Edit: Sakura Trang
Nghe Hàn Chi Ngôn khóc kêu đau, trong lòng Dung Cẩn cũng nhói đau, nghĩ y vì nhi tử mình tuổi nhỏ xa quê, một thân một mình nơi Dương Kinh, hôm nay sắp sinh sản, Tương Gia Quân còn chưa quay về.
Chử Dung Cẩn vội vàng đi lên trước, bởi vì y cũng đang vác theo cái bụng lớn, không tiện đỡ, nhưng vẫn nắm tay y, “Con ngoan, không phải sợ, Mẫn Chi, cha ở đây với con, chỉ là sinh con thôi mà, cha đã sinh sáu đứa rồi, không phải vẫn tốt sao!”
Có lẽ Chử Dung Cẩn an ủi có hiệu quả, cũng có lẽ là hài tử không ầm ĩ như vừa nãy, Hàn Chi Ngôn tiếp tục đi lại trong phòng, tử cung của y mẫn cảm, thai nhi đấm đá khiến y cảm thấy đau hơn nhiều so với người khác.
Lúc này thai nhi đã hoạt động rất mạnh, cách lớp áo trong vẫn có thể nhìn rõ động tác của nó, Hàn Chi Ngôn đau đến kêu rên, thậm chí bắt đầu khóc lên, “Ừ… A… Đau… Cha… Hòa Dương… Ách… Ngươi ở đâu… Ô ô ô…”
Dung Cẩn nghe hắn kêu khóc, vội vàng an ủi: “Quân nhi sẽ về ngay thôi, đã sai người đi gọi rồi, thả lỏng nào, rất nhanh nó sẽ về ở bên cạnh con thôi.”
Hàn Chi Ngôn ngậm nước mắt gật đầu, lại cố chống đi hai vòng, nhưng hài tử đấm đá càng ngày càng nhiều lần, sức lực cũng càng lúc càng lớn, Hàn Chi Ngôn không tiếp tục kiên trì được nữa, “Cha… Ư… Con không đi được… Ách…”
Thấy y đau đến mồ hôi đầm đìa, Dung Cẩn cũng có chút không đành lòng, để Lý đại phu vào xem thử, Lý đại phu nói: “Nếu Đại Thiếu phu nhân thực sự quá đau, vậy ngơi một chút đi, ta đi sắc bát thuốc, chuẩn bị bất cứ tình huống nào.”
Lý đại phu đi rồi, Dung Cẩn để Tiểu Hàn và Kinh Chập đỡ Hàn Chi Ngôn nằm về trên giường.
Ngày mùa hè khí trời nóng bức, lúc này lại gần đến buổi trưa, thế nhưng sợ sinh phu gặp gió, cửa sổ trong phòng đóng chặt, cũng không dám dùng băng, chỉ để mấy chậu băng ở gian ngoài, nhưng không có tác dụng mấy.
Chử Dung Cẩn ở trong chốc lát đã cảm thấy đầu váng mắt hoa, y mang thai nặng nề, nhiệt độ cơ thể vốn cao hơn bình thường, tất nhiên càng không chịu nổi nóng, lại thêm không khí trong phòng ngột ngạt, tất nhiên sẽ thấy khó chịu.
Hài tử đấm đá càng lợi hại, có thể nhìn thấy Hàn Chi Ngôn đang giãy dụa vòng eo cồng kềnh chống đỡ đau đớn, Dung Cẩn không chú ý đến động tĩnh trong bụng của mình, chỉ bảo người thỉnh Lý đại phu đến.
Không khí trong phòng đến bản thân còn khó chịu được, huống chi người trên giường đang sinh sản cơ chứ!
Lý đại phu nghe vậy, lại nhìn một chút xung quanh gian phòng, cuối cùng nói: “Không phải chuyện gì nghiêm trọng, hiện tại đang mùa hè, không cần đóng kín như vậy, chỉ cần đóng cửa sổ gần giường sinh phu là được, những cửa còn lại hé một chút cũng không ảnh hưởng.”
Tiểu Hàn nghe Lý đại phu nói như vậy, vội vàng mở nửa cánh cửa cách giường xa nhất, tuy nói vẫn nóng, nhưng không quá ngột ngạt nữa.
