Tu Chân Thế Giới

Chương 29: Kiếm Ý




"sư huynh có nghe nói qua Vô Không kiếm môn?"

Hai người ở trong núi, đều cưỡi một con trâu xanh, kết bạn mà đi. Hai con trâu xanh toàn thân xanh đậm, lông trơn mượt, sừng trâu đen tuyền, dáng vẻ nhởn nhơ, lừ đừ đi tới, hai người trên lưng vẫn vững như bàn thạch (vững như kiềng ba chân), không chút rung động.

"à à, thời gian này nghe truyền ồn ào huyên náo, khó mà chưa nghe nói qua." Người lớn tuổi tên gọi Thi Tường, là đệ tử Xích Kiếm môn, một người khác là sư đệ của hắn Lương Lạc. Xích Kiếm môn tại đông phù là một môn phái có chút thanh danh, hai người thiên phú xuất sắc, tuy hạn về tuổi tác, nhưng thực lực mạnh mẽ, có chút danh tiếng.

"ha, đúng vậy, nghe đồn vô cùng thần kỳ, ta không tin lắm." Lương Lạc lắc đầu.

Thi Tường ngó nhìn sư đệ, thầm buồn cười. Sư đệ cái gì cũng tốt, chỉ riêng tâm khí quá cao. Chẳng qua nghĩ chút cũng có thể hiểu, sư đệ nhỏ hơn mình mười tuổi, nhưng tu vi hai người lại xấp xỉ. nếu sư đệ ở tại đại môn phái, dự tính tiền đồ vô lượng.

"kiếm khí tối hôm đó ta cũng nhìn thấy, đích xác là dị tượng." Hắn trầm ngâm: "có thễ dãn phát thiên địa dị tượng, người này lĩnh ngộ kiếm thật là kinh người."

Lương lạc có chút không phục: "đáng tiếc không thể gặp, nếu không thật nhìn một lần, chẳng phải là điều thú vị trong đời sao? Vô Không kiếm môn ta cũng chưa nghe nói qua, lần này không biết là gặp được may mắn cỡ nào."

Thi Tường nhừ cười như không nói: "Vô Không kiếm môn mấy năm nay chỉ đê điều, bốn tên kim đan kỳ cao thủ tọa trấn, nhìn khắp Đông PHù, cũng tuyệt đối là trình độ hạng nhất."

"bốn kim đan kỳ cao thủ sao?" Lương Lạc ngạc nhiên, có chút khó tin: "sư huynh ngươi không tính sai chứ. Bản môn mới chỉ có ba kim đan kỳ cao thủ sao? Họ Vô Không kiếm môn sao có thể có bốn người?"

"không sai." Thi Tường thu lại ý cười, tâm tư trầm trọng. thế lực chung quanh Đông Phù phân chia, sớm đã thành một loại bình hành. Đột nhiên xuất hiện một môn phái mạnh như thế, tất nhiên sẽ ảnh hướng tới loại bình hành này. Hơn nữa, trước Vô Không kiếm môn ẩn mình tích súc, cũng không khiến người khác không để ý.

"trong bốn người, thực lực mạnh nhất hẳn thuộc tiền bối Tân Nham. Nếu không phải Thiên Tùng tử tiền bối nói phá thân phận hắn, ai có thể nghxi tới đường đường Băng Lý kiếm lại ở Đông PHù chúng ta. Đông PHù lại nhiều ra một nhân vật cường đại."

Lương Lạc không kìm nén được hỏi lại: "Băng Ly kiếm rất nổi tiếng sao?"

Thi Tường cười nói; "Ta Trước kia chưa từng nghe qua, nhưng theo các tiền bối nói, có mấy phân danh tiếng. Hắn thành danh ở thú yêu, sát khí cực nặng. Năm đó yêu ma chết dưới kiếm của hắn nhiều không đếm xuể."

