Tử Việt Lan San

Chương 36: Tình loạn




Dạ Lan San nhìn Thần Tử Việt ướt sũng trong nước, không tự chủ được nuốt nước miếng, có chút bối rối quay đầu đưa lưng về phía hắn, nói:“Ngươi tắm đi, ta ở cửa trông chừng.”

Thần Tử Việt không nhắc lại nữa, Dạ Lan San đi tới cửa cảm thấy có chút chột dạ vì vậy quay đầu lại nhìn nhìn, thì thấy Thần Tử Việt mất hứng, đang tức giận trừng mắt nhìn mình.

Dạ Lan San trong lòng âm thầm kêu khổ, bị hắn ép như vậy bản thân có thể chịu đựng được mới là lạ.

“Ngươi không phải là ghét ta rồi chứ?” Thần Tử Việt bĩu môi, mắt hồng hồng:“Trước đây luôn cùng nhau ngâm ôn tuyền, hiện tại ngươi cứ trốn tránh ta!”

Dạ Lan San thấy hắn thật sự buồn, hoảng lên vội chạy tới ngồi xổm bên cạnh ôn tuyền:“Ta không có, ta thích ngươi còn không kịp, sao lại chán ghét ngươi.”

Thần Tử Việt không nói gì, chỉ là bày ra biểu tình ủy ủy khuất khuất.

Dạ Lan San thở dài, đành phải lắc đầu cởi y phục “Bùm” một tiếng nhảy vào trong nước, tiến lên đem Thần Tử Việt ôm vào trong lòng, cằm đặt trên vai hắn nhẹ giọng nói: “Ta nói, ta thích ngươi nhất…… Nhưng ngươi còn nhỏ, ta sợ ta nhịn không được sẽ làm ngươi bị thương.”

“Cũng chỉ nhỏ hơn ngươi có ba tuổi mà thôi, giả bộ người lớn cái gì!” Thần Tử Việt quay đầu trừng y, sợi tóc ướt sũng dán lên mặt, trên gương mặt tái nhợt có chút đỏ ửng, quai hàm tức giận, trên mũi còn có bọt nước như những hạt châu nhỏ.

Dạ Lan San thấy huyết khí dâng lên, đành phải một bên cắn răng vận khí, bắt buộc mình không được suy nghĩ bậy bạ, một bên thay hắn nhẹ buộc tóc phía sau gáy, trong đầu tính toán kế tiếp nên làm sao bây giờ. Thần Tử Việt nhìn Dạ Lan San khẩn trương trước mắt, cơ hồ ngay cả nhìn cũng không dám nhìn mình, cắn cắn môi, đột nhiên muốn đùa dai liếm liếm hầu kết đang chuyển động của y, sau đó ngẩng đầu cong khóe môi nhìn Dạ Lan San, vẻ mặt vô tâm vô phế.

Yết hầu Dạ Lan San phát ra tiếng gầm nhẹ, rốt cuộc nhịn không được đẩy hắn đến cạnh hồ, áp sát giọng khàn khàn:“Không được đùa, ngươi có biết ngươi đang phóng hỏa hay không?”

Thần Tử Việt chớp mắt mấy cái tỏ vẻ vô tội, vẻ mặt thuần lương vô hại, tay phải lại vươn ra một ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn trước ngực Dạ Lan San.

Dạ Lan San bị hắn trêu chọc vô cùng lo lắng, trong nháy mắt trong đầu chỉ toàn ý muốn hảo hảo mà giáo huấn tiểu tử thích tra tấn người khác trước mắt này, vì vậy tay nắm cằm hắn hung hăng hôn lên…… Không còn cẩn thận dò xét như xưa, mà là hơi thô bạo dùng môi lưỡi nghiền nát duyện hấp, chính là đơn thuần muốn trên người hắn đều lưu lại hương vị của mình.

Thần Tử Việt bị y hôn đến hít thở không thông, chỉ theo bản năng ôm chặt lấy vai y, hé miệng phối hợp với sự nhiệt tình của Dạ Lan San. Cảm nhận được Thần Tử Việt đáp lại mình, Dạ Lan San kinh hỉ, vươn đầu lưỡi tinh tế tìm kiếm tỉ mỉ từng góc của hắn, ôn nhu lưu luyến, đầy hương vị ngọt ngào.

