Tu Chân Chi Giới

Chương 46: Kỳ Phong thập tử nhất sinh




Kỳ Phong rời đi tốc độ rất nhanh lại dùng Ẩn Linh Thuật cho dù có là cao thủ cường giả đến muốn truy tung hắn cũng khó mà làm được, chỉ là linh lực hắn hiện tại có hạn không thể tiếp tục đi xa hơn được nữa. Cảm thấy đã đi khá xa đến phạm vi Kỳ Phong cho là an toàn cảm giác không có người đuổi theo rốt cuộc hắn cũng dừng lại.

Nếu Kỳ Phong còn ở hiện trường lúc này hắn nhất định sẽ nhận ra người tới là ai, hai người này trái lại Kỳ Phong là biết rất rõ, bọn họ cũng không phải ai khác mà chính đại sư huynh Diệp Lạc Thần cùng Tiết Mộ Bạch đã khôi phục dung mạo cùng tu vi.

“Chúng ta lại chậm một bước.” Tiết Mộ Bạch lên tiếng trong khi Diệp Lạc Thần bắt đầu kiểm tra mấy cái xác những tên đệ tử nội môn Dịch Thần tông kia.

“Thế nào rồi?” Tiết Mộ Bạch hỏi. Hắn nhìn những khuôn mặt vặn vẹo này cũng không biết những tên đệ tử này trước khi chết đã nhìn thấy thứ đáng sợ gì.

“Ngươi tự mình xem đi.”

“Ha...không cần nhìn cũng biết đây nhất định là bút tích của người nọ làm ra đi, không có khả năng có người thứ hai có thể làm được a. Nhưng mà ngươi nghĩ hắn là bị người kia đánh trọng thương nặng như vậy rơi cứ cho là rơi xuống vị diện cấp thấp này đã hơn ba ngàn năm rồi đi. Hắn lúc đó không hồn phi phách tán đã là một kỳ tích làm sao còn có khả năng đi sử dụng thứ năng lực đáng sợ kia giết người cơ chứ.”

“Ta đã thử xâm nhập vào thức hải bọn họ nhưng thức hãi là một mảnh trống rỗng.”

Vừa nói Diệp Lạc Thần cũng đồng thời bắn ra mấy quả cầu lửa, dù người này là ai hắn cũng phải hủy đi những dấu vết này, hiện tại có nhiều thế lực đang truy tìm người nọ. Hắn sau có thể để bọn người đó phát hiện ra được bí mật này.

“Ah...không thể nào? Người nọ thật sự còn sống sao?” Tiết Mộ Bạch hỏi. Nếu người nọ thật sự còn sống vậy Thần Giới cũng đừng mong có ngày bình yên đi.

“Tử Nhãn khai quang, san bằng thiên hạ.” Vì lời dự ngôn vô căn cứ này mà phải hủy diệt một người mà ngay đến cả một con kiến còn không nỡ giết đó sau. Ha hả...người đó mới là kẻ đáng bị tiêu diệt. Không phải người nọ là vì bị người đó ép buộc mới động thủ trả thù cho tộc nhân của mình hay sao.

“Không biết. Người này linh lực không đủ cường đại, vẫn chưa phát huy được hết năng lực kia. Khả năng cũng chỉ là Trúc Cơ kỳ mà thôi.”

Nắm chặt nắm tay Tiết Mộ Bạch kích động hỏi: “Nếu tìm được người nọ ngươi dự định sẽ làm gì?”

Tiết Mộ Bạch không biết Diệp Lạc Thần đến vị diện này là có mục đích gì, nhưng hắn nhất định phải đi ngăn cản những người khác muốn làm hại người kia. Tiết Mộ Bạch hắn không cho phép, sai lầm một lần đã là quá đủ với hắn rồi. Hiện tại hắn cùng Diệp Lạc Thần cũng chỉ là phân thân tu vi bị hạn chế nhưng cho dù có bị hủy đi phân thân hắn cũng nhất định phải tìm và bảo vệ được người nọ, chỉ là những đều này hắn cũng không có đi nói với Diệp Lạc Thần.

Mỗi người điều có mục đích của riêng mình, hắn cũng vậy không phải sao. Thật ra lúc đầu khi mới đến Thế Giới Tu Chân này hắn cũng không biết thì ra tên họ Diệp này còn đến sớm hơn hắn một bước a.

“Ta không biết.” Không để ý Tiết Mộ Bạch kích động, Diệp Lạc Thần thành thật lên tiếng. Hắn thật sự chưa nghĩ đến khi tìm được người nọ hắn sẽ phải làm gì.

“Đáng tiếc chúng ta đến chậm một bước nếu không đã có thể biết được người sử dụng năng lực đáng sợ này rốt cuộc là ai, có liên quan gì với người sử dụng Tử Khí hay không, nếu thật sự có liên quan vậy...” Tự điều chỉnh lại cảm xúc Tiết Mộ Bạch âm thầm thề, hắn nhất định sẽ không để người nọ bị tổn thương thêm lần nào nữa.

“Nơi này không nên ở lâu. Ta biết hướng đi của hắn. Chúng ta đi thôi.” Diệp Lạc Thần lên tiếng nói.

Hai khắc sau nơi này lại xuất hiện thêm một người khác đến tra xét, nhưng người nọ cũng không phát hiện được gì, người nọ nỗi giận vỗ ra một chưởng san bằng nơi này rồi ngay lập tức tại chỗ biến mất.

....................

