Tú Ái

Chương 31: Bởi vì yêu




Bức màn dày ngăn trở ánh mặt trời, trong phòng vẫn mờ ảo lạnh lùng như cũ. Loại mờ ảo này làm cho Dương Hi cảm thấy an toàn một chút, cảm xúc bùng nổ đột nhiên kia, trên đường về nhà đã bị nàng áp chế, sự áp chế tâm lý này, làm cho nàng sức cùng lực kiệt.

Dương Hi thất hồn lạc phách trở về phòng ngủ, Giang Bình không nói gì, có chút lo lắng đi theo phía sau nàng. Đến khi vào căn phòng vĩnh viễn là màu tím u buồn, Dương Hi dường như cũng không chú ý đến phía sau có người, nàng nằm lên giường co hai chân lại, hai tay ôm trước ngực, một tư thế như đang cố tự bảo vệ mình.

Sở An chết rồi.

Mùa hè hai năm trước, một tai nạn xe, ngày hôm đó, ánh mặt trời rất mạnh, rất chói mắt, chiếu lên làn da người cũng có thể gây tổn thương.

MÌnh vẫn chưa đến kịp nhìn mặt chị ấy lần cuối, chị ấy ở trong điện thoại đã nói với mình: phải cố gắng tiếp tục sống hạnh phúc. Một câu dặn dò cuối cùng kia đã trở thành di ngôn. Trở thành ký thác, cũng trở thành trói buộc mà Dương Hi không thể thoát khỏi——người yêu mình nhất kia đồng thời cũng là người mình yêu nhất, sự ra đi của chị ấy làm cho toàn bộ cuộc sống của mình chỉ còn là giấc mộng.

Khi xem hình ảnh của hiện trường tai nạn, mặt Sở An đầy máu tươi, tứ chi vặn vẹo......Dương Hi nhắm mắt lại, hình ảnh này hỗn loạn hiện lên, giống như lưỡi dao sắc bén, bắt đầu cắt vào lòng nàng, từng nhát từng nhát một, máu chảy thành sông!

Ánh mắt Giang Bình vẫn không rời khỏi người Dương Hi. Sau khi Dương Hi liều lĩnh chạy dưới ánh mặt trời mà tìm cô, nàng bắt đầu duy trì sự trầm mặc, khi nàng trở lại không gian của mình, lại bắt đầu phóng thích cảm xúc, chính là nàng hiển nhiên muốn tiến vào không gian của mình, xem nhẹ tất cả, bao gồm rõ ràng có một người bên cạnh. Đây là tín hiệu nguy hiểm, đồng thời cũng là cơ hội để tiến nhập vào nội tâm của nàng.

"Bảo bối." Giang Bình nhẹ giọng kêu nàng. Nàng không có phản ứng, chỉ nhắm chặt hai mắt, trên mặt có chút nhăn nhó, tay của nàng có chút khổ não mà nắm chặt tấm chăn, tuy rằng không có động tác xé rách, nhưng lại vô cùng dùng sức. Giang Bình nghĩ, nàng cần phát tiết.

Giang Bình đi đến bên giường, nhìn thẳng vào nàng:"Nói cho tôi biết, đã xảy ra chuyện gì, cô vì sao sợ ánh mặt trời."

Đã xảy ra chuyện gì? Trong đầu của Dương Hi nhanh chóng xuất hiện từng hình ảnh chồng chất, máu tươi tràn ngập đất trời, trong nháy mắt vùi lấp cả bản thân nàng, nỗi sợ hãi làm cho nàng không thể hô hấp, gương mặt Sở An đột nhiên phóng đại, sau đó trong vũng máu mà tan vỡ thành từng mảnh nhỏ!

"A......" Dương Hi đổ đầy mồ hôi, tay đang nắm tấm chăn cực lực muốn xé rách, đồng thời bắt đầu điên loạn la hét.

Giang Bình bình tĩnh nhìn nàng. Xé rách, sau đó bắt đầu dùng đầu đập vào đầu giường. Giang Bình sợ nàng bị thương, lập tức xông lên giường, một tay ôm nàng vào trong ngực.

