Từ Bi Điện

Chương 38




 
Nguyệt Hồi xem như là một đứa trẻ rất khỏe mạnh, bị dày vò, lúc mới cứu được thì đã nôn đến tái mặt rồi, nằm trong ngực hắn, đầu nàng rũ xuống, như thể đã chết một nửa. Kết quả nàng chỉ nằm trên giường, ngủ hơn nửa ngày, đến chiều gần như được sống lại, có thể ăn tới hai chén cháo, dựa người vào đầu giường không đến nỗi bị trượt xuống, cũng không còn muốn ói nữa.
 
Lương Ngộ cùng ăn cháo gạo tẻ, một đĩa gừng nhỏ hai huynh muội cùng ăn. Nguyệt Hồi bưng chén cháo, khi ăn lại nhớ tới nỗi buồn khi nghèo khổ: “Vào cung không ăn đồ tốt, lại ăn cái này… trong lòng khó chịu.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lương Ngộ nghe nàng lẩm bẩm, vẫn là bộ dáng nhàn nhạt: “Hôm nay ăn thanh đạm chút, ăn thức ăn mặn sợ dạ dày muội không chịu nổi, dù sao lúc đầu đã ói thành như vậy. Chờ tới mai đi, ngày mai là đêm ba mươi, món ngon nào cũng có.”
 
Nguyệt Hồi suy nghĩ một chút, chỉ đành lùi một bước.
 
Tiếng nhai gừng vang lên, nàng nói: “Thái hậu cứ như vậy mà bị cấm túc sao? Muội sợ về sau bà ta vẫn còn làm loạn. Người đã từng chịu uất ức và chưa từng chịu uất ức không giống nhau, người từng uất ức biết thế đời khó khăn, quân tử cũng phải vì năm đấu gạo mà khom lưng. Người chưa từng chịu uất ức tính khí rất xấu, sau này sẽ dùng sức tìm cách báo thù, huynh phải cẩn thận chút đấy.”
 
Lương Ngộ ừ một tiếng, cúi đầu ăn cháo, hắn đã được dạy dỗ tốt từ khi còn nhỏ, lúc ăn đồ gì cũng không có chút âm thanh nào. Nguyệt Hồi nhìn hắn, thường có cảm giác cực kỳ ái mộ, chỉ tiếc Lương gia suy tàn quá sớm, nếu như nàng cũng được tay cha mẹ dạy dỗ một thời gian, không lưu lạc đến bến tàu kiếm sống, có lẽ nàng cũng sẽ là một cô nương điềm tĩnh ưu nhã, nhìn thấy hoa rơi nước chảy, có thể thuận miệng ngâm thơ.
 
Lương Ngộ ăn xong, đặt chén đũa xuống rồi mới nói: “Thật ra lúc này làm như vậy, giúp muội hết giận là một chuyện, càng quan trọng hơn là để nhắc nhở Thái hậu, khiến bà ta biết nặng biết nhẹ. Đời này bà ta quá suôn sẻ, thường thường làm việc theo ý thích, ban đầu tiên đế dung túng cho bà ta, tới lượt tân hoàng bà ta vẫn như vậy. Chuyện lập Hậu này tuy nói là có thể lừa gạt được, nhưng sau này còn phải tự mình chấp chính, tới ngày đó nếu bà ta ở trên triều nói năng lung tung, thì Hoàng thượng cũng không nén giận được. Cho nên để bà ta không được lên tiếng mới là sách lược vẹn toàn, chỉ cần bà ta an phận thủ thường, Hoàng thượng hiếu kính bà ta thì chúng ta cũng kính trọng bà ta. Coi như sợ bà ta nổi điên, không biết người trước người sau, bà ta muốn ầm ĩ ở hậu cung cũng được, việc tiền triều dù sao cũng là của vua và các quần thần, không cho phép bà ta làm bừa.”
 
Nguyệt Hồi gật gật đầu: “Người như bà ta, thật ra bên ngoài có không ít. Mấy lão thái thái chính là nhàn rỗi, nổi giận với nhi tử, cãi nhau với con dâu, đòi sống đòi chết.”
 