Dung Cẩn cảm giác hô hấp thoải mái hơn chút, lại nhìn Hàn Chi Ngôn, sắc mặt dường như cũng tốt hơn.
Hài tử đấm đá vẫn rất mãnh liệt, Hàn Chi Ngôn đã đau đến không còn để ý hình tượng gì nữa, ngồi dựa trên giường ôm bụng đau đớn khóc: “A… Ha… Đau… Đau quá… Bụng… Hài nhi… Ô ô ô… Đừng đá nữa… Ách…”
Dung Cẩn nâng bụng, chậm rãi đi tới trước giường, chống eo ngồi xuống, nắm chặt một tay y, giúp y không ngừng vuốt bụng, cho dù động tác như vậy, Hàn Chi Ngôn vẫn cảm thấy đau khó có thể chịu được.
“Cha… Ách… Con không sinh nữa… A… Đau… Cha… Có phải con sắp chết không… Ừ…”
“Đừng nói nhảm, cái gì mà chết hay không, con của con sắp ra đời rồi, trước đó không phải con nói muốn sinh thật nhiều hài tử sao, bây giờ mới chỉ là đứa đầu tiên đã không muốn sinh rồi? Con sờ xem, trong bụng con, là hài nhi của con, con nhẫn tâm không sinh nó ra sao?”
Nói xong liền nắm tay Hàn Chi Ngôn sờ soạng lên trên bụng lớn đang xao động không ngừng kia, cảm thụ được tiểu nhi trong bụng đấm đá tràn ngập sức sống, tinh thần của Hàn Chi Ngôn rốt cục khá hơn một chút, không nói mấy câu muốn sống muốn chết nữa.
Dung Cẩn lại nâng bụng đứng lên, chuẩn bị giúp y đắp một cái chăn mỏng lên, đang khom lưng vươn người lấy chăn bên trong giường, thai bụng vừa lúc chống lên cạnh bụng Hàn Chi Ngôn, có lẽ là khom lưng ép lên bụng, hài tử bất mãn đạp mạnh Dung Cẩn một cái.
“Ách… Tê…” Chử Dung Cẩn đỡ cạnh bụng, chịu đựng máy thai muốn giúp Hàn Chi Ngôn đắp kín chăn, nhưng không nghĩ rằng Hàn Chi Ngôn trên giường cũng phát ra một tiếng kêu cao vút: “A –! Đau…”
Chử Dung Cẩn nhìn rõ bụng Hàn Chi Ngôn đang rung động kịch liệt, sờ lên, cái bụng tròn trịa đã trở nên cứng rắn hơn trước, căng chặt.
“Làm sao vậy, sao đột nhiên…” Dung Cẩn có chút khó hiểu. Hàn Chi Ngôn lại biết là chuyện gì xảy ra, “Cha… Ách… Vừa nãy bụng…Ư… Hài tử… Hô hô… Đá vào bụng con… A…”
Dung Cẩn không biết nói gì hơn, vừa lúc ông đỡ bước vào, kiểm tra thai vị, lại nhìn sinh miệng, “Sinh miệng của Đại Thiếu phu nhân mở rất tốt, cung lui cũng có lực, nhất định có thể thuận lợi sinh hạ tiểu thiếu gia!”
Dung Cẩn không thể không biết xấu hổ nói cung lui nhi tức nhà mình có lực là bởi vì bị nhóc con trong bụng mình đá một cái được. Mặc kệ quá trình ra sao, kết quả tốt là được đúng không!
Sau một canh giờ, Tương Gia Quân rốt cục trở về, thấy hai phu phu nồng tình ý mật, Chử Dung Cẩn cảm thấy đã hoàn thành nhiệm vụ, đi ra gian ngoài với Phụ Quốc công, Tương Thư Diễn cùng nhau chờ chút đời thứ năm của Tương gia.