Dương Hi bắt đầu mãnh liệt giãy dụa phản kháng, Giang Bình đã có kinh nghiệm, giữ chặt nàng lại. Dương Hi mất đi cách để phát tiết, thay vì tay xé rách chăn giờ chuyển thành cấu xé điên cuồng vào người Giang Bình.

Giang Bình không có nhiều sức lực như vậy để khống chế Dương Hi, đây là thời khắc duy nhất làm cho cô hối hận vì sao mình không đi tập TaeKwonDo. Nhưng đã không kịp hối hận, Giang Bình liền cảm thấy sau cổ truyền đến một trận đau đớn——Dương Hi điên cuồng, cào cấu lung tung trên cổ Giang Bình, móng tay cứng rắn đâm thật sâu vào làn da của Giang Bình.

Giang Bình la đau, Dương Hi căn bản không ý thức được ma trảo của mình rốt cuộc có bao nhiêu nặng, nàng vẫn còn bị kiềm hãm trong cảm xúc của nàng, nên tay nàng vẫn đấm đánh lung tung.

Bản năng muốn né tránh, nhưng Giang Bình vẫn gắt gao áp chế Dương Hi, thời khắc này, nếu mình né tránh, là buông tay đối với Dương Hi, mà cô ấy của thời khắc này, đang rất cần sự tồn tại của mình.

Giang Bình cắn răng, ôm chặt Dương Hi, mặc cho ngón tay Dương Hi đâm thật mạnh vào trên người mình. Giờ phút này, cô chỉ có thể may mắn mình để tóc ngắn, nếu không hôm nay da đầu của mình chắc cũng bị tróc rồi. Khắc chế cơn đau, Giang Bình cố gắng dùng thanh âm bình tĩnh nói ở bên tai Dương Hi:"Hi nhi, đừng sợ, tôi sẽ ở cùng cô. Tất cả đều tốt, không sao cả, nói với bản thân mình, tất cả đều rất tốt, ngoan, đừng khẩn trương, bỏ đi ý nghĩ hiện tại, hãy cùng tôi nghĩ rằng, không sao cả, không sao cả, tất cả đều rất tốt, tất cả đều rất tốt......"

Dương Hi điên loạn giằng co một hồi, mới chậm rãi bình ổn lại trong sự trấn an của Giang Bình, náo loạn làm cho nàng lâm vào mệt mỏi, nửa tỉnh nửa mê. Hỗn loạn cùng khó thở dần dần mất đi, trong đầu Dương Hi chỉ còn lại ý nghĩ kia: Không sao cả, tất cả đều rất tốt......

Giang Bình ôm cổ Dương Hi, tư thế không đổi áp đặt trên cơ thể của nàng, đến gần lỗ tai của nàng, bắt đầu sử dụng ngữ điệu đặc hữu của bác sĩ tâm lý mà trấn an:"Bất luận đã từng xảy ra việc gì, đều đã qua, cô vẫn còn sống, tôi cũng còn sống, lúc người đã từng được chúng ta yêu nhất rời đi, cũng đã mang theo tình yêu sâu nhất của chúng ta, mang theo sự quyến luyến nhất của chúng ta, họ sẽ không cô đơn. Tình yêu sẽ không bởi vì họ rời đi mà biến mất, những gì đã trải qua đều sẽ ghi khắc trong lòng. Làm một người sống thật tốt, bảo vệ tâm huyết mà người ấy để lại, dùng đôi mắt của mình để đi nhìn ngắm nơi mà người ấy muốn sống, chính là nỗi nhớ tốt nhất đối với người đã đi xa."

Thanh âm ôn hòa, mang theo giai điệu kỳ diệu, giống như thôi miên làm cho người ta thả lỏng, lại từ từ thấm vào đáy lòng. Sức nặng cơ thể Dương Hi ở bên người Giang Bình dần dần hạ xuống. Loại thanh âm ôn hòa này tựa hồ là một loại kêu gọi, mang theo sự chắc chắn làm người ta tín nhiện, đem người ta bao phủ dưới một cảm xúc an bình.