“Ngô……” Thần Tử Việt bị y hôn đến chóng mặt, đẩy đẩy Dạ Lan San, muốn thông khí.

Dạ Lan San lưu luyến buông Thần Tử Việt ra, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn cánh môi sưng đỏ của hắn, Thần Tử Việt khẽ cúi đầu há miệng cắn ngón tay y, đầu lưỡi mềm mại liếm qua từng đường vân trên ngón tay, trong mắt hơi nước mông lung.

“Tiểu Việt.” Dạ Lan San ôm lấy Thần Tử Việt, thanh âm bị dục vọng tra tấn có chút khàn khàn:“Cả đời ở cùng nhau, được không?”

“Ừ.” Thần Tử Việt ngẩng đầu nhìn Dạ Lan San: “Ta thích ngươi, ta thích ngươi nhất.”

“Chúng ta có thể thân thiết hơn không?” Dạ Lan San kéo tay Thần Tử Việt nhích lại gần mình dục vọng đã sớm trướng của mình:“Tiểu Việt, giúp ta.”

Thần Tử Việt do dự một chút, vẫn là thuận theo nhẹ nhàng cầm lấy, ngẩng đầu nhìn Dạ Lan San, đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, nhắm mắt lại đem đầu vùi vào trong lòng y, tay thì ngốc ngơ cao thấp vận động muốn giúp y phóng thích dục vọng khó nhịn.

Dạ Lan San trong lòng kêu khổ, vật nhỏ này ngây ngốc, bản thân bị hắn làm chẳng những không có giảm bớt ngược lại càng thêm khó chịu, cuộc đời lần đầu tiên hiểu được dục hỏa đốt người là cái gì, nhìn lại Thần Tử Việt giống như đà điểu ở trong lòng mình, cắn răng đem hắn bế từ trong nước lên, ra khỏi ôn tuyền hung hăng áp đảo lên giường.

“Tiểu Hắc……” Thần Tử Việt có chút khẩn trương:“Có phải ta làm không tốt hay không……?”

“Ân.” Dạ Lan San gật đầu, cúi xuống hôn khóe môi hắn:“Ngươi làm không tốt, cho nên, ta sẽ dạy ngươi làm như thế nào.”

Thần Tử Việt cảm thấy Dạ Lan San trước mắt không còn ôn ôn nhu nhu giống như ngày thường với mình nữa, hiện tại đôi mắt y như nhuộm phải mực đen, sâu không nhìn thấy đáy, đột nhiên cảm thấy có chút khẩn trương cùng hối hận, do dự có nên tiếp tục hay không.

Dạ Lan San cúi đầu nhìn Thần Tử Việt dưới thân, lý y ướt đẫm dán sát trên người mơ hồ lộ ra thân thể trắng nõn, đang khẩn trương nhìn mình, vì thế khẽ cười nói: “Hối hận? Lửa là do ngươi phóng, ta hôm nay vô luận thế nào cũng sẽ không thả ngươi đi.”

Nói hết lời, liền cúi đầu nhẹ nhàng liếm vành tai Thần Tử Việt, cho đến khi vành tai nguyên bản trắng nõn biến đỏ bừng như sắp cháy mới lưu luyến buông ra, tay cởi hết y phục trên người hắn, khẽ cắn mút một đường từ xương bả vai tinh tế đi xuống, lưu lại một chuỗi dấu vết *** mĩ.

“Nha……” Thần Tử Việt phát ra rên rỉ khó nhịn, Dạ Lan San cúi người xuống hôn lấy điểm hồng nhạt trước ngực hắn, đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo quanh. Thần Tử Việt cắn môi, toàn thân khẽ run rẩy, không thể nói rõ là khó chịu hay là thoải mái, lắc đầu muốn đẩy y ra, hai tay lại bị nắm lấy ấn sang hai bên.

“Tiểu Hắc……” Thần Tử Việt trong mắt lóe thủy quang:“Chúng ta ngừng lại được không? Khó chịu……”

Dạ Lan San không nói gì, mạnh mẽ ngồi dậy nửa ôm Thần Tử Việt, tay cầm dục vọng hắn nhẹ nhàng đảo lộng, khiêu khích.

“Đừng……” Thần Tử Việt vặn vẹo thân, cắn môi cầu xin:“Không nên đụng nơi đó……”

Dạ Lan San nhìn hắn cắn môi cắn ra dấu răng, đau lòng, cúi đầu hôn lên cánh môi hắn, tay vòng qua ôm lấy bờ vai hắn để hắn không quá khẩn trương, tay kia thì lại đẩy nhanh động tác hơn.

