Tú Ái

Chương 44: Sức mạnh của tình yêu




"Cưng à, tôi nghĩ chúng ta có thể thay đổi màu sắc ngọt ngào đầy tình yêu cho tổ ấm của mình." Giang Bình lấy một trứng ốp la để vào chén dương hi:"Bảo bối ăn nhiều một chút, cần phải bồi bổ máu. Hơn nữa tối hôm qua tiêu hao thể lực khá lớn."

Dương Hi liếc cô một cái:"Không nói nữa không được à?"

"Thật sự đã khắc sâu vào trí nhớ, đến bây giờ trong đầu tôi đều là dáng vẻ khi đó của em, cái miệng là cánh cửa của tâm hồn, tôi đang nghĩ gì thì đương nhiên sẽ nói như vậy. Tuy nhiên, Hi nhi hẳn là thật sự mệt gần chết rồi." Trong lời nói của Giang Bình còn mang theo tà ác, nhưng biểu tình lại mười phần đứng đắn.

"Không đổi, vẫn phải màu tím." Dương Hi quay trở về đề tài lúc đầu. Không thể cùng người vô lại này nghiên cứu chuyện trên giường, nếu không chịu thiệt luôn là mình. Nhưng Dương Hi vẫn âm thầm vạch kế hoạch, nhất định phải tìm một cơ hội phản công lại Giang Bình, không thể để cô ấy đắc ý như thế.

"Màu tím rất buồn, chúng ta tốt nhất nên đổi một màu sáng sủa chút, tựa như tình yêu của chúng ta, tràn ngập cảm giác hạnh phúc. Được rồi, hai chúng ta, em là đương gia, chuyện lớn em quyết định, loại chuyện nhỏ này, tôi xử lý là được rồi, sau khi xong sẽ báo cáo lại với em, thế nào?" Bức màn cùng đồ dùng trên giường nhất định phải đổi, loại màu sắc này không thích hợp để trang trí, nhất là đối với Dương Hi vẫn còn có chút tâm lý trầm cảm mà nói, càng thêm không tốt.

"Nhưng mà, đến lúc đó nếu khó coi quá, em muốn đổi lại đó nha." Dương Hi uống canh, thỏa hiệp. Màu tím tuy rằng là màu mình thích nhất, nhưng Giang Bình hiển nhiên đối với màu này vô cùng bài xích.

"Hi nhi có quyền quyết định cuối cùng! Không thể nghi ngờ, em là chủ nhà." Giang Bình vui cười, nếu đến lúc đó Dương Hi vẫn không muốn đổi, mình mặt dày sống chết năn nỉ thì cô ấy cũng sẽ đồng ý đổi thôi.

"Tối hôm qua Bình đi ra ngoài là vì đi mua một cành hoa hồng?" Dương Hi nhớ đến việc đó, cảm thấy hơi quá một chút.

Giang Bình buông đũa xuống, ôm lấy Dương Hi, đưa miệng kề sát lỗ tai nàng nhẹ nhàng nói:"Tối hôm qua tôi nói cùng với em động phòng hoa chúc, em nói, tôi chưa cầu hôn em, cho nên, tôi rất có thành ý đi ra ngoài mua chút gì đó để về cầu hôn em."

"Dùng một đóa hoa hồng để cầu hôn em?" Dương Hi buồn cười.

"Là muốn cầu hôn, nhưng tôi đã thay đổi chủ ý rồi."

"Vì sao?" Nghi hoặc, Dương Hi cảm thấy rất khó đoán được tâm tư của Giang Bình.

