Tự Ái Nhi Phi

Chương 2




Editor: Nguyệt Mẫn

—–

Tôi vươn tay nhưng lại chạm không được một sợi tóc của anh.

Đó là lần đầu tiên tôi ý thức được mình và trước đây đã không còn giống nhau.

Tôi là tài xế, vì là tài xế nên không thể quay đầu lại, tôi dù có gọi tên anh thì anh cũng không có phản ứng.

Thân thể rất nhẹ, chân còn đạp trên mặt đất, nhưng cơ thể của tôi đã không còn là thực thể, không còn ai có thể nhìn thấy tôi, nghe tôi nói.

Lái xe đến lầu dưới, anh xuống xe, tôi giống như bị trói lại bên người anh vì vậy cũng bị kéo đi theo. Có thể nhìn ra, cự ly xa nhất bất quá chỉ có ba thước.

Sau đó tôi liền lo lắng không yên đi theo anh về một nơi không thể nào quen thuộc hơn được nữa.

Trên của sổ vẫn còn treo tấm rèm tua mày vàng mà tôi đã chọn, phía trên in hình một con vịt dễ thương và ngay cả căn phòng cũng vô cùng đơn giản, bầu không khí thời thượng.

Bài biện không có thay đổi gì lớn, đèn, sô pha, gối đầu, đều vẫn y như trong trí nhớ của tôi.

Chỉ là khung trên bàn không còn là tôi gần gũi với anh, cũng không còn tấm ảnh hoa hướng dương sáng rực phía sau là ánh mặt trời, mà đã đổi thành anh và người kia.

Người nọ thanh tú mỹ lệ sáng sủa, mặc quần áo con mèo buộc theo cái chuông nhỏ, cười đến mặt mày xán lạn; mà anh thì bị ép mặc quần áo hình con chó, vẫn là gò má cao gầy khuôn mặt lãnh khốc, còn có một chút bất đắc dĩ và uể oải bị giấu đi, nhưng nếu nhìn thật kỹ sẽ rất khó phát hiện rằng anh đang có một chút ôn nhu thật nhàn nhạt.

Tuy đã sớm biết rằng nhất định sẽ là như vậy, nhưng cũng khiến cho tôi cảm thấy thất vọng.

Nghĩ rằng cả hai đều là đại minh tinh, không chỉ thế còn thật lòng thật dạ yêu nhau, ngay cả bên ngoài cũng được công ty chính thức ra mắt cặp đôi được rất nhiều người hâm mộ.

Mỗi khi lên blog luôn nhìn thấy những tấm ảnh mập mờ và cả đồng nhân văn, tôi thật muốn nhảy ra ngoài rống to một câu rằng: Trong vòng mười năm, Lạc Dư Thần là người của Tiếu Hằng ta!

Bây giờ trở về tôi lại nghĩ, mình giống như một diễn viên luôn xuất hiện quấn quít lấy nhân vật chính, không biết lượng sức cùng dụng tâm hiểm ác đáng sợ ngăn chặn tình yêu của hai nhân vật, khiến cho đường tình của họ trớ trêu biển tình cuộn tròa mãnh liệt náo loạn nửa ngày nhưng cuối cùng cũng được bên nhau.

Quả nhiên cuối cùng tôi cũng đã giống loại diễn viên phổ biến luôn gây trở ngại cho hạnh phúc nhân vật chính, không chỉ bị xem như rác rưởi cản trở cần dọn sạch triệt để, mà còn nhân tiện rơi vào kết cục không được chết già cho lòng người hả hê.

Tôi ngẩng đầu nhìn một chút, lại phát hiện những tấm poster của anh mà tôi cố ý dán lên đã bị anh tháo xuống bằng sạch.

Tôi lại dự đoán vận mạng của mấy tấm ảnh, so với cái này càng làm tôi tức giận hơn, không biết anh đi đâu nhưng tôi chỉ còn một bảo bối này.

