Tú Ái

Chương 15: Bác sĩ nói : Trong nhà này, bắt đầu từ hôm nay phải nghe theo tôi




Dương Hi vốn đã bình tĩnh trở lại, nhưng giờ cũng không nhịn được nữa, mặt đỏ lên, thuận tay ném cái gối về phía Giang Bình.

"Mưu sát chồng!" Giang Bình khoa trương hét lên một tiếng, không lùi mà tiến tới, ở trên giường nhanh chóng lăn một vòng về phía Dương Hi, nên chiếc gối mềm chỉ quăng trúng lưng của cô.

Dương Hi tuy ném trúng mục tiêu nhưng không hả giận chút nào. Không chỉ bởi vì gối quá mềm không có lực sát thương, mà còn bởi vì câu nói "mưu sát chồng" của Giang Bình quả thật là đổ thêm dầu vào lửa, huống chi Giang Bình cái tên vô lại này còn lăn đến trước mặt nàng, đưa tay lên, ôm nàng.

Biểu tình đáng thương của Giang Bình vô cùng dối trá, trong ánh mắt cười hiện ra dấu vết xấu xa quá mức rõ ràng. Dương Hi túm cái gối dùng sức đánh nhưng không thể thay đổi sự thật là Giang Bình đang ôm đùi mình.

Giang Bình ôm bắp đùi Dương Hi, vừa la hét vừa tránh né sự công kích của cái gối, vì thế tự nhiên co rúc thân thể tựa đầu chôn vào giữa hai chân của nàng. Vị trí này quá mập mờ. Dương Hi không thể làm gì khác hơn là không ngừng dùng cái gối đánh vào cái người không biết xấu hổ này để giải phóng sự bất mãn của mình.

Sự công kích điên cuồng nhưng không có lực sát thương này kéo dài được nửa phút, Dương Hi đã cảm thấy không còn chút sức lực nào nữa rồi. Dù sau, cũng đã một ngày hai đêm không có ăn uống đàng hoàng, hơn nửa sức khỏe hai năm qua của mình quả thật không còn như lúc trước.

Dương Hi dừng tay. Giang Bình vẫn ôm chặt hai chân Dương Hi, đôi mắt nhấp nháy cố gắng biểu hiện sự đơn thuần của mình, thế nhưng tuyệt đối chỉ có thể đánh đồng với đôi mắt háo sắc vừa rồi, đôi mắt nhìn láo lia hai ngọn núi dựng đứng trước mặt, dừng điểm nhìn ở hai điểm nhô lên dưới lớp áo ngủ bằng lụa, cho đến khi Dương Hi một lần nữa muốn lên cơn thịnh nộ, cô mới lưu luyến đem ánh mắt vượt qua ngọn núi kia và chuyển dời sang khuôn mặt Dương Hi:"Chân còn đau không? Không nên đứng lâu như vậy."

Lời nói dịu dàng lấy lòng, một bụng đầy lửa giận của Dương Hi cũng phải ráng nhịn xuống, chỉ để lại một khuôn mặt đỏ ửng trong mắt của Giang Bình.

"Có đói bụng không?" Giang Bình đổi góc độ. Vẫn dùng ánh mắt thuần khiết vô tội xuyên thấu qua hai ngọn núi mà nhìn Dương Hi.

"Không đói bụng." Lời nói trái lương tâm. Căn bản là đói bụng, trong phòng mặc dù không ít đồ ăn vặt, nhưng mình quả thật không có chút khẩu vị, vì thế căn bản không có ăn gì cả, tối hôm qua lại cùng cô ấy náo loạn một hồi làm mất không ít sức lực, rồi mới lúc nãy lại vận động không ít, không đói bụng mới là lạ. Tuy nhiên, Dương Hi kiên quyết không thỏa hiệp.

Có tiếng ọt ọt.... Đây là tiếng gì? Trên mặt Giang Bình bắt đầu có nụ cười. Lại thêm một tiếng ọt ọt rất rõ ràng, nụ cười trên mặt Giang Bình càng thêm chói mắt.

Dương Hi phẫn hận tới cực điểm, chỉ có thể hét lớn tiếng để che giấu sự lúng túng của mình:"Còn chưa chịu rời giường đi nấu ăn nữa? Bộ muốn tôi đói chết hả?"

"Cô...không phải đã nói, không đói sao?" Giang Bình rốt cuộc cười lên, ôm chặt chân Dương Hi, đem cả khuôn mặt dán trên đùi của nàng, cười đến nghiêng trời lệch đất.