"Lúc tôi trở về, phát hiện trong mắt em có nghi ngờ. Tôi nghĩ chúng ta cần trao đổi." Giang Bình ôm Dương Hi, nhẹ nhàng lắc lắc:"Hoa hồng tặng cho em, bởi vì đó là trái tim trần trụi của tôi. Lời cầu hôn tôi sẽ nói sau khi em tháo gỡ nghi ngờ, cam tâm tình nguyện. Cuộc đời của một người có thể không chỉ có một lần yêu, nhưng tôi vẫn cảm thấy, trong cuộc đời hẳn là nên chỉ có một lần kết hôn. Cho nên càng phải thận trọng, bao gồm sự đam mê trong tình yêu, ngoài ra còn phải có trách nhiệm với người nhà cùng sự bao dung và thấu hiểu khi sống cùng nhau. Nếu em còn có nghi ngờ, tôi nghĩ chúng ta cần tiếp xúc nhiều hơn, tuy rằng tôi đối với tình yêu của chúng ta tràn đầy tin tưởng, nhưng tôi hy vọng khi em trở thành cô dâu của tôi, em phải thật sự cảm thấy tràn ngập hạnh phúc cùng kiêu ngạo. Tôi hy vọng ngày hôm đó sẽ là một ngày khó quên nhất trong cuộc đời của em."

"Ừ, nghe ra có vẻ rất có lý, sẽ không so đo với Bình chuyện không nói cho em biết mà đã bỏ chạy ra ngoài." Dương Hi xoa xoa mũi Giang Bình, ấm áp đang dâng trào trong lòng, có lẽ chuyện xưa của thỏ trắng và sói xám giống như mình cùng Giang Bình, bản thân mình luôn luôn hoài nghi, mà cô ấy luôn dùng hành động mang đến bất ngờ cho mình.

"Đa tạ nữ vương đại nhân, nhưng tôi có đề nghị, chúng ta đi du lịch đi." Giang Bình buông Dương Hi ra, ánh mắt tràn đầy hưng phấn nhìn nàng.

"Du lịch?"

"Ừ, chúng ta giúp đỡ mấy đứa nhỏ kia, đi xem chúng nó thế nào, nếu chúng nó thật sự rất cần giúp đỡ hơn nữa, tôi nghĩ, chúng ta có lẽ có thể thuyết phục Dương đổng thành lập một quỹ học bổng hỗ trợ việc học hành cho người nghèo. Đây sẽ là một tổ chức từ thiện có ích cho thế hệ tương lai. Cho dù chúng ta bên nhau không có hậu nhân, chúng ta cũng vì tương lai mà cống hiến, tôi nghĩ đây có thể là việc làm cho em vui vẻ."

"Qua mấy ngày nữa đi, em cần sắp xếp một chút chuyện của Mỹ Diệp. Quý cuối cùng này là thời khắc mấu chốt quyết định sinh tử tồn vong của Mỹ Diệp." Dương Hi nghĩ ngợi.

"Được, Hi nhi, chờ chúng ta đi du lịch về, em đến Mỹ Diệp đi, thế nào? Tôi cảm thấy với tài hoa của em, không làm kinh doanh, thật sự đáng tiếc. Vừa đúng Mỹ Diệp cần em." Giang Bình có chút hạ xuống ánh mắt, không biết khi nào thì, Dương Hi sẽ phát hiện thân phận thật của mình, khi đó mình phải giải thích như thế nào, hay là sau khi tình cảm cả hai ổn định rồi, mình nên chủ động nói thẳng ra chuyện này.

"Đến lúc đó hãy tính. Em không biết em còn có thể thích ứng với cuộc sống bên ngoài hay không. Với em mà nói......đây là khiêu chiến thật lớn."

"Nếu Hi nhi muốn đến Mỹ Diệp, tôi sẽ nói với Dương đổng tôi từ chức, cùng theo em đến Mỹ Diệp. Tôi sẽ ở bên cạnh em, mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều có tôi bên cạnh, em không cần lo lắng, cũng không cần sợ hãi. Em chỉ cần làm chuyện em từng làm là tốt rồi." Giang Bình dịu dàng nhìn Dương Hi.

Dương Hi nghĩ nghĩ:"Chuyện du lịch, em đồng ý, em nghĩ Bình sẽ không muốn em suốt ngày ở trong nhà, huống chi cũng có thể đi xem bọn trẻ thế nào. Đợi sau khi trở về, xem tình hình rồi mới quyết định có cần đi Mỹ Diệp hay không. Em đối với mình không quá nắm chắc."