"Con người khi còn sống, tất nhiên phải trải qua rất nhiều chuyện, người đã đi, đều sẽ còn sống dưới đáy lòng của chúng ta. Cùng tồn tại cùng với chúng ta, cần chúng ta hoàn thành nguyện vọng mà họ không thể làm, cần chúng ta nhìn tương lai khi mà họ vẫn chưa kịp nhìn thấy, cần chúng ta mang theo họ để hưởng thụ hạnh phúc vốn nên thuộc về họ. Hi nhi, hãy nhắm mắt lại tưởng niệm thời khắc của họ, cô sẽ nhìn thấy một ánh mắt sáng ngời, họ sẽ nói cho cô biết mình muốn làm gì, nói cho cô biết mình muốn thấy cái gì, nói cho cô biết mình yêu nhất là cái gì......" Thanh âm Giang Bình đều đặn, mang theo cảm tình thân thiết.

Sở An muốn làm cái gì? Chị ấy muốn ở một ngôi nhà bằng gỗ xung quanh có sông núi, cùng mình sống một cuộc sống bình lặng, có thể thưởng thức một ly rượu, ở trong đêm gió đi chân trần mà khiêu vũ.

Sở An muốn nhìn thấy cái gì? Chị ấy muốn nhìn thấy nụ cười ôn nhu của mình ở trước mặt chị ấy, muốn nhìn thấy mình quả cảm mạnh mẽ trên thương trường.

Sở An yêu nhất là cái gì? Chị ấy nói, chị ấy yêu nhất là mình.

"Họ sẽ sống mãi trong lòng chúng ta, tồn tại cùng chúng ta, chờ mong chúng ta đi làm những việc mà họ không có cơ hội làm, đi yêu người mà họ không thể ở bên cạnh. Người còn sống, hẳn là phải sống thật tốt, đó chính là nguyện vọng cuối cùng của những người khi đã rời đi. Nói cho tôi biết, Hi nhi, người cô yêu nhất, muốn nhìn thấy cái gì?"

Thanh âm thôi miên trôi vào tai Dương Hi giống như mệnh lệnh, nàng nhẹ giọng nói:"Chị ấy muốn nhìn thấy tôi tiếp tục sống hạnh phúc."

"Như vậy, Hi nhi, cô sống được hạnh phúc sao?" Giang Bình nhẹ nhàng vuốt ve tóc Dương Hi, ôn nhu hướng dẫn.

Dương Hi không trả lời, chỉ có nước mắt mãnh liệt trào ra, đã không có chị ấy, hạnh phúc ở nơi nào? Nhưng đã không có hạnh phúc, nguyện vọng của chị ấy ở đâu?

Cảm xúc của Dương Hi cuối cùng rơi vào một màn khóc rống, chị ấy không còn, mà mình cô đơn mà sống! Chị ấy không còn, mình vì cái gì phải cô đơn mà sống?! Chị ấy không còn, mình phải làm sao mới sống hạnh phúc?!

Giang Bình liên tục thong thả mà dùng ngữ điệu bình thản:"Chúng ta đều sợ cô đơn, sợ bị vứt bỏ, chúng ta càng cần nhiều hơi ấm, cần ôm ấp, cần nhiệt tình, cần ánh mặt trời, cần đi ra khỏi lao tù của mình, đi ra khỏi nỗi sợ của mình......"

Giang Bình nói xong, không tiếp tục nói nữa, cô chỉ ôm Dương Hi, chỉ không ngừng hôn tóc của nàng, Dương Hi lúc này cần nhất là một người bên cạnh.

Dương Hi được cái ôm ấm áp của Giang Bình vây quanh, không khủng hoảng, không sợ hãi, đi ra khỏi lao tù của mình, ấm áp, ánh mặt trời......

Ôm, vuốt ve, ngay cả nhịp tim đập cũng trở nên mạnh mẽ, không biết qua bao lâu, Dương Hi cứ như vậy trong lòng Giang Bình mà từ từ bình tĩnh, sau đó đã ngủ——có chút nghi vấn vĩnh viễn không có đáp án, có chút quá khứ, vĩnh viễn không thể sửa đổi.