"Không làm thì thôi." Dương Hi giận dữ. Sáng sớm, cùng cô gái này ở chung chỉ có thể ăn một bụng lửa giận.

"Được rồi được rồi, bảo bối đừng nóng giận, tôi đi làm đây." Giang Bình cố gắng khống chế mình, làm cho bản thân đang từ cơn cười điên cuồng mà trở về bình thường, sau đó vuốt ve chân của nàng, dĩ nhiên cũng thuận tiện đi lên vuốt ve cái mông có chút đơn bạc của nàng.

Dương Hi dùng tay nắm chặt ma trảo của Giang Bình, không còn lời nào để hình dung tâm tình giờ phút này, "Cô tên háo sắc đáng chết, đứng lên mau! Không nấu cơm thì cút đi."

"Rồi rồi, rất nhanh sẽ có. Cô mau thay quần áo đi." Giang Bình rốt cuộc không tình nguyện mà đứng lên. Bắt đầu kéo ra quần áo của mình——đêm qua chui vào phòng ngủ Dương Hi, không có thay quần áo để ngủ, nên bộ đồ thể thao trên người cô đã có chút nhăn nhún.

"Cô không đi ra sao tôi thay được?" Dương Hi mở to hai mắt, ngọn lửa tức giận hừng hực thiêu đốt lần nữa.

"Tôi cũng không thể một mình đi ra ngoài á, tôi đi ra ngoài rồi cô lại khóa cửa, đến lúc đó lại muốn bổn tiểu thư leo tường nữa sao? Vừa mất mặt, vừa mất hình tượng." Lý do Giang Bình đầy đủ, thái độ rõ ràng.

"Tôi đói bụng rồi, còn chưa muốn chết đói đâu!" Dương Hi tức giận.

"Tôi không biết cô có muốn chết hay không, nhưng tôi biết cô sẽ đem mình khóa trái lại, mang đến cho tôi một đống phiền toái. Vì thế, Dương đại tiểu thư của tôi, xin ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho em nhỏ đi. Tôi chỉ là nhân viên quèn ở Phổ Dương, người thật lòng theo đuổi cô, vốn là có một trái tim sắt thép, nhưng hôm nay đã sớm biến thành trái tim thủy tinh rồi. Cô biết điều thì hãy mau thay quần áo, cùng tôi xuống lầu, nếu không thì cô cũng có thể không thay quần áo, dĩ nhiên, từ góc độ của tôi mà nói, tôi vô cùng mong đợi cô làm như vậy. Cái này đúng là động lực mạnh mẽ nhất giúp tôi phát huy tài nấu nướng của mình đó nha!" Giang Bình bắt đầu miệng lưỡi trơn tru.

Dương Hi bất đắc dĩ nhắm mắt lại, cố gắng bình phục tâm trạng, trời ạ, Đường Tăng đã trở lại rồi! Hơn nữa còn trầm trọng thêm.

Giang Bình nhìn vẻ mặt Dương Hi, cười một tiếng, vòng qua giường đến bên cạnh Dương Hi:"Xem ra là cô muốn thỏa mãn tôi, được rồi, tôi đỡ cô xuống lầu."

"Cút!" Dương Hi gầm thét, rốt cuộc đã thể hiện sự phẫn nộ của nàng ra ngoài rồi.

"Không được. Phải dẫn cô xuống lầu." Đối với vấn đề mấu chốt, Giang Bình quyết không thỏa hiệp.

Dương Hi hít sâu, hạ giọng:"Xoay người."

Giang Bình biết điều một chút xoay người, rất hào phóng vẫy vẫy tay, "Chân cô bất tiện, muốn tôi giúp đỡ thì cứ kêu một tiếng, không cần phải ngại, chúng ta đều là con gái. Cô có thì tôi cũng có vậy, năm xưa lúc còn học đại học, đã từng đến một nhà tắm công cộng, trong đó kẻ mập người ốm đều có, ABCD đầy đủ, một cái cũng không thiếu, nơi đó nóng đến đầu bốc hơi, hương thơm của thịt bay khắp nơi, giơ tay nhấc chân cũng có thể đụng phải, đừng nói là nhìn."

"Nếu như người khác biết cô là người đồng tính, tất cả đều sẽ bị dọa mà chạy hết cho coi." Dương Hi lại bị cái người độc thoại này làm cho đau đầu, một người con gái làm sao có thể nói nhiều như vậy trời.

