Truyền Thuyết Không Sánh Bằng

Chương 18-2: Ở bên anh




Lúc ra về Thắng Nam còn bịnh rịnh chần chừ khi đi ngang rừng hoa đào nở muộn. Cánh hoa đào nào đó vội rơi trên vai cô, mùi hương của gió đêm, của hoa đào, của đất trời, lòng cô nhẹ bẫng, nở nụ cười vu vơ.

Cô bước sau bóng lưng người đàn ông cô yêu, dáng người anh mảnh khảnh, bờ vai rộng, anh tiêu sái ngời ngời với bước đi chậm rãi, thư thã. Cô mê muội nhìn bóng lưng anh, lòng sao thắt lại, trong mắt cô anh đẹp nhất thế gian này, trong mắt anh cô là gì đây?

Ánh trăng sáng toả, chiếu xuống đoạn đường cô và anh đi.

Cánh hoa đào lật đật rớt nhẹ xuống đất bởi cơn gió nhẹ vụt qua, giữa đêm khuya thế này, thật yên ả làm sao. Màu hồng phấn ngập tràn con đường ra cổng, Thắng Nam chỉ muốn ngừng đôi chân mà nằm xuống ngủ một giấc ở đây, nhưng người đàn ông cô muốn cùng ngắm hoa đào đi nhanh quá.

“Cô thích hoa đào à?” Hàn Mặc Niên vu vơ hỏi khi cứ thấy Thắng Nam nhìn hoa đào hai bên đường mãi, chần chừ bước đi bước dừng.

“Thích lắm.” Thắng Nam gật đầu.

“Ừ, tôi cũng thích.” Hàn Mặc Niên cười nhẹ.

Ánh mắt đen láy của anh trong đêm sáng này sao mà rạo rực thế nhỉ? Làm cô xém đứng thất thần nữa rồi, cô nuốt nước bọt.

Anh quay lưng, đi tiếp. Thắng Nam tim đập thình thịch thôi thúc, đứng đơ mấy giây sau đó cũng đi theo anh, cô thấy ấm ức việc đang nghĩ trong đầu, cộng thêm rượu ngấm vào máu, can đảm ở đâu bỗng xuất hiện.

“Hàn Mặc Niên, tại sao anh lại chọn tôi?” Thắng Nam cố gắng lắm mới hỏi được câu làm cô trằn trọc suốt mấy ngày hôm nay.

Hàn Mặc Niên quay người lại, anh cau mày, nuốt nước bọt: “Không phải Thâm Sâm nói cho quản lý cô biết rồi ư?”

“Tôi, tôi cảm giác không phải như vậy.” Cô bối rối đôi giây xong đã lấy lại bình tĩnh.

“Chứ cô nghĩ sao?” Hàn Mặc Niên nhếch miệng.

“Anh có tình ý với chị Lý An?” Thắng Nam chỉ có thể nghĩ ra điều này thôi. Dù sao cô không tin anh chọn cô vì cô hợp với mẫu thời trang của Tư Thố Như, không phải Lý An chưa từng tra Baidu về Tư Thố Như, bà có hẳn cả hai nàng thơ là siêu mẫu để thay phiên trình diễn trang phục của bà. Anh lại không thích cô, vậy chỉ còn lại lý do là Lý An thôi.

“Tại sao cô lại nghĩ vậy?” Hàn Mặc Niên đã tức giận, thu lại nụ cười, ánh mắt nhìn cô tức tối.

Thắng Nam nheo mắt, mặt đầy tội lỗi, “Tôi không rõ... tôi cảm nhận vậy thôi...”

“Cô không rõ mà đã nghĩ tôi có tình ý với cô quản lý của cô? Cảm nhận? Trực giác cô tốt nhỉ?” Giọng anh cao, đem theo sự tức giận.

“À, nếu không phải...” Thắng Nam cảm nhận có luồn khí lạnh từ phía Hàn Mặc Niên, cô chột dạ, lấp liếm: “...tôi xin lỗi.” Cô như quả bóng xì hơi, giọng anh lên cao càng lộ ra anh đang tức giận. Thôi, bỏ đi. “Chúng ta đi thôi.”

Lúc Thắng Nam bước ngang Hàn Mặc Niên, anh đã nhanh tay nắm lấy cánh tay cô lại, nói lời từ tận đáy lòng: “Tôi không có tình ý với quản lý cô. Mà là có tình ý cùng cô!”