Lương Lạc rùng mình. Có thể tại thú yêu sống sót rời đi, đã là kẻ không yếu. mà có thể nổi tiếng tại thú yêu, tuyệt đối là kẻ lợi hại, đây là thường thức cơ bản hắn cũng biết.

Nhưng vào lúc này, hai người đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía trước.

"kiếm ý thật mạnh!" Lương Lạc động dung, thôi động trâu xanh dưới thân, chỉ thấy thanh ngưu còn vừa lừ đừ chỉ để lại một tàn ảnh, thân mình đã tan biến.

Thi Tường có chút kinh ngạc, vội vàng thôi động thanh ngưu, thân hình lập tức tan biến.

Tả Mạc chỉ cảm thấy tay đeo nhẫn kim kiếm nặng ngàn cân, mỗi khi nhấc lên đều phải dùng khí lực toàn thân. Linh lực toàn thân như ngữa hoang thoát dây cương, không nghe sai bảo, điên cuồng tiến vào trong nhẫn kim kiếm.

Thần thức lại lâm vào một loại không minh tịch mịch kỳ dị, hỏa diễm trong thức hải tùy ý bay mua, lúc này như bị định thân pháp thuật, tĩnh lập bất động.

Khỏa sao trên không thức hải đột nhiên phóng ra ánh sáng chói lòa, chậm rãi chuyển động.

Bồ ngồi trên bia mộ ngẩng đầu lên, nhìn ngôi sao trên đỉnh đầu đang tỏa sáng rực rỡ, cười không thành tiếng.

Tả Mạc trước nay không cảm thụ tới thần thức thanh minh như thế, hết thảy như bị hắn nắm giữ. Giống như hắn biết, hắn cần phải lập tức phát ra đạo kiếm khí này, nếu không kiếm khí rất có khả năng nổ tung trong thân hắn, hắn sẽ bị nột nát bét. Tựa như hắn có thể biết, phi kiếm của đối phương, kiếm ý bất nhất, hắn ít nhất có thể nhìn đến bảy chỗ phá hở.

Đúng nha, hắn tìm không được từ khác để hình dung "phá hở", hắn cảm thấy được chỗ tốt vừa có được.

Thật là một cảm giác mỹ diệu!

Hắn đắm chìm hưởng thụ.

Nhưng trong mắt nhóm tiểu Quả, sư huynh lúc này như một thanh kiếm tán phát hàn khí lạnh lẽo! mỗi người khi chạm váo ánh mắt hắn, đều không khỏi run rẩy. con mắt đen ôn hòa ấm áp này thường đã thành xám trắng, hờ hững trống không, tựa như một cánh đồng tuyết hoang dã mênh mông bất tận.

Lương Lạc cùng Thi Tường chạy tới trặn mắt há mồm, Lương Lạc càng kinh hô thành tiếng: "di"

Thi Tường làm người càng ổn trọng, nhìn càng tỉ mỉ, chẳng qua khi hắn phát hiện tu vi của đối phương chỉ là luyện khí tầng thứ tám, cũng không khỏi biến sắc mặt.

Phi kiếm được ánh sáng xanh bao phủ, hóa làm một luồng ánh sáng, gào théo bắn thẳng tới Tả Mạc!

Nhưng lúc này, Tả Mạc như chậm như nhanh, tay phải từ từ điểm tới.

Tê!

Nhe quái thú nhe răng, không giống tiếng gió hai lần trước, bén nhọn khó nghe.

Nhiệt độ chung quanh chợt tụt xuống.

Một kiếm mang băng sương màu trắng, từ ngón tay Tả Mạc rời đi!

Keng!

Một xanh một trắng hai luồng ánh sáng đâm sầm vào cùng một điểm!

Không có va chạm mạnh như trong tưởng tượng, kiếm mang màu trắng mà Tả Mạc phóng ra như một đám hơi nước, đánh trúng phi kiếm của đối phương.

Phi kiếm của đối phương đình trệ, cứng ngắc giữa không trung.

Người đó sắc mặt đại biến!