“Nha……” Thần Tử Việt sơ kinh nhân sự, không bao lâu liền ở trong tay Dạ Lan San phóng ra dục vọng của mình. Nhìn toàn thân hắn bởi vì *** mà đỏ ửng, Dạ Lan San cảm thấy nhịn nữa thì mình đích xác không phải nam nhân, vì thế cúi đầu hôn nhẹ trán Thần Tử Việt, nhỏ giọng hỏi:“Học xong?”

“Ân.” Thần Tử Việt gật đầu, mặt đỏ bừng, chỉ muốn tìm cái chăn đem mình bọc kín lại, nhưng nhìn Dạ Lan San vẻ mặt ẩn nhẫn, ngẫm lại vẫn chậm rãi vươn tay ra, lại bị bắt lấy.

“A?” Thần Tử Việt ngẩng đầu nghi hoặc nhìn y. Dạ Lan San cười cười, tay trái để Thần Tử Việt nằm ghé vào trên giường, cúi người áp lên ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ:“Chúng ta đổi phương pháp.”

Thần Tử Việt không ngốc, đương nhiên biết y đang nói cái gì, trước kia cũng không phải không nghĩ tới chuyện này, nhưng suy nghĩ với hiện thật không giống nhau, đến lúc làm thật thì chỉ có thể đem người chôn trong chăn, toàn tâm toàn ý muốn chạy trốn.

Dạ Lan San cúi đầu ở trên cánh lưng hắn nhẹ nhàng liếm cắn, bàn tay tách ra cánh mông mềm mại của hắn, thuận thế đem bạch trọc lúc nãy Thần Tử Việt bắn ra trên tay mình đẩy vào trong, ngón tay chậm rãi chuẩn bị cho hắn.

Theo động tác ngón tay y Thần Tử Việt cảm thấy có chút khó chịu, nhưng vẫn cắn răng không cho mình kêu ra tiếng, thật vất vả ngón tay Dạ Lan San mới rời khỏi thân thể mình, vừa nhẹ nhàng thở ra lại cảm thấy có một vật càng nóng hơn để ở cửa sau mình, nhất thời khẩn trương phát run. Cảm nhận được người dưới nhân toàn thân cứng ngắc, Dạ Lan San có chút thương tiếc nhẹ nhàng hôn vành tai hắn, nói nhỏ:“Ngoan, thả lỏng một chút, ta sẽ thật ôn nhu, chịu không nổi liền nói cho ta biết, được không?”

Thần Tử Việt đầu chôn ở trong gối đầu rầu rĩ “Ân” một tiếng, liền cảm thấy thân thể của mình bị lấp đầy theo động tác của Dạ Lan San, tuy rằng lúc trước đã mở rộng nhưng vẫn đau đến trước mắt biến thành màu đen, nước mắt rốt cuộc nhịn không được tràn ra. Dạ Lan San thấy Thần Tử Việt nức nở, nâng mặt hắn từ trong chăn quay lại, đau lòng hôn hôn nước mắt hắn, giọng khàn khàn:“Rất đau sao?”

Thần Tử Việt cắn răng không nói gì.

Dạ Lan San thở dài, hai tay ôm chặt lấy hắn:“Đừng khóc, ngươi trước đừng lộn xộn, để ta tạm thời thích ứng, chúng ta không làm không làm nữa. Chờ ngươi lớn hơn một chút rồi nói sau.”

Nghe được thanh âm y khắc chế, trong lòng Thần Tử Việt đột nhiên có chút khó chịu, vì vậy cúi đầu hôn nhẹ cánh tay Dạ Lan San đặt ở trước mắt mình, nhỏ giọng nói:“Không sao…… Không phải rất đau, ta có thể chịu được, ngươi làm đi.”