Trời đất nơi Thắng Nam quay cuồng.

Cái gì? Cô nghe lầm không? Tình ý với cô ư? Hôm nay đâu phải cá tháng tư đâu nhỉ...

Thắng Nam nhìn Hàn Mặc Niên, trợn mắt không tin, rồi rất nhanh cô lại cười hì hì: “Hàn tổng, anh đùa không vui gì cả.”

“Nếu không cô nghĩ tại sao tôi lại bỏ thời gian của mình chỉ làm những việc vô bổ này?” Bỗng dưng anh muốn lật úp cô gái này, tét vào mông cô vài phát cho cô biết. Anh đã dùng hết một ngày làm việc chỉ để đưa cô đi du ngoạn, vậy mà giờ đây cô lại nghĩ anh có tình ý với người khác mà không phải cô?

Trời ơi, tức chết được!!!

Hàn Mặc Niên mím môi, đôi mắt ánh lửa trừng trừng nhìn Thắng Nam muốn nuốt sống cô, cô rợn người, lắp bắp: “Hàn... Hàn tổng, anh buông tay ra đi, đau...”

Anh không hề buông tay.

“Tôi nhắc lại: tôi chẳng có hứng thú gì với cô Lý An đó cả! Tôi chỉ có hứng thú với cô! Là cô đấy, Thắng Nam. Nghe rõ chưa?” Hàn Mặc Niên nghiến răng, nhấn mạnh từng câu từng chữ.

Thắng Nam lại rơi vào hoàn cảnh ngơ ngác lần nữa. Anh ấy nói hứng thú với cô ư? Chuyện sốc nhất ngày đấy!

“Anh... anh nói gì vậy?” Bây giờ không phải mỗi má cô, mà cả khuôn mặt cũng đỏ như quả cà chua rồi. “Anh bị sốt rồi đúng không?”

“Tôi rất tỉnh táo!” Hàn Mặc Niên thở dài, nhưng ánh mắt nhìn cô vẫn rất kiên định.

“Vì, vì sao? Hàn Mặc Niên, vì sao chứ?” Mũi Thắng Nam cay cay, chuyện gì đang xảy ra thế này? Đầu óc cô chưa tiếp thu nổi đâu!

Anh buông tay, hai tay vuốt tóc mình, giữ bình tĩnh, anh liếm môi khô mình, sau đó chần chừ đôi giây mới nói: “Tôi không biết. Tôi thật sự có cảm giác với cô dù không biết nó là gì, tôi nhận ra tôi không ghét cô như nhiều phụ nữ khác, cô đụng chạm tôi lại có cảm giác dễ chịu, tôi không buồn nôn ói nữa,... thật kỳ lạ.”

“Chỉ vậy thôi ư?” Đôi mắt đen láy của cô toàn sự tò mò.

Anh chớp mắt, nhìn đôi mắt cô như lột trần anh, anh hít một hơi dài, thở ra: “Tôi bị bệnh tâm lý ghét phụ nữ năm 17 tuổi, cho đến hiện tại đã hơn mười năm. Tôi đã nhờ bác sĩ trị liệu suốt quãng thời gian đó vẫn không được kết quả gì, cho đến khi gặp cô... tôi không biết vì sao lại có cảm giác với cô, tôi nghĩ, cô có thể giúp được tôi.”

“Anh muốn tôi giúp anh ư?” Kích động, cô đang kích động, không biết đây là cơ hội trời cho hay lại là nghiệt báo? “Cả... vợ chưa cưới của anh cũng không giúp được sao?”

Hàn Mặc Niên đau thương lắc đầu, “Nếu... à, mà thôi, cô không cần...” không cần giúp anh đâu. Anh xoay người đi, giọng cố gắng điềm nhiên nhất có thể: “Xem như tôi chưa nói gì, mình đi...”

Anh chưa nói xong, Thắng Nam nhanh chóng cắt ngang lời anh, “Tôi sẽ giúp anh.”

Em sẽ giúp anh, bệnh tâm lý đeo bám anh mười năm, em nghe đến thôi cũng đã khó thở. Người em yêu chịu đựng được như thế, em đã biết anh rất mạnh mẽ rồi. Em có thể giúp đỡ anh một tí thôi, cuộc sống em sẽ trở nên tươi đẹp hơn, rồi sau đó... chẳng liên quan gì nhau nữa, em cũng không hối hận.

“Tôi sẽ giúp anh.” Cô lặp lại lời nói.