Giang Bình ha ha cười lên:"Cô sai lầm rồi, nếu mấy cô ấy biết tôi là đồng tính, tôi sợ tôi không ra khỏi đó được, người phong lưu phóng khoáng giống như tôi vậy, ngọc thụ lâm phong, hài hước vui vẻ, tài hoa hơn người, là sát thủ đối với các cô gái đấy nhé."

"Buồn nôn!" Trời ơi, có người tự dát vàng trên mặt mình như vậy sao? Không cảm thấy rất vô sỉ rất đáng ghét sao? Dương Hi im lặng hỏi ông trời, nhưng mà ông trời cũng như trước giờ không có trả lời.

"Cô có làm được không đó, có cần tôi giúp cô thay quần không?" Giang Bình đổi lại đề tài, lại tiếp tục nói, tất nhiên rất muốn nghênh đón ánh nhìn khinh bỉ vô tình của Dương Hi.

"Được rồi." Dương Hi cài xong cái nút cuối cùng, kiểm tra một chút quần áo của mình, sau đó bỏ lệnh cấm cho Giang Bình.

Giang Bình xoay người lại, Dương Hi đã cầm lấy cây nạng của nàng đặt ở đầu giường. Nàng hôm nay mặc áo len mỏng rộng rãi, cái cổ áo tròn bởi vì rộng thùng thình mà làm cho cái cổ trắng noãn cùng với một chút bả vai lộ ra ngoài, đôi vai gầy mỏng, xuống một chút chính là xương quai xanh đang ẩn hiện dưới lớp áo len nhưng cũng rất gợi cảm. Thân dưới thì mặc một cái quần thường màu sáng, bởi vì chân bị thương, cho nên ăn mặc đặc biệt rộng rãi một chút, thoạt nhìn vừa thoải mái vừa như mặc ở nhà.

Ánh mắt Giang Bình sáng lên, cái miệng không ngừng nghỉ lại hoạt động:"Người đẹp, có thể mời cô một ly rượu không?"

"Cút!" Quá vô lại, quá vô sỉ rồi.

"Vậy xem phim không?" Giang Bình tiếp tục.

Dương Hi thông qua gương mặt vừa anh tuấn vừa xinh đẹp của cô mà nhìn thấu được bản tính vô lại háo sắc, không nhịn được tức giận:"Cô có thôi hay không hả?"

"Được rồi, chúng ta ăn cơm xong sẽ thảo luận tiếp, giữ cho ấm miệng, giải quyết vấn đề no bụng trước, mới có thể lên tinh thần để mà trao đổi tiếp." Giang Bình tiếp tục đóng vai Đường Tăng, nhưng cái tay cũng không còn nhàn rỗi, giúp Dương Hi đi ra khỏi phòng.

Sau khi đỡ Dương Hi ngồi xuống ghế salon trong phòng khách, Giang Bình liên tục dặn dò không cho phép nàng lên lầu, sau đó mới bay vào nhà bếp, bắt đầu hăng hái chiến đấu với bếp núc. Đoán chừng Dương Hi đã đói lâu rồi, cần phải ăn thức ăn dễ tiêu hóa, cháo thì quá lâu, Giang Bình nghĩ súp là tốt nhất, về phần những thứ khác, Giang Bình cũng không suy nghĩ phức tạp, tùy tiện lấy một ít nguyên liệu nấu ăn từ trong tủ lạnh, làm một chút gì đó, hơn mười phút đồng hồ, món ăn sáng đã vội vàng ra lò.

"Ăn thử xem có hợp khẩu vị hay không." Giang Bình đưa chén súp đến trước mặt Dương Hi, lại dặn dò nàng cẩn thận nóng.

Nước súp nóng hổi không chỉ tốt cho dạ dày, cũng làm cho lòng người có chút ấm áp, tất cả ý kiến về Giang Bình đều bị chén súp này dẹp tan hết. Nếm một ngụm, súp rất tươi, rất thơm, Dương Hi đã rất đói rồi nên gật đầu, không nói lời nào, chỉ tập trung lấp đầy cái dạ dày rỗng tuếch của mình.

Ánh mắt Giang Bình vẫn không rời khỏi nàng, có lẽ muốn đột phá được phòng tuyến của cô gái này, thì chỉ có thể đột phá từ căn phòng của nàng, giường của nàng, cùng với đột phá dạ dày của nàng. Cho dù, đây là cái hướng nỗ lực của mình để trở thành một đầu bếp và người chung giường, nhưng mà, tất cả đều đáng giá.

"Ăn ngon không?" Vẻ mặt suy tư của Giang Bình đã thu hồi khi Dương Hi ngẩng đầu lên, trong ánh mắt là sự mong đợi tha thiết.