Nghe vậy, Dạ Lan San cảm thấy ấm áp, trong lòng biết Tiểu Việt là lần đầu tiên sao có khả năng không đau. Nhưng bản thân thật sự là nhịn muốn điên rồi, nhịn nữa liền thật sự biến thành thái giám, vì vậy bắt đầu chậm rãi luận động thân thể, cho dù động tác Dạ Lan San hết sức ôn nhu thì lúc mới bắt đầu Thần Tử Việt cũng chỉ là cảm thấy đau đến tê tâm liệt phế, sau đó Dạ Lan San động tác nhanh hơn, trong cơ thể mơ hồ có chút tê tê dại dại không nói ra được cảm giác, thân thể cũng chậm rãi phối hợp với va chạm của y, miệng phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ. Thích Thần Tử Việt nhiều năm như vậy, hiện tại rốt cục được như ý nguyện, Dạ Lan San cảm thấy thân thể Tiểu Việt vô cùng hoặc nhân, kìm lòng không được càng muốn đòi hỏi nhiều hơn, chính là cho dù ở thời điểm mê loạn nhất y cũng phải nhắc nhở bản thân không được quá làm càn, miễn cho Tiểu Việt bị thương.

“A……” Rốt cục, Dạ Lan San gầm nhẹ một tiếng, ở trong cơ thể Thần Tử Việt phóng ra toàn bộ dục vọng của mình, nhìn mái tóc ẩm ướt dán trên lưng Thần Tử Việt, nhịn không được tiến lên hôn một cái, ôm hắn cùng nhau xuống ôn tuyền.

“Có đau hay không?” Dạ Lan San một bên giúp hắn lau chùi thân thể, một bên nhẹ nhàng hỏi.

Thần Tử Việt mặt đỏ bừng, không dám ngẩng đầu nhìn Dạ Lan San, mềm nhũn tựa vào trong lòng y không nói lời nào.

“A……” Dạ Lan San cười khẽ một tiếng, tay nâng cằm hắn lên bắt hắn đối diện với mình:“Xấu hổ?”

Thần Tử Việt cắn cắn môi, trong mắt ủy ủy khuất khuất:“Đau……”

Dạ Lan San cười cười, niết cái mũi tinh xảo nhỏ nhắn của hắn:“Lần đầu tiên nha, về sau sẽ tốt hơn, lần sau ta sẽ cẩn thận một chút.”

“Không có sau! Lần sau chờ ta được hai mươi tuổi rồi nói sau!” Thần Tử Việt hung dữ.

“A? Còn tới ba năm nữa……” Dạ Lan San há hốc mồm.

“Vậy không bằng cho ta ở trên!” Thần Tử Việt bắt đầu vì tương lai mình chuẩn bị.

“Được!” Dạ Lan San một ngụm đáp ứng.

“Ngươi nói thật!” Thần Tử Việt nghe vậy liền hưng phấn, bỗng có chút nghi hoặc:“Không cho ngươi đổi ý!“

“Đương nhiên, ta khi nào thì đổi y.” Dạ Lan San cười vẻ mặt âm hiểm, nghĩ rằng ở trên hay ở dưới có quan hệ gì, ở đâu cũng là ta làm ngươi, đổi tư thế thì sao chứ.

Thần Tử Việt không biết Dạ Lan San ở trong lòng tính toán, vì thế ngốc hồ hồ cười với y.

Tắm rửa xong, Dạ Lan San đem Thần Tử Việt ôm trở lại trên giường thay hắn đắp chăn, cúi đầu hôn nhẹ khóe miệng hắn, nhẹ giọng nói:“Ngủ một chút đi, tỉnh ngủ chúng ta lại đi tìm đường ra, ta ở đây trông chừng ngươi.”

Thần Tử Việt thuận theo gật gật đầu, nhắm mắt lại ngoan ngoãn ngủ.

Dạ Lan San yêu thương nhìn khuôn mặt nhỏ cùng bả vai trần gầy yếu lộ ở bên bên ngoài chăn của hắn, nghĩ từ nay về sau hắn sẽ hoàn toàn thuộc về mình, trong lòng không khỏi một trận vui sướng cùng thỏa mãn, nhịn không được cúi người xuống hôn cánh môi sưng lên của hắn, nghĩ rằng cho dù không được địa cung này thì cuộc đời này cũng sẽ không còn gì hối hận.

“Tiểu Hắc……” Thần Tử Việt trong lúc ngủ mớ xoay người ôm lấy chăn cọ nha cọ, miệng lầm bầm:“Ta muốn cả đời ở cùng ngươi.”

“Ân, ta cũng vậy.” Dạ Lan San cười cười, nhẹ nhàng cầm tay hắn:“Chúng ta cả đời cũng không tách ra.”

. : .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.