Hàn Mặc Niên còn nghi ngờ tai mình nghe nhầm, anh gấp gáp quay người lại hỏi: “Thật chứ?”

“Thật!” Cô nhấn mạnh. Nhưng rất nhanh cô cau mày, “Mà tôi phải giúp anh ra sao?”

“À, cái này...” Hàn Mặc Niên bỗng bối rối, “Tôi cũng không biết.”

Thắng Nam: “...”

*

Một tuần sau, ngày khai máy.

Hưng Thịnh chi vào concept lần này không tồi - lời Lý An nó

. Thắng Nam nghĩ cũng đúng thật.

Tư Thố Như rất nhanh chóng đã hoàn thành bộ sưu tập trước thời hạn và rất niềm nở khi nhìn thấy Thắng Nam vào ngày hôm nay.

Concept ở Cầm Cổ Trấn, vừa sẽ có đội ngũ chụp ảnh và đội ngũ quay phim, toàn là những tay chuyên nghiệp từ Hưng Thịnh hợp tác lâu năm đến thực hiện.

Thắng Nam thấp thỏm nhìn đoàn làm việc trên hai mươi người đang bắt đầu dựng cảnh, người chỉ đạo lại là Tư Thố Như, nên ai cũng hớt ha hớt hải cố gắng làm công việc mình giao nhanh chóng.

Trên tay Thắng Nam đang cầm kịch bản bộ phim ngắn từ biên kịch nổi tiếng bộ phim Cám Dỗ viết, đưa đến từ bốn ngày trước, chỉ vỏ vẹn ba mươi cảnh quay, không một lời thoại, tất cả phải nhờ vào cảm xúc diễn viên đưa vào.

Cái hôm tối Lý An đọc xong kịch bản phải tặc lưỡi thán phục: “Hưng Thịnh quả thật ưu ái em rồi. Nhờ cả biên kịch Cố, đạo diễn Phổ, nhiếp ảnh gia Trịnh Dương, thêm cả cô Tư Thố Như, toàn là dân có máu mặt trong showbiz chỉ để làm một bộ phim 11 phút cho em đấy Tiểu Nam. Có mơ chị cũng không ngờ em tốt số như thế!”

Cô nghe xong chỉ biết nhún vai bất lực, cô không thể nói chỉ vì đây là ý muốn của Hàn Mặc Niên.

Từ phía xa, Lục Thiều trong trang phục Nam Trung Sơn bước đến. Anh đưa tay chào kiểu quân đội cùng Thắng Nam, nụ cười lúm đồng tiền duyên làm sao.

“Chào Thắng tiểu thư.” Lục Thiều vờ trang nghiêm.

Thắng Nam bật cười, cô cũng đưa tay chào kiểu quân đội lại với Lục Thiều: “Chào Lục công tử.”

Sau đó Lục Thiều cũng bật cười. Anh bước gần Thắng Nam, hai tay vươn ra, nhẹ ôm cô: “Haizz, lâu quá không gặp cô ngốc.”

Thắng Nam bất mãn mà buồn cười nhiều hơn: “Em cũng nhớ cái miệng hay la mắng của anh lắm!”

Lục Thiều buông tay, anh quen kiểu chọc của Thắng Nam lâu rồi, anh nhìn cô cười khích lệ: “Hì, hôm nay diễn cho tốt, đừng để anh phải ra tay nhé! À, em mặc bộ này xinh đẹp lắm!”

Thắng Nam xấu hổ, nhe răng cười. Lục Thiều xoa xoa đầu cô, vẻ mặt ánh lên chìu chuộng. “Sắp bắt đầu rồi, em lo đọc một lần kịch bản nữa đi, anh đi qua anh Triều đã, tí nữa gặp nhau nhé.”

“Vâng, anh đi đi, tí nữa gặp nhau.” Thắng Nam vẫy tay chào Lục Thiều, cùng lúc điện thoại cô có âm báo tin nhắn.

Hàn Mặc Niên: Hai mươi phút nữa tôi sẽ đến Cầm Cổ Trấn.

Thắng Nam: Hôm nay anh không làm việc ư? Mà anh đến xem tôi diễn?

Hàn Mặc Niên: Công việc buổi sáng không nhiều, đừng lo. Đúng, tôi đến xem cô diễn.