"Ừ." Dương Hi vẫn chưa học được cách làm sao để khen ngợi một người làm cho mình ghét gần chết, mặc dù súp này rất ngon, nhưng một chén súp nho nhỏ này tuyệt đối không thể triệt tiêu những việc ác kia của Giang Bình.

"Bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày phải ăn cơm đúng giờ." Giang Bình bắt đầu căn dặn.

"Có lúc ngoại lệ như không muốn ăn." Dương Hi không hiểu nổi tại sao mình lại cùng cô ấy cò kè mặc cả, rõ ràng mình không cần phải vậy. Cô ấy chỉ là người chăm sóc mình mà ba đã sắp xếp, chỉ là nhân viên của Phổ Dương mà thôi, cô ấy nấu là chuyện của cô ấy, còn có muốn ăn hay không là chuyện của mình.

"Không có ngoại lệ." Giang Bình chuyên quyền độc đoán làm cho Dương Hi vừa kinh ngạc vừa tức giận. Theo lý chỉ là bảo mẫu, sao có thể làm như vậy chứ?

Dương Hi quyết định dùng im lặng để bảo vệ địa vị của mình, dùng sự khinh thường để kéo ra khoảng cách của mình và Giang Bình.

"Cơm nước xong chúng ta đi ra ngoài tản bộ." Giang Bình lần nữa đề nghị, tuy nhiên đề nghị này không hề có ý muốn hỏi, chỉ có ý sắp xếp.

Việc này là không thể nào, đi ra ngoài ánh sáng mặt trời. Tên Giang Bình này biết rõ ràng mình không thích ra khỏi cửa, càng không có khả năng ra khỏi cửa vào ban ngày, những lời cô ấy nói hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của mình. Vì thế, Dương Hi quyết định quên đi vấn đề này.

"Mặc dù chân của cô vẫn chưa bình phục hoàn toàn, hành động có chút bất tiện, nhưng bác sĩ đã dặn dò, nằm lâu trên giường dễ tổn hại thân thể, cô cần có hoạt động nhất định, việc này không chỉ giúp cô tăng sức đề kháng, cũng có ích cho việc hồi phục chân của cô." Thanh âm Giang Bình ôn hòa,"Chúng ta không đi xa đâu, chỉ đi vòng vòng trong tiểu khu một chút, tôi thấy trong tiểu khu rất yên tĩnh, cây cối cũng nhiều, không nắng. Không khí cũng tốt."

Thanh âm ôn nhu cũng không đạt được sự đồng ý của Dương Hi, nàng đặt chén đũa xuống, cầm lấy cây nạng đứng lên:"Cô muốn đi thì đi, đừng lôi kéo tôi, cô đi đâu cũng được. Tốt nhất đi rồi thì đừng quay trở lại."

"Hi nhi!" Giang Bình có chút tức giận nên thanh âm cũng lớn hơn, cô vươn tay nắm lấy cánh tay Dương Hi, một tay khác nắm lấy cây nạng của nàng, sau đó một tay ôm eo Dương Hi, rồi khẽ cong lưng, một tay khác vòng qua gối, nín thở, bế nàng lên đi đến phòng khách.

Dương Hi không dám giãy dụa, mặc dù mình rất gầy, không nặng bao nhiêu, nhưng Giang Bình có thể ôm mình đi đã không tệ rồi, nếu còn giãy dụa thì hậu quả tất nhiên là mình sẽ bị ném xuống sàn nhà.

Giang Bình thả Dương Hi ngồi trên ghế salon, người cũng sẵn tiện ngồi xuống, sau đó ánh mắt của cô lộ rõ bản chất tà ác tàn bạo:"Tôi cho cô biết, bắt đầu từ hôm nay, ở nhà này, tôi định đoạt, cô nếu không nghe theo, tôi sẽ không khách sáo."

Dương Hi cười lạnh không nói, cảm thấy không cần thiết phản bác một chút nào, dù sao, mình là chủ, cô ấy là người chăm sóc mình. Thân phận quyết định quyền lên tiếng.

Ánh mắt Giang Bình nheo lại, không hề giả vờ lương thiện, "Cô cảm thấy tôi không trị được cô?"

Dương Hi xoay đầu, không nhìn cô. Chân lý không cần cãi lại.

Giang Bình đưa tay lên nắm cằm Dương Hi, làm cho nàng đối mặt với mình, trong mắt hiện lên nét cười âm hiểm, Dương Hi còn chưa kịp phản ứng, Giang Bình đã hôn xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.