Chờ đợi ròng rã cả ngày, trời đã tối, trong lúc đợi sợ Dung Cẩn bị đói, ba người cũng không bỏ bữa, Dung Cẩn xoa xoa eo đau nhức, rồi lại đỡ lấy bụng.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Dung Cẩn cảm giác của bụng mình ngày hôm nay dường như lại tụt xuống không ít, ảnh hưởng đến eo cũng đau mỏi hơn. Tương Thư Diễn thấy y dường như khó chịu, muốn y đi nghỉ ngơi.
“A Cẩn, ngươi đã ở đây cả ngày rồi, nhất định rất mệt mỏi, đi nghỉ ngơi một chút đi, nơi này có ta với ông nội rồi! Thân thể ngươi đã nặng nề như vậy rồi, cũng không thể để xảy ra chuyện gì được!”
“Hít… Ta chờ một chút, vừa nãy không phải ông đỡ nói sinh miệng đã sắp mở hết rồi sao? Nghĩ chắc cũng sắp xong rồi. Chờ Mẫn Chi sinh, ta cũng có thể yên tâm nghỉ ngơi. Ngồi đến đau cả eo, A Diễn, đỡ ta đi lại trong phòng một chút.”
Tương Thư Diễn nhanh chóng đến đỡ thê tử ở gian ngoại đi lại.
Nói đến gian trong, Hàn Chi Ngôn đau bụng suốt cả ngày, sinh miệng rốt cục mở hết, nhưng nước ối lại chậm chạp không vỡ, ông đỡ kiến nghị dìu y đứng lên đi lại.
Không còn cách nào, Tương Gia Quân ôm lấy người vào lòng đỡ y bước xuống giường. Mới vừa đứng lên, Hàn Chi Ngôn đã cảm thấy cái bụng rũ xuống, nhưng sợ ngăn cản thai nhi đi xuống, nên không dám nâng, “Ừ… Trĩu… Tướng công… Ách… Trĩu đau…”
Tương Gia Quân dùng sức nâng mới không để y ngã xuống đất, sau đó hôn lên trán phủ đầy mồ hôi của y, “Mẫn Chi tốt của ta, ta biết, ngươi khó chịu, chờ hài tử đi ra thì tốt rồi, ta đỡ ngươi, chúng ta để nó ra nhanh hơn một chút có được hay không?”
Sau đó bắt đầu nâng y đi chầm chậm quanh phòng. Hàn Chi Ngôn cảm thấy hài tử vẫn thúc xuống không ngừng, đụng đến xương cốt đau đớn, cảm giác nghẹn trướng dưới thân cũng càng ngày càng mãnh liệt, hai chân đã không khép được từ lâu, tách rộng ra dịch chuyển về phía trước.
Lúc này bụng trên của y đã xẹp dần xuống, bụng dưới lại căng lên ngay cả gân xanh dưới làn da đều có thể nhìn rõ, trông như bụng lại lớn hơn một chút, Hàn Chi Ngôn cảm thấy đi nửa bước thôi cũng khó khăn, nhưng Tương Gia Quân vẫn đỡ y bước về trước.
Cảm giác tủi thân trào dâng, oà khóc nói: “Ta đã đau thành như vậy rồi, ngươi còn bắt ta đi nữa, ta không đi được, ta muốn về nhà, ta nhớ cha nương… Ô ô ô…” Nói xong muốn đẩy hắn ra, đi ra ngoài.
Tương Gia Quân không phòng bị, bị y đẩy lảo đảo, giữ vững thân thể đã nhìn thấy thê tử chống sau lưng run run rẩy rẩy bước đi, mới vừa đi hai bước thì ngừng lại, Tương Gia Quân đã bước lên giữ y lại.
“Là ta không tốt, là ta không tốt, đều là do ta sai, đừng giận nhé, chờ hài tử này sinh ra ta sẽ cùng ngươi về nhà thăm cha nương được không?” Tương Gia Quân ôm y an ủi, nhưng người trong ngực lại không đáp lời.
Lúc Hàn Chi Ngôn đẩy Tương Gia Quân ra đã cảm thấy bụng trĩu xuống rất mãnh liệt, Tương Gia Quân đỡ y nói gì y đã không nghe rõ nữa, y cảm thấy trong bụng đang cuộn trào.