“Nhưng Thái hậu không phải là lão thái thái ngoài kia, bà ta là quốc mẫu.” Lương Ngộ thấy nàng ăn xong rồi, cất giọng kêu người tới thu dọn rồi nói: “Muội đừng xen vào những việc kia, huynh đã trà trộn trong quan trường mấy năm nay, cái gì cũng biết.”
 
Nguyệt Hồi vỗ đầu nói: “Muội còn đang nhọc lòng nghĩ ngày mai ăn gì đấy!” Dừng một chút lại buồn bã: “Chúng ta ở trong cung đón năm mới, Tiểu Tứ phải làm sao bây giờ. Những năm trước chúng ta đều ở cùng nhau, đêm ba mươi ăn cháo khoai lang đỏ cùng bánh hành, ăn xong thì đi xem pháo hoa… Năm nay chỉ còn một mình đệ ấy, đệ ấy lại không nhà không việc, ngay cả một người để làm bạn cũng không có, cô đơn biết bao.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nàng đang nhớ Tiểu Tứ, tựa như hắn ta không phải là một đứa trẻ không biết tự lo liệu. Lương Ngộ nói: “Muội sợ hắn không nhà không việc, vậy thì mua một cái là được. Huynh sẽ an bài cho hắn một cái dinh thự, sang năm lại nói chuyện hôn sự, muội không để ý được tới hắn thì để thê tử của hắn lo cho hắn, cũng tránh cho muội canh cánh trong lòng.”
 

Nguyệt Hồi nghe vậy liền nói được: “Cứ quyết định vậy đi, ngày mai huynh thay muội chuẩn bị một hộp thức ăn, lấy danh nghĩa của muội đưa cho Tiểu Tứ, lúc giàu sang thì không được quên mà.”
 
Lương Ngộ gật đầu, đứng lên nói: “Đã không còn sớm nữa, chút nữa gọi người đem nước ấm tới, muội tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi.”
 
Nguyệt Hồi ngượng ngùng: “Lúc này muội lại chiếm nơi ở của huynh, hay là… muội trả chỗ lại cho huynh thôi.”
 
Lương Ngộ nói không cần: “Cửa cung đều đã khóa, sắc trời cũng không tốt, muội cứ ngủ đi, đừng làm chuyện xấu là được.”
 
Thật ra trong lòng Nguyệt Hồi  rất thích ở chỗ hắn, bởi vì nhà này có mùi hương của ca ca. Cũng chính là bởi vì là người thân, người khác sợ hắn, nhưng nàng không sợ hắn chút nào, xoa xoa tay lẩm bẩm: “Nơi này rất tốt, có ánh nắng còn có giường đất, ngày nào cũng để muội ở đây thì muội cũng nguyện ý…”
 
Lương Ngộ nghe xong chỉ cười một tiếng, vén rèm ra khỏi cửa, đi sang phòng bên cạnh.
 
Người của Ti Lễ Giám rất nhiều, nhưng sau khi khóa cửa cung, cơ bản chỉ còn lại ba bốn tiểu thái giám trực đêm. Những người còn lại có chỗ ở riêng, phẩm cấp cao ở lại cung, phẩm cấp thấp thì ra khỏi cung trở về phủ, vì vậy đến đêm thì cực kỳ yên tĩnh, không đông như trẩy hội giống như ban ngày.
 
Hôm nay là hai mươi chín tháng chạp, không nói đến chuyện chuẩn bị trong cung, chỉ nói đến tâm trạng lúc này cũng dần dần hòa vào không khí năm mới. Những năm trước hắn sợ ăn tết, bởi vì trong nhà không có người, còn chưa lật đổ được Uông Chẩn, ngay cả bài vị của cha mẹ cũng phải giấu giếm không thể cúng bái. Năm nay thì tốt rồi, Nguyệt Hồi trở lại, dù thế nào đi nữa hắn đã không còn lẻ loi một mình, thế nên không cần nói hắn vui như thế nào, ít nhất cũng không bị suy sụp nữa.
 