Nơi Kỳ Phong dừng lại là một mảnh rừng tối tâm, linh lực không đủ để dùng thần niệm, hắn cũng không tìm được một cái hang động nào, trong khi hiện tại hắn đã vô cùng suy yếu. Quanh đây còn có cường giả đang nhìn chầm chầm hắn cũng không thể tuỳ tiện tiến vào không gian, vì chỉ cần một tia giao động không gian cho dù rất nhỏ hắn cũng sẽ dễ dàng bị phát hiện. Ở Dịch Thần tông hắn còn có thể sử dụng trận kỳ nhưng giờ hắn cũng không có cái năng lực đi phát động trận kỳ.

Mệt mỏi bước về phía trước mà không biết trong bóng tối có đôi mắt rực sáng đang chăm chú nhìn hắn tựa như đang quan sát con mồi, chờ con mồi không tập trung chú ý sẽ vồ lên tấn công.

Trực giác mách bảo có yêu thú đến gần, Kỳ Phong nhất thời đề phòng, linh lực cạn kiệt nhưng kinh nghiệm chiến đấu của hắn thì vẫn còn, không có khả năng hắn khoanh tay ngồi chờ yêu thú đến làm thịt được.

“Grào...”

“Phong Báo cấp hai, đáng chết.”

Phong Báo bất ngờ lao tới tấn công, vì có đề phòng từ trước nên Kỳ Phong chật vật nhảy sang một bên tránh né. Lấy từ trong túi trữ vật ra một thanh trường kiếm.

“Không dùng được linh lực thì ta hổn chiến với ngươi.” Hét lên một tiếng Kỳ Phong cũng đồng thời lao vào quần ẩu với Phong Báo loại yêu thú cấp thấp này.

Bình thường hắn còn khinh thường phải đi săn giết loại yêu thú cấp thấp này, thế nào thời thế thay đổi hắn lưu lạc đến nỗi loại yêu thú cấp thấp này cũng có khả năng uy hiếp đến tính mạng của hắn?

“Có phải vì hắn có suy nghĩ tà ác là để cho bọn người Chu Bân bị yêu thú săn đuổi nên giờ bị ứng lên người hắn không thế. Ah...không phải chứ, aiz...đúng là làm người không nên có suy nghĩ không trong sáng ah.”

Trên người xuất hiện không ít vết thương, Kỳ Phong cuối cùng cũng giết chết được Phong Báo cấp hai này. Phong Báo ngã xuống cũng là lúc Kỳ Phong hắn đến cực hạn, người như diều đức dây cũng ngã xuống theo bên cạnh Phong Báo, yêu thú cấp thấp hắn vừa dùng chút sức lực cuối cùng giết chết.

Cả người không còn sức để động, trong đầu Kỳ Phong nghĩ không lẽ hắn thật sự phải bỏ mạng ở nơi này sao? Nếu không rời khỏi chỗ này, khả năng rất lớn là mùi máu tươi sẽ dẫn dụ đám yêu thú khác tới đây, vậy hắn cũng chỉ có thể như cá nằm trên thớt mặt chúng nó xâu xé mà thôi.

“Kỳ Phong...”

Đang trong lúc tuyệt vọng, Kỳ Phong nghe thấy có người gọi tên mình, ngửi thấy một mùi hương thanh mát, có người đang run rẫy đem hắn ôm vào lòng. Không có sát khí. Là ai ra tay cứu hắn? Hay là thiên thần thấy hắn đáng thương sợ hắn đến chết thân xác không còn nguyên vẹn nên đến đem hắn mang đi. Trước khi mất đi ý thức, Kỳ Phong nghĩ hắn đây là làm người tốt nên được hồi báo phải không.

Kỳ Phong hôn mê nên không biết người ôm hắn đi không phải ai khác mà chính là Diệp Lạc Thần cùng Tiết Mộ Bạch. Hai người này trên đường truy tung vì ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm mà dừng lại tra xét may mắng cứu được Huỳnh Kỳ Phong hắn.

“Ngươi không phải không thích đụng chạm người khác sau, giao cho ta ôm tiểu sư đệ đi.”

“Không cần, ta tự mình ôm.” Diệp Lạc Thần hai tay run run đem Kỳ Phong ôm thật chặt. Nhìn tiểu sư đệ mình đầy thương tích nằm trên đất hấp hối, hắn nhất thời không kiềm chế được mà gào lên. Đừng chết...

“Hắn còn chưa chết đâu. Cho hắn ăn một viên Hồi Hồn Đan đi.” Tiết Mộ Bạch vừa nói vừa đưa bình đan dược cho Diệp Lạc Thần. “Mà ngươi xiết chặt như vậy hắn sẽ chết thật đấy.”

Nhận lấy bình đan dược Diệp Lạc Thần cũng không nói gì.

“Ngươi kích động như vậy hay là giao tiểu dễ thương này cho ta đi.”

“Không...”

“Hứ...hung cái gì mà hung, ta cũng không phải chưa từng ôm qua.” Tiết Mộ Bạch lầm bầm trong miệng.

“Ngươi vừa nói cái gì.”

“Ah... không có gì, hắn cũng không thể nói trước đây lợi dụng tiểu đáng yêu đang ngủ đi chiếm tiện nghi người ta được a.”

“Này này một viên là đủ rồi.” Hồi Hồn Đan cũng không phải rau cải trắng a. Hắn chỉ trộm của Quái lão đầu có hai bình vậy mà bị lão đuổi theo khắp nơi a, thật là keo kiệt mà.

“Nơi này không nên ở lâu, ngươi thu trường kiếm của Phong đệ lại đi, đừng quên thu cả Phong Báo nữa, hắn vậy mà cùng Phong Báo đánh nhau đến thập tử nhất sinh như vậy, tiểu tử chờ ngươi tỉnh lại xem, ta....hắn có thể làm gì cơ chứ.” Diệp Lạc Thần lắc đầu nói với Tiết Mộ Bạch rồi ôm Kỳ Phong ngay tại chỗ biến mất.

Tiết Mộ Bạch cũng biến mất theo ngay sau đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.