Tử Việt Lan San

Chương 10: Huyền cơ




10, Huyền cơ

Ngày hôm sau, thủ vệ đến báo Nhạc Hồng đã tỉnh. Mọi người vội vàng đi tới phòng trong, liền nhìn thấy Nhạc Cửu Nghiên đang cẩn thận đút dược cho Nhạc Hồng, thấy mọi người vào, Nhạc Hồng đưa tay bảo Nhạc Cửu Nghiên dìu hắn xuống giường nói lời cảm tạ.

“Được rồi được rồi.” Gia Cát nhanh chóng ngăn lại hắn:“Lão đầu, ngươi lần này sao lại ra thế này, sao bị thương nặng như vậy?”

“Ai!” Nhạc Hồng thở dài, nói:“Còn không phải tại trúng mai phục của tiểu nhân họ Hoàng kia!”

Nửa canh giờ sau, Nhạc Hồng giải thích rõ ràng từ đầu đến cuối cho mọi người, nguyên lai khối Thiên Cơ Thạch kia là bảo vật gia truyền của Nhạc gia, nghe nói là có bí mật về mỏ vàng bên trong, nhưng Nhạc gia đời đời lại thủy chung không ai ngộ thấu được rốt cuộc trong có gì ảo diệu, chẳng qua là làm tập tục truyền xuống từ đời này sang đời khác.

Đoạn thời gian trước không biết tại sao, trong dân gian đột nhiên truyền ra một bài đồng dao, trong đó có một câu là “Thiên Cơ Thạch ra Đoạn Long Mạch”, lúc đó nhất thời ồn ào huyên náo. Nhạc Hồng trong lòng biết có người giở trò, nhưng cũng không tra được là ai, đành tăng mạnh phòng ngự bang hội. Ai ngờ có một ngày Thục Liêu Mạc Bắc Đại hoàng tử Gia Luật Thanh mang tới mười mấy cái rương lớn nặng trịch tới cửa cầu kiến, Nhạc Hồng biết Mạc Bắc lòng muông dạ thú, một khi dính vào sợ là tự mình đắc tội thông đồng với địch, liền cáo ốm cự tuyệt, không nghĩ tới ngày hôm sau Đô Đốc Hoàng Thiên Sở mang theo mấy vạn binh mã đến vây công Phi Hổ Bang, nói là Nhạc gia thông đồng với địch phản quốc.

Nhạc Hồng chỉ kịp để Nhạc Cửu Nghiên mang theo Thiên Cơ Thạch chạy trốn, bản thân cuối cùng bởi vì lấy ít địch nhiều mà bị bắt. Hoàng Thiên Sở kia nghiêm hình bức cung đối với Nhạc Hồng không có tác dụng, liền cho hắn ăn La Đan phá đi nội lực, muốn tra tấn hắn nói ra tung tích của Thiên Cơ Thạch, không nghĩ tới Hoàng Thượng lại đột nhiên hạ chỉ, muốn Hoàng Thiên Sở mang Nhạc Hồng vào kinh, lúc này mới có thể được Dạ Lan San cứu.

“Tên Hoàng Thiên Sở là một tiểu nhân, là gian nịnh thần, cướp đoạt mồ hôi nước mắt của nhân dân còn ngại ít sao, còn muốn tìm mỏ vàng?” Dạ Lan San chán ghét mặt nhăn nhíu.

“Dạ bảo chủ nói rất đúng!” Nhạc Hồng nhìn Dạ Lan San, càng nhìn càng thích, bộ dạng hảo, công phu cũng tốt, cùng nữ nhi mình đứng chung một chỗ thật sự là thuận mắt, nếu có y làm con rể, mình hà tất rơi xuống tình trạng này như ngày hôm nay, vì thế mở miệng nói:“Lần này thật sự đa tạ Dạ Bảo chủ trượng nghĩa cứu giúp.”