Không biết nhà ai thiếu kiên nhẫn thả trước hai trái pháo kép. Đoàng một tiếng đón lấy tuyết bay lên trời cao, trên không trung nổ ra một chùm ánh lửa cùng tiếng vang thật lớn. Bước chân hắn chậm lại, ngửa đầu nhìn xung quanh, không chờ đến tiếng thứ hai. Hết tia lửa, mùi lưu huỳnh lan khắp nơi, hắn che mũi, đẩy rèm vào phòng cách vách.
 
Hôm nay việc chính vụ đã làm xong, nhưng cung vụ vẫn còn phải giải quyết, các khoản phí cho năm sau đều phải thu, còn có khoản tiền đại hôn sang năm, còn các khoản để dành trong nhà kho. Hắn mở sổ sách ra xem, toàn bộ chữ viết đều rất nhỏ, dày đặc khiến người xem hoa mắt. Đến cuối cùng xem xong tồn kho của các ti phòng, đã sắp đến giờ Tý.
 
Những Thiếu giám của Ti Lễ giám mấy năm nay trực đêm đã tự vạch ra quy củ, phàm là bận bịu đến nửa đêm đều có điểm tâm để phục vụ. Đun một ấm nước, làm hai món ăn đơn giản, không phải để no mà để cho miệng không nhàn rỗi.
 
Tiểu thái giám đưa đến cửa, nhẹ giọng hồi bẩm: “Lão tổ tông, tiểu nhân đưa đồ ăn tới cho ngài.”
 
Hắn vốn định nói không cần, bỗng nhiên nhớ tới nha đầu ham ăn kia, liền bảo để đồ lại.

 
Bên trong chén có nắp là bánh trôi chưng rượu, từng viên nhỏ trong suốt đầy đặn, kích thước bằng một cái móng tay. Cho vài viên đường trắng, rắc thêm một ít hoa quế, mấy dây xanh đỏ, đây là mấy món ăn nhẹ trong ngày tết. Lương Ngộ đậy nắp lại, chuẩn bị đem sang phòng bên cạnh, ra cửa thấy phòng nàng còn sáng đèn liền cách cửa sổ gọi nàng hai tiếng. Đáng tiếc không có động tĩnh, xem ra là quên thổi đèn, hắn có chút thất vọng, lại đem chén có nắp trở về, đặt trên bàn có ngọn đèn phù dung, dần dần trở nên nguội lạnh.
 
Ngày hôm sau là ba mươi, ngày cuối năm còn nhàn hạ hơn ngày thường, ngay cả Hoàng đế ngày này không cần dậy sớm. Lương Ngộ giao phó bọn Dương Ngu Lỗ canh chừng, còn mình đi ra ngoài cửa, đi thăm những ông lão đã từng qua lại thời trẻ.
 
Một cái xe ngựa, một tên người hầu, không kinh động đến mọi người. Hắn đi mấy nhà, dừng ở trước cửa xưng tên, những người này là những người trước kia dìu dắt có ơn với hắn, giờ đây đã lớn tuổi thoái ẩn, mỗi năm hắn đều theo thông lệ như vậy, đến từng nhà từng nhà chúc mừng năm mới.
 
Hai gia đình đầu cật lực mời hắn vào uống trà, hắn đều từ chối khéo, cố gắng không gây thêm phiền toái cho người khác. Đến nhà thứ ba hắn vẫn như cũ mà nói tên cho người gác cổng, người đi ra từ bên trong tới mời, hắn liền thuận tiện mang quà đi vào.
 
“Mắt thấy sắp đến tết rồi, ta đặc biệt tới chúc mừng năm mới.” Lương Ngộ cung kính vái chào: “Sắc mặt của nhị thúc đã khá hơn trước nhiều, gần đây còn đau đầu nữa không?”
 
Người được hắn gọi là nhị thúc này tên là Thịnh Thì, từng ở Tông Nhân phủ. Tông Nhân phủ quản lý danh sách cửu tộc của hoàng đế, cũng coi là sai sự trong cung. Ban đầu Lương Ngộ vào cung chính là dựa vào quan hệ của Thịnh Thì, nguyên nhân tại sao ông duỗi tay ra giúp, thì thật ra là vì Thịnh gia và Lương gia có quen biết.
 