Đinh đương! Phi kiếm rơi trên mặt đất, như cá chết không nhúc nhích.

Khí lực toàn thân bị hút khô khiến hắn tâm thần hoảng hốt, loại cảm giác thần kỳ này cũng như thủy nhiều, nhanh chóng lui đi. Chẳng qua trước đó hắn đã nhìn rõ băng sương kiếm của mình bắn trúng vị trí thân phi kiếm.

Nơi đó là nơi "phá hở" nghiêm trọng nhất mà Tả Mạc phát hiện trước đó, hắn cố ý chọn điểm kia làm mục tiêu.

Đáng tiếc, còn không chặt đứt!

Tả Mạc có chút tiếc nuối, nhưng lúc này đầu cảm thấy mê hoặc, rầm một cái ngã xuống đất ngất đi.

Các nữ đệ tử lập tức sợ hãi kêu ré lên.

Tên đệ tử kia sắc mặt đại biến nhặt lên phi kiếm của mình, đợi khi nhìn thấy thân kiếm rạn nứt, tràn đầy vết rạn, lập tức bi thống muốn chết. nhìn lại Tả Mạc đang ngã lăn trên đất, vô cùng thù hận cuộn trào lên đầu, không khỏi rống giận các đồng môn: "bọn vứt đi các ngươi, còn đứng đó làm gì? Măng thằng chết tiệt này ra băm!"

Các đệ khác sợ hãi, không dám tiến tới. vừa rồi Tả Mạc thần dũng, chấn nhiếp bọn họ. Mà bọn họ cũng không ngu, sự tình lần này pahir nháo lớn, lúc này nhảy ra, không phải tự tìm chết sao? Trong ngày thường trộm gà trộm chó là việc nhỏ, trưởng bối trong môn phái lười quản, nhưng nếu thật đả thương người, trưởng bối của đối phương tìm tới chân núi, bọn họ thảm rồi.

Gặp đồng bạn của mình không dám, người cầm đầu không chần chờ, mặt hung ác xách phi kiếm tiến về phía Tả Mạc.


Tiểu Quả hóc oa oa nhào vào nằm che Tả Mạc, mặt quả táo nho nhỏ tràn đầy sợ hãi, nhưng lại sít sao hộ sư huynh phía sau. Nữ đệ tử khác thấy vậy, nhìn nhau, cũng cắn răng đứng ra.

"ngươi muốn làm gì?"

"thanh thiên bạch nhật(ban ngày ban mặt), ngươi dám hành dung?"

Nói cho ngươi, lão nương nhịn các ngươi lâu rồi. Giỏi nha, ngươi mang lão nương ra băm đi! Lần này không tìm trưởng bối các ngươi lý luận rõ ràng, ta nói cho ngươi, lão nương không phải nữ nhân!"

….

Cũng không biết có phải có người mắng mở đầu, ngươi một lời ta một câu, khí thế các nữ đệ tử ngược lại càng ngày càng thịnh.

Lương Lạc ở xa quan vọng cũng phát hiện manh mối, kinh ngạc: "hắn không ngờ chỉ có tu vi luyện khí tầng thứ tám? Sao có thể có kiếm ý tinh thuần như thế?"

"trên đời này quả nhiên thiên thài lớp lớp nha." Thi Tường bất giác cảm khái: "khu khu luyện khí kỳ liền có kiếm ý tinh thuần như thế, tiền đồ không thể hạn lượng! mà vốn là kim hệ kiếm mang, lại có thể biến thành kiếm mang băng lãnh như thế, cũng không biết là đệ tử nhà nào?"

Lương Lạc y nguyên không thể tin, sững sờ nhìn vào Tả Mạc đang nằm lăn trên đất.

Hắn hiện tại còn không cách nào tin tưởng, một đệ tử luyện khí kỳ, lại có thể có kiếm ý thuần túy như thế!