“Uy, tử lão nhân! Ngươi nhìn đủ không đó!” Thần Tử Việt thấy Nhạc Hồng vẻ mặt thưởng thức nhìn chằm chằm Dạ Lan San, nhất thời đoán được hắn suy nghĩ cái gì, trong lòng một trận không vui, dứt khoát tiến lên chắn trước người Dạ Lan San:“Ngươi sao một chút cũng không tri ân báo đáp, Tiểu Hắc cứu ngươi, đúng vậy, nhưng là Lạc Cẩm cũng cứu ngươi nha, người ta chiếu cố nữ nhi ngươi, còn vắt hết óc tìm cách cứu ngươi, còn xuất ra bùa hộ mệnh của bản thân cứu ngươi, ngươi mạnh khỏe nghẹn lời nói cảm tạ a! Còn có, Tiểu Cửu cùng Lạc Cẩm vốn là lưỡng tình tương duyệt, ngươi trước đó vài ngày còn chạy tới cầu hôn Tiểu Hắc, làm gậy đánh uyên ương, chính ngươi nói xem cùng mấy lão ác bá trong kịch có gì khác nhau a!”

“Tử Việt, đừng nói nữa.” Lạc Cẩm cùng Nhạc Cửu Nghiên đồng thời kéo kéo cánh tay Thần Tử Việt, cúi đầu không nói lời nào.

“Khụ khụ…………” Nhạc Hồng bị Thần Tử Việt nhìn thấu tâm sự, có chút xấu hổ, lại nhớ tới ngày đó lúc mình mơ mơ màng màng, tựa hồ nhìn thấy hai người hôn môi………… Chẳng phải là Dạ Lan San cùng Thần Tử Việt trước mắt sao. Nhạc Hồng mặt trướng đỏ bừng, trong đầu nhất thời cong cong vẹo vẹo, thiếu chút nữa lại ngất đi, tâm phiền ý loạn phất tay một cái nói:“Nói như thể ta sinh ra quá cứng rắn rồi, khuê nữ ta coi trọng ai thì chính là người đó!”

“Uy, nghe không, Tiểu Cửu ngươi rốt cuộc muốn cùng ai một chỗ?” Thần Tử Việt chọt chọt Nhạc Cửu Nghiên —– Nha đầu ngốc, thừa dịp hiện tại ép cha ngươi đáp ứng!

Nhạc Cửu Nghiên không dám nhìn ánh mắt Nhạc Hồng, chỉ là chậm rãi cúi đầu, lại kiên định kéo tay Lạc Cẩm, người mình thích là Lạc Cẩm nha, vẫn luôn như vậy.

Lúc nhỏ khi lần đầu tiên nhìn thấy hắn, hắn bị mười mấy tên ác ôn vây ở giữa sợ tới mức phát run nhưng lại cắn răng căm ghét ác nhân; Lúc mình bị phụ thân trách phạt, hắn sẽ làm vòng hoa chọc cho mình vui vẻ; Lúc mình sinh bệnh, hắn sẽ ở cửa Phi Hổ Bang ngây ngốc chờ mấy canh giờ, chỉ vì cố tìm nha hoàn đưa cho mình một ít thanh điềm* Hoa quế đường; Lúc ở hội rước đèn sẽ vụng trộm nắm tay mình; Nghe được phụ thân đến Vân Sát Bảo cầu hôn sẽ lo lắng mình đi theo người khác; Ngay tại lúc mình cửa nát nhà tan, cùng mình lưu lạc thiên nhai cũng chỉ có hắn. Lạc Cẩm đúng là không tốt, không có võ công, diện mạo bình thường, gia cảnh bình thường, nhưng hai tay của hắn có thể cho mình cảm xúc ấm áp nhất, chỉ cần có hắn, đã cảm thấy toàn thế giới phát sáng, người mình tìm, không phải là một người như thế này sao?

*trong suốt

Lạc Cẩm nhìn Nhạc Cửu Nghiên đưa tay lại đây, trong lòng ấm áp, cũng gắt gao nắm hai tay của nàng không buông, lại cảm thấy mông bị người đạp một cước, quay đầu liền nhìn thấy Thần Tử Việt rống:“Mọt sách ngươi, nhanh đi gọi phụ thân a!!!”