Nghiêm túc mà nói, Thịnh Thì và phụ thân Lương Ngộ là người quen cũ, thời trẻ Thịnh gia cũng từng ở Từ Châu mấy năm. Sau khi Thịnh Thì làm quan, cả nhà Thịnh gia dọn vào Kinh thành, hai nhà mới lui tới ít đi. Nhưng dù đã nhiều năm, tình cảm không cách nào phai mờ, Lương gia gặp tai họa ngập đầu, Lương Ngộ trải qua bao trắc trở tìm được ông, ông khóc lóc một trận, sau đó nhiều lần thương lượng đưa Lương Ngộ vào cung, đưa đến bên cạnh Sở vương lúc ấy vẫn chưa được sủng ái.
 
Mười một năm thoáng qua như một giấc mộng. Thân thể Thịnh Thì luôn không được tốt, sau khi có tuổi thường xuyên bị đau đầu, hai năm trước thời tiết thay đổi, cổ chân sưng to cỡ miệng chén, vì vậy liền cáo ốm từ quan về quê nghỉ dưỡng.
 
Ông thấy Lương Ngộ tới, luôn rất thân thiết, kéo Lương Ngộ vào phòng, cười nói: “Phương thuốc cổ truyền mà trước kia ngươi tìm được, uống vào tốt lên không ít. Lúc trước phát tác đau đớn ghê gớm, hiện giờ bệnh không còn như thế nữa, mắt thấy còn tăng thêm mấy cân thịt. Ngươi rất bận rộn, cần gì phải năm nào cũng tới, chờ đến khi rảnh rỗi hai ta uống hai ly.”
 
Có người hầu đem nước trà vào, Lương Ngộ đón lấy, tự mình châm trà cho Thịnh Thì, nói: “Uống rượu có rất nhiều thời điểm, một năm chỉ còn dư lại một ngày này, không thể không tới vấn an. Lúc trước ta quả thực rất bận, không thể lo lắng đến thăm ngài, xin nhị thúc đừng trách tội. Trong triều thay đổi, chắc hẳn nhị thúc đã nghe nói, từ một tên sai vặt đã được vào trong triều đình, ta không có phụ lòng kỳ vọng của cha.”
 
Thịnh Thì gật đầu, nhất thời tràn đầy xúc động: “Đại Nghiệp trước đây có thánh dụ, nói nội quan không được đọc sách, không được tham gia vào chính sự, hiện giờ thì sao chứ. Ngươi có thể có địa vị ngang Nội các, thật sự là đáng mừng, cha mẹ ngươi ở dưới suối vàng cũng nhắm mắt được. Tháng trước ta nghe nói Uông Chẩn chết ở Sa Điền Dục, cũng biết là ngươi ra tay, tiểu tử giỏi lắm, cha mẹ ngươi đã không uổng công nuôi ngươi. Chẳng qua là Nhật Bùi à, càng làm quan lớn thì càng phải hành sự cẩn thận, đề phòng Hoàng đế một mặt nể trọng ngươi, một mặt kiêng dè ngươi công cao lấn chủ.”
 

Lương Ngộ nói vâng: “Lời nhị thúc dạy bảo ta ghi tạc trong lòng, hôm nay tới là có một tin tức tốt muốn nói cho nhị thúc.”


 
Thịnh Thì hử một tiếng: “Tin tức tốt gì?”
 
Cho dù chuyện đã xảy ra rất lâu nhưng khi hắn nói ra việc này, giọng nói vẫn mang theo chút kích động run rẩy như cũ: “Nhị thúc, ta tìm được Nguyệt Hồi rồi.”
 
Thịnh Thì lắp bắp kinh hãi: “Trời ơi, thật sự tìm được rồi?”
 
Lương Ngộ gật đầu nói: “Tướng mạo, tuổi tác, cái bớt, thói quen khi còn nhỏ, mọi thứ đều giống. Ta vốn định đưa muội ấy tới gặp ngài, nhưng nghĩ kỹ rồi lại thôi. Tuy ta đã leo tới địa vị ngày hôm nay, thật ra vẫn không được thoải mái, không nói đâu xa, chỉ cần nói đến cái chết của Uông Chẩn cùng mấy tên ở Ti Lễ giám đó, một khi để cho người ta bắt chẹt, cũng chính là nhược điểm để vạch tội.”
 