Đối với một kiếm tu mà nói, trọng yếu nhất, khó tu nhất là kiếm ý! Kiếm tu sơ luyện, học các chủng kiếm quyết tâm pháp, trải qua vô số thực chuyến mài luyện, mới dần dần lĩnh ngộ tới kiếm ý. Kiếm ý không cách nào dùng ngôn ngữ để giảng giải, chỉ có thể tự mình lĩnh ngộ. kiếm tu lĩnh ngộ kiếm ý mới có thể coi là kiếm tu chân chính, dù rằng trên tay không có phi kiếm, nhệ khí của họ vẫn không thể ngăn.

Kiếm quyết là biểu, linh lực là mạch, chân chính tinh túy là kiếm ý!

Hai người tu vi ngưng mạch kỳ, cũng mới vừa vặn chạm tới bậc cửa kiếm ý, lại đột nhiên nhìn thấy một đệ tử luyện khí kỳ, có được kiếm ý tinh thuần, sao không thể đại kinh sợ chứ?

Nâng lên phi kiếm đầy vết rạn, nghe tiếng mắng của nữ đệ tử Vô Không kiếm môn, người đó sắc mặt xanh trắng đan xen, hung ác nói: "đều cút cho ta."

"a!" vừa rồi còn tức giận khoa trương, các nữ đệ tử tức thì kêu ré lên, kinh hoàng tứ tán bỏ chạy.

Chỉ còn lai tiểu Quả khóc ròng sít sao bảo hộ Tả Mạc.

Người đó xách theo phi kiếm, vẻ mặt ác độc mắng tiểu Quả: "cút ra."

Tiểu Quả oa oa sít sao bảo hộ Tả Mạc, lắc đầu quầy quậy.

"nữ nhân thối!" người đó cực tức giận, nầng kiếm muốn chém, làm tiểu Quả sợ quá nhắm tịt mắt lại.

Oành!

Không chút dấu hiệu, người đó đột nhiên như bị một cái đại chùy đánh trúng, cả người bay ra năm sáu trượng, không chút động đậy.

"ban ngày ban mặt, công nhiên hành hung, các ngươi là người môn phái naof?" một thanh âm trầm ổn đột nheien vang lên sau người tiểu Quả.

Chỉ thấy hai tu giả cưỡi trâu xanh chậm rãi đi tới, người nói là Thi Tường.

Thi Tường ra tay lập tức chấn nhiếp mọi người, dù người có ngu đần chẳng nữa cũng minh bạch, thực lực của đối phương cao hơn bọn họ mấy tầng thứ. Chúng nhân kinh sợ, không ai dám trả lời.

"sao?" Thi Tường không vui hừ lạnh: "không nghe thấy ta nói gì sao?"

Lúc này một tu giả run rẩy đi ra, hành lễ: "chúng ta là đệ tử Đông Kỳ kiếm môn, va chạm tiền bối, đáng chết đáng chết!"

Đông Kỳ kiếm môn, Thi Tường cùng Lương Lạc hai người nhìn nhau, đều thầm nhíu mày.

Thi Tường hừ lạnh; "khi nào thì, Đông Kỳ kiếm môn có thể ngang nhiên tùy ý quấy rối các nữ đệ tử môn phái huynh đệ khác? Ta phải đi hỏi Tả Mai Thiên, hắn quản giáo đệ tử thế này sao?"

Tả Mai Thiên tên này lập tức khiến mọi người biến sắc, mặt lộ vẻ kĩnh hãi tột đột.

"Cút đi! Nếu như tái phạm! Đừng trách ta không nể mặt." Thi Tường vung tay áo, hạ lệnh đuổi khách.

Đệ tử Đông Kỳ kiếm môn vội vàng mang theo tên suy huynh kia theo, cả lăn lẫn bồ ly khai.

Quay mặt lại, Thi Tường nhìn nhóm nữ đệ tử, hòa nhã nói: "không cần lo lắng, vị tiểu huynh đệ này chỉ là linh lực dùng kiệt, cũng không đáng ngại. các ngươi là môn phái nào?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.