“Nhạc………… Nhạc phụ đại nhân.” Lạc Cẩm lắp bắp, giữa chữ Nhạc bang chủ cùng nhạc phụ trong lúc đó gian nan lựa chọn một chút, vẫn là dũng cảm chọn vế sau, chính là thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi.

“Thôi thôi!” Nhạc Hồng trừng mắt nhìn, lại không nề hà:“Tiện nghi tiểu tử ngươi, về sau hảo hảo đối tốt với con gái ta!”

“Vâng, đa tạ nhạc phụ đại nhân!” Lạc Cẩm mừng rỡ, nhanh chóng tiến lên kéo Nhạc Cửu Nghiên hành lễ.

Thần Tử Việt hướng Dạ Lan San chọn chọn mi —– Nhìn thấy không, tiểu gia ta lại tác hợp một đôi!

Bạch Nhược Manh liền phân phó, thời điểm cơm chiều đệ tử toàn bảo đều vô cùng náo nhiệt vì có một bữa tiệc no đủ, cũng là thay cho lễ đính hôn của Tiểu Cửu cùng A Cẩm, nhìn mấy trăm bàn cùng người ăn bất diệc nhạc hồ, Thần Tử Việt rung đùi đắc ý nói:“Quả nhiên gừng càng già càng cay, Bạch tỷ thật quá tàn nhẫn, làm thế này mọi người đều biết hết rồi, tử lão nhân về sau muốn đổi ý cũng không được!”

Vừa mới dứt lời, Thần Tử Việt liền bị xương gà ném trúng, quay đầu qua nhìn, Bạch Nhược Manh chống nạnh đứng ở một bên:“Xú tiểu tử, ngươi nói ai già!?”

Nhạc Hồng thân thể vẫn còn suy yếu, vốn muốn cự tuyệt tham dự, nhưng bị Thần Tử Việt nài ép lôi kéo đặt tại ghế trên, tuy trong lòng vẫn có chút không thông, nhưng hiện tại nhìn thấy nữ nhi mình cùng Lạc Cẩm đứng chung một chỗ —– Ách, mọt sách này nhìn qua cũng không phải quá đáng ghét.

Cơm nước xong, đoàn người đến thư phòng, Nhạc Cửu Nghiên lấy Thiên Cơ Thạch ra cho Dạ Lan San, Dạ Lan San nhìn trái nhìn phải, làm sao cũng nghĩ không ra cái này cùng mỏ vàng có liên hệ gì.

Gia Cát cũng tiến lên, sờ cằm lắc đầu:“Ngọc là hảo ngọc, đáng tiếc chạm trổ này thật sự là rất lạn, hoa văn loạn thất bát tao không hề theo quy luật thì thôi, bên trên còn khắc một cái nguyên bảo, thật sự là quá tục tằng.”

“Nguyên bảo mà tục tằng? Không nhờ lão tử tân tân khổ khổ quản lý những hiệu buôn kia ngươi sớm đã chết đói, nào còn có khí lực ở đây nói tục tằng!” Đoạn Tinh trừng y.

Gia Cát khí cực, lại nhớ tới bộ dáng ngày đó của Đoạn Tinh thay mình tìm đại phu………… Quên đi! Hảo nam không cùng………… Ác nam đấu! Vì thế hừ một tiếng, xoay người tiếp tục nhìn Thiên Cơ Thạch.

“Ngô…………” Đoạn Tinh lại hoảng sợ, Thần Côn này hôm nay ăn sai dược hay sao lại không giống trước kia, sẽ không sinh khí thật đi?

Một đống người vây quanh Thiên Cơ Thạch nhìn nửa ngày, cũng không nhìn ra rốt cuộc trong đó có gì ảo diệu, Thần Tử Việt xoa xoa mắt:“Nhạc lão nhân, sớm biết ngươi liền đem đồ chơi này cho Hoàng Thiên Sở kia đi, dù sao hắn cũng khẳng định xem không hiểu! Ngươi cũng không khiến cho chính mình vứt bỏ nửa cái mạng.”