Thịnh Thì nói đúng: “Sau này chúng ta luôn có cơ hội gặp mặt, trước mắt ta và ngươi đều trốn tránh mấy người bên ngoài, nếu mang Nguyệt Hồi tới, càng khiến mấy người đó lại gần.” Ông nói xong liền thở dài: “Thời gian thật mau, ta còn nhớ rõ dáng vẻ của cha ngươi, gần đây còn nhớ lại những chuyện trước kia. Khi đó mẫu thân ngươi sinh Nguyệt Hồi, Tu Thư nói sợ, thím ngươi còn cố ý đi Từ Châu một chuyến. Lúc ấy thím ngươi cũng chưa sinh con, dũng cảm tiến vào phòng sinh, đưa Nguyệt Hồi ra ngoài thế gian. Mười một năm, chớp mắt liền đi qua, trong mười một năm xảy ra nhiều chuyện như vậy, cha mẹ ngươi không còn nữa, thím ngươi cũng không còn, chỉ còn lưu lại tên bệnh quỷ ta, đáng ra phải sớm đi đoàn tụ cùng bọn họ mới đúng.”
 
Ông nói khá nhiều, nhưng Lương Ngộ nghe xong, khó hiểu đặt tâm tư ở câu nói “Thím ngươi cũng chưa sinh con.”
 
Tại sao lại là “Cũng”, chứ không phải là “Còn”? Hắn ở Ti Lễ Giám mấy năm nay, tại thành tật xấu soi chữ, người thường nghe có lẽ sẽ không để ý chi tiết, nhưng qua lỗ tai hắn sẽ phóng đại ngàn vạn lần.
 
Hắn có chút buồn bực, lại không tiện truy hỏi, cười nói: “Tự Châu cách kinh thành hơn 3000 dặm, thím một mình đi tới Tự Châu chỉ để giúp mẫu thân ta sinh Nguyệt Hồi sao?”
 
Thịnh Thì nói đúng vậy, chỉ là nói xong thì ngẩn ra, lại qua loa lấy lệ: “Cũng không chỉ là vì Nguyệt Hồi, còn có chút chuyện khác… Nhà cũ trước đây phải xử lý.”
 
Lương Ngộ nghe vậy, một câu cuối rõ ràng đã đủ hiểu. Trên đời có một ước định đã trở thành tục lệ, đứa bé đầu tiên của mỗi nhà đều quan trọng nhất. Nếu đứa đầu tiên là bé trai, cũng không phải sợ khi sinh đứa thứ hai, đâu cần người bôn ba mấy ngàn dặm trở về để thêm can đảm.
 
Lương Ngộ trầm mặc, nhìn về phía Thịnh Thì: “Có phải người có việc gạt ta không?”
 
Thịnh Thì nói tuyệt đối không có: “Những năm nay ngoài chuyện mưa gió, còn có thể có chuyện gì muốn gạt ngươi chứ.”
 

Thật ra hắn phát hiện ra có điều không đúng cũng không phải ngày một ngày hai, chẳng qua có tình phụ tử nên hắn không đành lòng đi dò xét. Ban đầu khi Nguyệt Hồi bị lạc, Thịnh Thì từng kiên quyết dặn dò hắn mặc kệ phải dùng bao nhiêu công sức cũng phải tìm được Nguyệt Hồi trở về. Lúc đó lời này cũng không khó giải thích, mẫu thân hắn ba mươi hai tuổi mới sinh Nguyệt Hồi, còn bé như vậy mà đã bị thất lạc, đương nhiên không có cách nào tìm được công đạo cho mẫu thân hắn.
 