Sở An đi xa đã hai năm rồi! Tuy rằng mình không muốn thừa nhận, cũng vô lực đối mặt, nhưng chị ấy thật sự đã đi, mà mình còn sống, linh hồn của chị ấy vẫn luôn ở trong lòng mình, chị ấy chẳng phải sẽ thông qua đôi mắt của mình mà nhìn thế giới chăng? Nếu là như vậy, mình đem lại cho người mình yêu nhất, chẳng phải là một mảnh u ám sao?

Chị ấy nói với mình: Phải cố gắng tiếp tục sống hạnh phúc. Nếu đây là nguyện vọng cuối cùng của chị ấy, vậy thì hai năm này, mình vẫn đều làm cho chị ấy thất vọng?

Giang Bình ôm nàng, trong phòng im lặng, vẫn là màu sắc ưu thương, dưới đáy lòng Giang Bình thở dài một tiếng, giữ chặt đầu nàng trong ngực mình, sau đó nhẹ nhàng hôn tóc nàng, lại từ tốn nói:"Tất cả đều sẽ tốt, tất cả đã có tôi, tôi sẽ luôn luôn ở bên cạnh cô."

Dương Hi ngủ yên, thẳng đến khi mặt trời lặn. Giang Bình vẫn không bỏ đi, chỉ là nhẹ nhàng di dời trọng lượng cơ thể sang đôi vai, để tránh làm cho Dương Hi ngủ không ngon. Cô bảo trì cái tư thế này, nhưng không cách nào ngủ say, tuy rằng cô cũng rất buồn ngủ, nhưng cảm giác đau rát phía sau gáy làm cho cô không thể thả lỏng.

Trong ánh sáng u ám, Dương Hi mở mắt, vẫn như cũ đang ở dưới cơ thể Giang Bình, cái ôm này tràn ngập yên tĩnh cùng hơi thở ôn hòa, trong hơi ấm thoang thoảng mùi hương cơ thể của cô, cái ôm này, giống như ngọn lửa trong ngày mùa đông, làm cho người ta muốn tới gần, làm cho người ta cảm thấy an toàn.

Bầu không khí tĩnh lặng, Giang Bình cảm nhận được trạng thái của Dương Hi, nhanh chóng xác định tâm tình nàng đã bình tĩnh, đã không còn trạng thái hoảng loạn như trước khi ngủ, cô rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, đồng thời cũng cười rộ lên:"Bảo bối, tôi có một đề nghị."

Dương Hi không nói gì, cũng không muốn nói, bầu không khí như vậy, thích hợp im lặng.

"Bắt đầu từ hôm nay, cô cái gì cũng phải nghe theo tôi, như vậy, cô rất nhanh sẽ có thể vui vẻ hạnh phúc, còn có những người quan tâm cô, cũng sẽ được vui vẻ. Tất cả đều sẽ tốt." Lời nói rất chân thực, nghe có vẻ rất trang nghiêm, nhưng nội dung thì thật sự bá đạo.

"Không có khả năng." Dương Hi cúi đầu lên tiếng, bầu không khí vốn yên lặng bị Giang Bình phá hư rồi. Cái gì mà đều nghe lời cô ấy, sao có thể? Hai tay Dương Hi để ở bả vai Giang Bình muốn đẩy cô ra.

Vừa tỉnh lại, người này lại làm cho Dương Hi có chút hoảng hốt. Trong trí nhớ, cô ấy dịu dàng bao dung, bất luận là ánh mắt hay là giọng nói, đều làm cho mình thả lỏng, làm cho mình yên tĩnh, cô ấy chính là một ngọn đèn trong đêm tối, làm cho người ta tín nhiệm. Nhưng mà lúc này, cô ấy lại trở về dáng vẻ cười nói rất là vô lại nữa rồi.

- -----

Qua chương này là Hi nhi dần dần thoát khỏi bóng ma tâm lý rồi, edit mấy đoạn nhớ về Sở An cũng mệt thiệt:(

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.