mặt xấu hổ của Dibian, nhìn cô nói: “Tôi thích cô, không nỡ xa cô.”Anna phối hợp làm ra biểu tình kinh ngạc.Rotgar tiếp tục nói: “Hay là cô cùng tôi đến gặp thầy tôi đi, nếu ông ấy biết cô là người tôi thích, hẳn sẽ bảo vệ cho cô.

Cô đi theo ông ấy cũng có thể học tập pháp thuật tốt hơn.”Anna nghe ra ý ngầm trong câu nói của Ác Ma, cô nghĩ thầm tên này đúng là đã nghe được không ít chuyện nhỉ.Bỗng nhiên cô nắm lấy cổ áo của Dibian, ép hắn vào thân cây bên cạnh, cho dù vì chiều cao khác biệt nên cô chỉ có thể nhìn hắn từ dưới lên, nhưng vẫn có khí thế vô cùng mạnh mẽ.“Dibian, tôi hy vọng anh đừng hiểu lầm.” Anna lạnh lùng nhìn Ác Ma trong thân thể Dibian, chế giễu nói: “Tôi đồng hành với anh là bởi vì tôi cần sự bảo vệ của anh, cần một số lượng tiền vàng, anh sẽ không cho rằng điều đó nghĩa là tôi thích anh đấy chứ?”Đây là diễn biến Rotgar tuyệt đối không dự đoán được.Trong hai mươi mấy ngày qua, hắn thấy Dibian ngày nào cũng vừa nói vừa cười với Anna, chưa bao giờ cãi nhau, tình cảm giữa hai người rõ ràng càng ngày càng đậm sâu.

Mà trong trí nhớ Dibian, hắn có thể nhìn thấy mấy ngày này, những lúc nghỉ ngơi anh ta đều nhìn lén Anna rất nhiều lần.Cũng vì nguyên nhân như thế nên hắn mới quyết định bám vào người anh ta, nếu còn lề mà lề mề hai người họ sẽ phải tách ra.Nhưng mà, chuyện gì đang xảy ra thế này?Khi Rotgar đang nghi ngờ cuộc đời, Anna lại không đứng im, cô giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mặt Ác Ma, ngả ngớn nói: “Anh thật sự có một gương mặt tốt đấy, năng lực cũng xem như không tồi, nhưng ngay đến pháp sư tứ tinh và Thánh Tử của Thánh điện tôi còn không thèm để ý thì anh cho rằng, tôi sẽ thích anh sao? Anh còn muốn tôi đi theo anh trốn chạy khắp nơi, trốn đông trốn tây để chịu khổ hả? Anh nghĩ tôi ngốc à?”Nói xong, Anna buông Dibian ra, vỗ vỗ tay nói: “Ngày mai chúng ta sẽ tách ra, nể tình lúc trước anh đã giúp đỡ tôi, tôi sẽ xem như chưa có gì xảy ra, đi gác đêm đi.”Nói xong, Anna quay người đi về phía chiếc đệm bằng lá, nằm xuống đưa lưng về phía Ác Ma.Rotgar trầm mặc nhìn bóng dáng Anna, trong đầu nhớ đến giọng điệu và biểu cảm như nữ vương của Anna vừa rồi, vẻ mặt hắn tràn đầy mờ mịt, trên đầu toàn dấu hỏi chấm.Cô gái này đã xảy ra chuyện gì vậy? Não bị làm sao rồi ư?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.