“A –! Ách –!” Hàn Chi Ngôn ôm bụng, thân thể không tự chủ ngồi thụp xuống, “Ừ –! Bụng… Hòa Dương… Vỡ …A…” Vừa dùng sức một cái, nước ối liền vỡ.
Tương Gia Quân thấy y như vậy định ôm y về trên giường, nhưng Hàn Chi Ngôn lại kéo hắn, thân thể vẫn ngồi xổm như cũ, “Không còn kịp rồi… Hài tử… Ừ… Muốn ra…” Hàn Chi Ngôn đã cảm giác được đầu của đứa bé đến cung miệng, sắp ra rồi!
Tay y nắm lấy Tương Gia Quân tiếp tục ngồi xổm, dùng tư thế như vậy dùng lực, không bao lâu, Tương Gia Quân đã nhìn thấy giữa hai chân thê tử xuất hiện một vật tròn tròn đen thui, đầu hài tử ra rồi!
Kế tiếp sản trình cũng rất thuận lợi, tuy Hàn Chi Ngôn rất mẫn cảm với đau đớn, nhưng y sinh cũng rất thuận lợi, hài tử xuống nhanh, chưa đến hai canh giờ thì ra đời.
Lúc này đã gần giờ Tý mười sáu tháng sáu, ba người chờ bên ngoài cũng đều rất mệt rồi, rốt cục nghe tiếng khóc “Oa oa oa” của hài tử, đứa chút đầu tiên của Tương Lâm Lương xuất thế.
Ba người vui không biết diễn tả sao, chờ ông đỡ ôm hài tử đi ra, ba người xán lại gần, ngay cả Chử Dung Cẩn lớn bụng cũng ôm lấy hài tử, đung đưa, thật nặng, rất khỏe mạnh. Tên của đứa bé này cũng đã nghĩ sẵn rồi, kêu Tương Duệ Giác.
Trời đã khuya, thấy phụ tử Hàn Chi Ngôn bình an, ba trưởng bối mới trở về phòng nghỉ ngơi. Chờ về đến phòng mình, Chử Dung Cẩn cảm thấy lưng mình đau như sắp gãy, Tương Thư Diễn chậm rãi giúp y xoa bóp.
“Ngươi xem ngươi đó, đã có tuổi rồi, thân thể cũng nặng nề như vậy, cậy mạnh làm gì, hôm nay ở trong viện của bọn chúng ngồi cả ngày lận, thân thể của mình cũng không tự biết quý trọng!” Tương Thư Diễn quở trách y.
“Được rồi, ta cũng vì thấy Mẫn Chi còn ít tuổi, cha nương lại ở Kim Lăng xa xôi, thai đầu tất nhiên cần chú ý chút, sau đó sẽ không như vậy, hơn nữa nhi tức là sinh hài tử cho con của ngươi, chẳng nhẽ lại không quan tâm?”
“Rồi rồi rồi, ta nói sai, được chưa! Đã muộn lắm rồi, ngươi nhanh đi ngủ đi, ta xoa bóp eo cho ngươi, tránh cho ngươi lại khó chịu.” Lại xoa bóp cho y thêm một canh giờ, Tương Thư Diễn mới ôm y ngủ say.
Ban đêm dường như Dung Cẩn nằm mơ, trong mơ y trở về quãng thời gian làm Tri phủ Đăng châu, còn là năm bị lũ lụt ấy, Tương Thư Diễn đi bình loạn. Dung Cẩn cảm giác mình như là trong suốt, nguyên nhân là vì hình như người khác không thấy y.
Y vẫn cứ đi theo Tương Thư Diễn mãi, thấy hắn trên chiến trường chịu khổ, bị thương, thậm chí thấy một mũi tên nhọn từ đằng xa phóng tới, Dung Cẩn không chút do dự bay người lên trước, muốn đỡ mũi tên thay hắn.
Lần này hình như không phải trong suốt rồi, bởi vì mũi tên cắm thẳng vào trên người y. Một giây trước Dung Cẩn còn đang may mắn Tương Thư Diễn được cứu, mây giây sau đã cảm thấy nơi bụng truyền đến một trận đau đớn dữ dội.
Vô số mũi tên như có mắt, đều phóng về phía y, tất cả cắm lên trên bụng nhô cao của y.