Nhạc Hồng bất mãn, nói:“Họ Hoàng kia cùng Gia Luật Thanh cấu kết lẫn nhau mưu toan diệt Thiên Lang hoàng triều ta, huống hồ Thiên Cơ Thạch là bảo vật gia truyền của Nhạc gia, há có đạo lý tùy tiện cho người ta!”

Gia Cát nhíu mày:“Gia Luật Thanh dã tâm rất lớn, vẫn đối Thiên Lang quốc ta như hổ rình mồi, nghe nói gần đây còn tận lực chiêu binh mãi mã, sợ là sắp làm phản. Dân Mạc Bắc bưu hãn, chiến mã cũng không phải vấn đề, nếu chỉ có một thứ không ổn, thì chính là thiếu bạc, như vậy xem ra, hắn hao tổn tâm cơ tìm Thiên Cơ Thạch cũng chẳng có gì lạ.”

“Hoàng Thiên Sở tên cẩu tặc kia đi theo địch phản quốc, còn diệt cả nhà Nhạc gia ta, ta hận không thể đem thiên đao vạn quả!” Nhạc Hồng mặt đỏ lên, thở phì phò.

“Lúc này cần bàn bạc kỹ hơn, chỉ là Nhạc bang chủ trọng thương chưa lành, vẫn là về nghỉ ngơi một chút đi!” Dạ Lan San thấy thế để cho Nhạc Cửu Nghiên đưa ông trở về phòng, những người khác cũng rối rít tản đi, chỉ còn lại Dạ Lan San cùng Thần Tử Việt ở lại thư phòng.

“Uy, ngươi đừng nhìn chằm chằm cái bàn tử kia được không!” Thần Tử Việt chun mỏ:“Cái gì mà đồ gia truyền, nói không chừng chính là tổ tiên người nào đó của Nhạc gia nhất thời kích động tự mình tạc ra, lại không cẩn thận tạc thủng, làm bàn tử rỉ nước! Đến Tiểu Hắc, chúng ta đi nghiên cứu chuyện quan trọng hơn!”

“Chuyện gì?” Dạ Lan San hỏi, Thần Tử Việt từ trong ngực móc ra một tấm bản đồ:“Chính sự! Nhạc lão đầu cũng không còn chuyện, chúng ta nghiên cứu xem như thế nào mới có thể trong thời gian ngắn nhất đi đến Giang Nam!”

Dạ Lan San dở khóc dở cười, giơ bàn tử tiếp tục đối diện ánh nến nhìn, Thần Tử Việt chun chun mỏ, tự mình cúi đầu xem bản đồ, miệng lẩm bẩm:“Ngô………… Chúng ta trước đi Phượng Kỳ thành, sau đó ngồi thuyền dọc theo Hoàng Hà hướng đông đến Bích Thủy trấn, sau đó cưỡi ngựa đi hướng nam đến………… Đến………… Tiểu Hắc Tiểu Hắc!!”

“Làm sao vậy?” Dạ Lan San chuyên tâm nhìn chằm chằm Thiên Cơ Thạch, nửa ngày lại không nghe thấy Thần Tử Việt nói chuyện, quay đầu nhìn hắn, lại thấy Thần Tử Việt há to miệng nhìn bản đồ, mặt đầy vẻ không thể tin nổi.

“Tiểu Việt ngươi làm sao vậy?” Dạ Lan San bị vẻ mặt của hắn làm cho hoảng sợ, ném Thiên Cơ Thạch xuống sờ cái trán Thần Tử Việt.

“Giơ lên!” Thần Tử Việt đột nhiên kêu lên.

“Ách…………” Dạ Lan San do dự giơ lên hai tay:“Làm gì!”

“Ngốc chết! Ai bảo ngươi giơ tay!” Thần Tử Việt sốt ruột:“Giống vừa rồi, đem bàn tử giơ dưới ngọn nến!”