Giang Bình cầm tay Dương Hi:"OK, nghe lời em. Nhưng mấy ngày nay em cũng không cần quá lao lực, đi sớm đi trễ đều được. Sức khỏe quan trọng."

"Em phát hiện Bình càng ngày càng dong dài nhỉ?" Dương Hi cười ra tiếng, cảm giác được quan tâm thật sự rất tốt, rất hạnh phúc.

"Em là vợ tôi, đương nhiên phải quan tâm mà. Sao lại nói là dong dài!" Giang Bình thẳng lưng nói.

"Còn chưa có kết hôn, cái gì mà vợ chứ."

"Dù sao sớm muộn gì cũng phải kết hôn. Sớm muộn gì cũng là vợ của tôi." Giang Bình kiêu ngạo.

"Này, em nói nè, vậy Bình chuẩn bị khi nào thì cầu hôn bổn tiểu thư đây?" Dương Hi nghiêng đầu cười nhìn Giang Bình.

Giang Bình nhướng mày:"Cô vợ nhỏ của tôi không chờ được nữa phải không?"

"Tầm bậy, em tò mò, không biết con gái cầu hôn với con gái như thế nào. Cũng không biết con gái và con gái sẽ kết hôn như thế nào." Dương Hi há miệng:"Hơn nữa vì sao em là vợ Bình, mà không phải Bình là vợ em."

"Được rồi, được rồi, em nhìn em kìa, bụng dạ hẹp hòi, áp cũng đã bị áp rồi, còn kiên quyết tự xưng mình là công, tôi thấy em làm thụ cũng rất vui vẻ hưởng thụ mà, vậy mà còn mạnh miệng." Giang Bình lanh mồm lanh miệng nói ra một hơi.

Dương Hi liếc cô:"Nhìn Bình rất đắc ý hen! Bình dám khẳng định sau này sẽ không bị phản công? Bình biết em cảm thấy vui vẻ, nên cam tâm bị áp cả đời? Nhưng Giang Bình à, em lại cảm thấy những lời này của Bình dường như muốn nhắc nhở em nên làm một chút chuyện gì đó với Bình nhỉ."

Giang Bình ha ha cười:"Nhắc nhở thật không có, tuy nhiên muốn nhận(thụ) mà không thể nhận chẳng phải sẽ cảm thấy cô đơn sao?"

Dương Hi gật đầu, trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên một ánh sáng khác:"Xem ra tối hôm qua thật có lỗi với Bình, làm cho Bình cô đơn rồi! Tuy rằng hiện tại là ban ngày, nhưng em không ngại bù đắp lại..."

"Ồ...... Hi nhi bảo bối, người vợ thiện lương xinh đẹp đáng yêu thuần khiết nhất của tôi, tôi cảm thấy hiện tại có hai chuyện quan trọng hơn, thứ nhất chính là em nên đi xem chuyện của Mỹ Diệp, còn tôi hẳn là vì Hi nhi bảo bối mà thiết kế một hôn lễ thuộc về hai chúng ta." Giang Bình lập tức đổi đề tài.

Dương Hi cười thâm hiểm:"Kết hôn cái gì, đối với người vô lại như Bình, còn phải chờ quan sát, đừng có mà đắc ý vênh váo nhé."

Giang Bình hơi cúi đầu, vẻ mặt thành thật:"Tôi sẽ cố gắng. Trên thế giới này, không ai tốt hơn tôi đâu! Tôi rất tin tưởng!"

Dương Hi cười nhạo một tiếng, xoay người rời khỏi bàn ăn, đi lo chuyện của Mỹ Diệp. Mà Giang Bình sau khi dọn dẹp rửa chén xong, nghĩ một chút, rồi đến ban công lấy điện thoại gọi cho Dương Khanh.

"Dương đổng, cho tôi báo một chút sự tình của Hi nhi."

"Cô nói đi."