Mà thôi, giờ nào rồi mà tôi vẫn còn quan tâm đến những thứ ấy.

Bây giờ nhìn thấy vẻ mặt của anh làm tôi vô cùng nhụt chí. Vốn cho rằng khi chết rồi thì có thể né tránh, ai mà nghĩ rằng cư nhiên mọi việc xong rồi lại nhầm cảnh giới, đến cả chết tâm cũng phải trở về bên cạnh anh.

Chỉ là cuối cùng cũng có thể an ủi, bởi vì đã chết, cho nên không bao giờ có thể đòi hỏi anh cái gì nữa, cũng không bao giờ áp buộc anh phải nhìn thấy tôi mỗi ngày hạ mình chăm sóc cho anh.

Đây chính là lợi ích vô cùng nhỏ mà tôi nhận thấy từ lúc chết.

Linh hồn hình như là không cần ngủ, hiện tại tôi cứ như vậy nhìn anh đến hơn nữa đêm mà vẫn không chút nào mỏi mệt. Vì vậy thôi thừa dịp lúc này, khi anh đã tiến vào mộng đẹp, tham lam nhìn anh, giống như muốn đem không biết bao nhiêu năm rồi không thể nhìn và bây giờ bù lại.

Hiện tại đã không thể chạm đến, không thể ôm, chỉ có thể nhìn nhưng lại cảm thấy rất thỏa mãn.

Bệnh của tôi thật nguy kịch rồi, không còn thuốc để chữa.

Mười năm, đáng lẽ tôi phải sớm đã vừa lòng.

Mười năm, nhớ lại những năm tháng vô tư trước đây, cả hai cùng nhau rong đuổi trên sân bóng xanh rờn, cùng nhau cười, chí khí hùng tâm mà vỗ tay thề nguyện nói sẽ cùng nhau đá cho hết tuổi trẻ, ngay cả tương lai cũng sẽ cùng nhau đá banh.

Ai cũng biết năm đó trường học náo động Lạc Dư Thần cùng bạn học với một câu rất hay: Lạc Dư Thần là tiền đạo giỏi nhất, Tiếu Hằng là thủ thành tốt nhất.

Còn nhớ rõ anh mặc áo bóng đá tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, dưới ánh trời chiều quay đầu lại cười, tuổi trẻ trên mặt sáng lạn như hoa.

Anh nói, có Tiếu Hằng nơi hậu phương thì anh yên tâm rồi.

Bởi vì một câu nói này, anh ở đó không biết, tôi đã bao nhiêu lần len lén nhìn anh, làm bao nhiêu nỗ lực, bị thương bao nhiêu lần, gió mặc gió, mưa mặc mưa đạo nghĩa vẫn không cho phép chùn bước, dường như chỉ vì đứng phía sau nhìn bóng lưng anh dưới ánh mặt trời, vì thành công mà anh cười rạn rỡ và ôm thật chặt.

Khi đó, anh xem tôi là người bạn tốt nhất, tôi dấu mình trong cái danh bạn tốt rồi tùy ý hưởng thụ ấm áp từ anh, xa xỉ tiêu xài thanh xuân mà không oán cũng không hối hận.

Khi đó cái gì cũng chưa có xảy ra, không có biến cố, là hương vị thuở thiếu niên không hề lo lắng.

Đọan ký ức này tôi vĩnh viễn trân bảo.

Sau đó, thật sự có quá nhiều chuyện xảy ra, nhiều thật nhiều khiến cho chúng tôi ngày càng xa cách.

Coi như hết, tôi lắc đầu, hiện tại cũng không phải thời điểm tôi nên bi thương, bây giờ tóm lại đã âm dương ngăn trở, là xa cách đến cuối cùng, giống như bị ép vào tù nhiều năm phạm trọng tội nơm nớm lo sợ tuyên án tử hình, tuy rằng không phục nhưng cuối cùng cũng không còn phải tiếp tục thấp thỏm hay cố gắng vãn hồi nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.