Thịnh Thì vốn tưởng rằng có thể lấp liếm cho qua, kết quả là hắn vừa im lặng được một hồi lâu, đến khi mở miệng nói lần nữa lại làm lòng người dao động: “Mẫu thân ta hai mươi bốn tuổi mới sinh ta…”
 
Hai mươi bốn tuổi mới sinh con thật sự rất khó khăn. Người bình thường mười sáu, mười bảy tuổi đã thành thân, nếu như hai, ba năm không có con, vậy thì gấp muốn tự tử. Mẫu thân hắn đợi đến tận hai mươi tư, có thể thấy phụ thân hắn rất khoan dung. Vậy nếu như năm hai mươi tư tuổi kia mà không có thai thì phải làm sao?
 
Lương Ngộ đứng lên, chắp tay cười nói: “Hôm nay tới đây thôi, tối nay trong cung có đại yến tế trời, ta sợ mấy tên người hầu lo liệu không tốt, còn phải về sớm chút để giám sát. Nhị thúc hãy bảo vệ sức khỏe của mình, chờ sau khi hết bận chuyện này ta lại đến thăm ngài. Ta có mang một ít nhân sâm, ngài nhớ chú ý dùng, đến khi dùng hết rồi thì sai người đến bảo ta, ta sẽ phái người tới đưa cho ngài.”
 
Thịnh Thì “ừm” một tiếng, ráng làm dáng vẻ bình thường, dặn dò hắn vạn sự cẩn thận như thường lệ, tiễn hắn đến trước cửa.
 
Bên trong và bên ngoài cánh cửa là hai thế giới, Lương Ngộ xoay người nói: “Xin ngài hãy dừng bước, ngoài trời lạnh, đại nhân hãy trở về đi.” Rồi lên xe tạm biệt ông, để tên người hầu kéo xe trở về cung.
 
Dương Ngu Lỗ đã chờ sẵn ở cửa cung, thấy hắn liền bẩm báo tình hình chuẩn bị đại yến. Lương Ngộ nghe xong lại dặn dò thêm một số chuyện nhỏ, dường như cảm thấy không có khó khăn gì mới lên tiếng truyền Đông Xưởng đương đầu Cao Tiệm Thanh vào nghe lệnh.
 
Đông Xưởng ở ngay gần đó, không bao lâu người đã đến trước mặt. Cao Tiệm Thanh là đương đầu Đông Xưởng, không tính là xếp cao nhất, nhưng làm việc rất ổn thỏa, hắn ta tiến về phía trước, chắp tay: “Nghe Đốc chủ chỉ thị.”
 
Lương Ngộ “ừ” một tiếng: “Không phải quốc gia đại sự, có chuyện nhỏ muốn giao phó cho ngươi. Ngay lập tức thông báo cho ám vệ đang ở Tứ Xuyên, bắt những bà đỡ đẻ đã vào nhà Nhâm tri phủ Tự Châu trong ba mươi năm qua, tra hỏi nghiêm ngặt. Để những người đó nói ra danh sách những người đã được họ đỡ đẻ rồi gửi danh sách vào kinh bằng bồ câu, đưa đến nhà ta cho ta xem.”
 
Cao Tiệm Thanh nói tuân lệnh, lĩnh mệnh lui ra ngoài.
 
Lương Ngộ ngồi một mình trong buồng sưởi, sắc trời vẫn âm u, ánh sáng trong căn phòng nhỏ không rõ, con người giống như bị vùi vào đống bùn, ngồi lâu sẽ bị nuốt mất. Hắn không biết có phải mình đã nghĩ quá nhiều rồi không, đem toàn bộ đội phá án dùng trên người mình. Có lẽ tra tới tra lui lại chỉ là hiểu lầm, nhưng vậy thì cũng không sao, tra xong thì cũng yên tâm, không có gì là không tốt cả.
 
Lúc này trên cửa có bóng người nhỏ bé hiện lên, Nguyệt Hồi thờ đầu vào dò xét.
 
Ở sau bàn hắn lại thẳng lưng lên, giãn mi cười một tiếng, “Có thể xuống giường rồi à? Đầu còn choáng không?”
 
Nguyệt Hồi nói: “Đều ổn rồi. Nếu không có vấn đề gì thì muội sẽ trở về Càn Thanh cung. Hoàng thượng mới vừa phái người tới hỏi, muội phải qua đó báo tin bình an cho Hoàng thượng.”
 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.