"Tình hình của cô ấy đã rõ ràng chuyển biến tốt, qua vài ngày nữa, tôi sẽ dẫn cô ấy đi du lịch một chuyến. Đây là bước đầu tiên làm cho cô ấy trở về xã hội, nếu không có gì ngoài ý, đợi sau khi cô ấy quay về, ông hẳn là có thể nhìn thấy con gái của mình khỏe mạnh như trước."

Dương Khanh nghe nói như thế rõ ràng có chút kích động, tuy nhiên là lão luyện trên thương trường, ông rất nhanh chóng áp chế hưng phấn trong lòng:"Chỉ cần Hi nhi có thể bình phục, tôi sẽ mau chóng thực hiện lời hứa với Giang tổng. Tôi cũng biết Mỹ Diệp hiện tại đang lâm vào nguy cơ nghiêm trọng, gần cuối năm, sinh tử tồn vong chính là phụ thuộc vào hai tháng này. Nhưng tôi còn muốn nhắc nhở Giang tổng một chút, tôi hy vọng khi Hi nhi trở lại xã hội, nó có thể có cuộc sống giống như người bình thường, tôi cũng không hy vọng nó và cô có bất kì liên quan gì."

Giang Bình hít sâu, sau đó lạnh nhạt nói:"Ông yên tâm, tôi sẽ giúp cô ấy đi trên con đường tốt nhất. Tôi nghĩ tôi sẽ không làm cho Dương đổng thất vọng. Đây là đạo đức nghề nghiệp của tôi, cũng là đạo đức của cá nhân tôi."

Nói xong, Giang Bình cúp điện thoại. Bây giờ còn không phải lúc cùng Dương Khanh ngả bài, đầu tiên phải đợi Hi nhi hoàn toàn khôi phục, tốt nhất là có thể đến Mỹ Diệp, thân phận của mình đến lúc đó tất nhiên sẽ bại lộ, nhưng hy vọng dưới sự dẫn dắt của mình, sẽ làm cho Hi nhi chấp nhận sự thật này. Tin tưởng tình yêu có thể trở thành một loại sức mạnh thật lớn làm cho người ta chiến thắng mọi khó khăn. Mà chuyện của Dương Khanh, đợi đến lúc mình và Hi nhi một lòng, đến khi không còn ngăn cách cùng trở ngại, mới cùng ông ấy ngả bài thì sẽ tốt hơn.

"Bình đang làm gì đó?" Dương Hi đẩy cửa ban công, nhô đầu ra gọi Giang Bình.

"A......Nghe điện thoại của bạn." Giang Bình nhanh chóng che giấu bối rối của mình. Không thể làm cho Dương Hi nhìn ra cái gì.

"Bạn?" Dương Hi nhíu mày:"Vậy Bình làm gì mà hoảng hốt vậy?"

"À......Muốn giới thiệu đối tượng cho tôi, nói tôi đã hai mươi tám rồi, đừng yêu cầu cao nữa, kêu tôi đi coi mắt." Giang Bình đành phải tùy tiện tìm một lý do.

"Vậy Bình muốn đi sao?" Dương Hi đẩy hẳn cửa thủy tinh ra, dựa vào trên khung cửa, thản nhiên nhìn Giang Bình. Giang Bình là một người sẽ không bối rối, Dương Hi biết, nếu Giang Bình bối rối, vậy chứng minh trong lòng cô có chuyện gì đó.

"Đương nhiên không đi. Trước kia gặp chuyện như vậy cũng sẽ không đi, huống chi hiện tại có em thì lại càng không đi. Đương nhiên, sau này cũng sẽ không đi." Giang Bình bỏ điện thoại vào trong túi quần, đi đến bên cạnh Dương Hi, vươn tay ôm chặt nàng:"Hi nhi, tình yêu đã trở thành tín ngưỡng của tôi, tôi vì em cam tâm tình nguyện mà gánh vác trách nhiệm của một người yêu, chỉ cần có em, tôi sẽ có sức mạnh đối mặt với tất cả trở ngại, cho em hạnh phúc, là yêu cầu của tôi đối với bản thân mình, cũng là hứa hẹn đối với em."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.