“Nga!” Dạ Lan San nghe theo, Thần Tử Việt chỉ vào bản đồ cho hắn xem.

“Tê…………” Dạ Lan San cũng cả kinh, ánh nến xuyên thấu qua Thiên Cơ Thạch, đường hoa văn chạm trỗ tà tà chiếu lên trên bản đồ, đường vân trên đó cùng núi non song ngòi Thiên Lang Vương Triều vừa lúc tương xứng, hình dạng đồ án tiểu nguyên bảo đoan đoan chính chính chiếu vào khu vực Tây Bắc trọng trấn —– Ngay phía trên Vũ Vương thành.

“Thiên a!” Thần Tử Việt hít một ngụm khí lạnh, vội vàng kéo Dạ Lan San ra ngoài:“Tiểu Hắc nhanh lên, đi lấy cái xẻng, ta đi đào vàng! Quai quai, đại phát tài a!”

“Tử Việt ngươi đừng nghịch nữa.” Dạ Lan San dở khóc dở cười đứng lại:“Nhanh đi tìm bọn họ lại đây!”

Mà Đoạn Tinh lúc này đang đứng ở trước cửa phòng Gia Cát ngó dáo dác, nghĩ tới mình ban ngày nói chuyện có phải hay không có chút nặng lời, dứt khoát đi xin lỗi đi? Lời vừa đến cửa miệng lại lui trở về, gia gia a, Thần Côn này bình thường mắng mình cũng mắng rất trôi chảy, sao không thấy y tới xin lỗi mình! Nhưng là ngẫm lại thì, Thần Côn là một văn nhân đi, khó tránh khỏi lời nói ác độc một chút, dù sao da mặt mình cũng dày, mắng liền mắng. Do dự nửa ngày cũng không có kết quả, trong lòng nén giận, ôm cây cột như cá chết nhìn chằm chằm cửa phòng Gia Cát, không tiếng động há to mồm rống a rống, buồn bực vô cùng.

“Chi nha ~” Gia Cát mới vừa ở trong phòng xem xong sách, cảm thấy đầu óc choáng váng, liền đẩy cửa ra muốn đi hít hở thông khí, lại đúng lúc nhìn thấy Đoạn Tinh ôm cây cột mở to miệng điên cuồng lắc lắc, ánh mắt còn thẳng tắp nhìn chằm chằm cửa phòng mình, trong lúc nhất thời có chút không tiếp thụ được hình ảnh quỷ dị này, vì thế ngơ ngác sửng sờ đứng đó.

Đoạn Tinh cũng ngây ngẩn cả người, cùng Gia Cát mắt to trừng mắt nhỏ, trong lòng chỉ cảm thấy mất hết can đảm, hận không thể đập đầu chết trên cây cột —– Vì cái gì mỗi lần tạo hình dọa người như vậy đều bị Thần Côn này nhìn thấy!!

Giằng co một hồi, Gia Cát trước hết tỉnh táo lại:“Ách………… Này, ngươi đến tìm ta?”

Đoạn Tinh buông ra cây cột ra vuốt y phục:“Ân, ta đến muốn hỏi ngươi một chút………… Cái kia………… Cái kia…………”

“Cái gì a?” Gia Cát mạc danh kỳ diệu, Đoạn Tinh trúng tà ?

Đoạn Tinh đột nhiên thật hối hận sao hôm nay tại sao lại muốn tới đây.

“Quân sư, Bảo chủ gọi ngươi nhanh chóng qua đó! Di? Phó Bảo chủ cũng ở đây a, vừa lúc, Bảo chủ gọi các ngươi nhanh đến thư phòng!” Đột nhiên từ cửa viện một thủ vệ chạy vào.

Đoạn Tinh thật muốn xông lên ôm lấy thủ vệ hôn một cái, hơn nữa đây là lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy Dạ Lan San xuất hiện với tư thái của đấng cứu thế.

. : .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.