Thắng Nam cười bẽn lẽn, cứ nhìn mãi vào tin nhắn cuối, anh bỏ thời gian vàng bạc chỉ đến xem cô diễn thôi, ngọt ngào quá. Có ước cô cũng không dám ước những chuyện xa vời thế này, chỉ cần anh nhắn một tin thôi cô cũng thoả mãn rồi.

Nhớ lại, trái tim cô lại đập mạnh vui sướng.

Nói chung, cô và anh đã chính thức “hẹn hò” theo kiểu có hợp đồng. Cô giúp anh giở bỏ rào cản tâm lý, anh sẽ cho cô những thứ cô muốn. Có trời mới biết thứ cô muốn là anh! Nhưng thôi, vừa bắt đầu hợp đồng mà... cô và anh sẽ như thế này trong một năm, thật có nhiều thứ mong đợi lắm đây. Dù hẹn hò trong bóng tối cũng được, không yêu thương cũng được, không có cái hôn hay cái âu yếm của người yêu nhau cũng được, miễn cô được bên cạnh anh là đủ.

Anh muốn tặng cô một căn nhà, xe hơi, những hợp đồng làm ăn với các nhãn hàng lớn, cô điều bảo để chuyện đó sau đi, vì những thứ đó... cô nhìn đến đã thấy hụt hẫng, lòng dâng trào cảm xúc bị bao nuôi, cô đâu có cần... nhưng nếu không nhận, anh sẽ không chịu chấp nhận hợp đồng này. Cô chán nãn lắm, cô còn chưa có dịp nào tốt để nói chuyện này cùng Lý An, cô sợ Lý An làm quá vấn đề, đến tìm Hàn Mặc Niên hỏi tội anh càng rắc rối hơn nữa.

Với tính cách Lý An, chị ấy không muốn ai khinh thường cô, càng không muốn cô làm nhân tình để đánh đổi danh tiếng những ngôi sao thường làm, Lý An luôn đi lên bằng năng lực của mình, nên cũng muốn cô phải như thế.

Nên bây giờ, cô phải lựa thời cơ hôm nào tâm trạng Lý An cực tốt, lúc đó mới dám bàn đến việc này.

Sau khi Thắng Nam đọc một lượt lại cảnh quay đầu tiên, trường quay đã dựng xong.

Thắng Nam bước vào cảnh đầu tiên, trên người cô là bộ sườn xám màu vàng thêu hoa xuyến chi và váy xếp li trắng, đường cong ôm sát người cô, bộ váy tuyệt vời với đường chỉ may bằng tay tinh tế.

Cảnh quay chỉ là Thắng Nam đứng trên cầu đợi Lục Thiều đi ngang, chủ yếu là biểu đạt cảm xúc của Thắng Nam khi nhìn thấy Lục Thiều, vừa mong đợi cũng ngại ngùng. Hai người bây giờ đã rất ăn ý, nên cảnh quay này không làm khó được cả hai.

Cảnh quay đơn giản rất nhanh đã hoàn thành.

Cảnh tiếp theo là hai người chạm mắt nhau trên phố cũ vắng người, những cơn mưa li ti đổ xuống làm cảnh quay thêm thơ mộng từ dụng cụ phun nước. Lúc này Thắng Nam đã thay một bộ sườn xám khác.

Cảnh thứ ba khá ướt át.

Thắng Nam đóng vai một tiểu thư tuổi trăng tròn yêu thầm một thanh niên học vấn cao, gia đình lại nghèo khó. Motif cũ rích nhưng qua bàn tay biên kịch Cố lại làm nên một bộ phim ngắn vừa ngọt ngào hoà lẫn đau đớn và đáng mong đợi vô cùng, nhất là sau khi bộ phim Cám Dỗ đang công chiếu trên giờ vàng đang làm mưa làm gió vừa đóng máy, dư âm mấy hôm nay trên mạng vẫn chưa thuyên giảm.

Vẫn là một cảnh mưa, Thắng Nam vẫn ướt như chuột lột.

Cô và Lục Thiều đứng dưới rừng hoa anh đào, mưa lần này nặng hạt hơn khi nãy nhiều. Nước mưa thấm đẫm, nước mắt Thắng Nam hoà làm một, cả Lục Thiều cũng hoà vào vai diễn, khuôn mặt đau đớn không kém gì cô. Cô vội chạy đến ôm chầm lấy anh từ đằng sau, anh muốn gở hai cánh tay cô ra, cô càng siết chặt, nấc nghẹn từng cơn, lắc đầu nguầy nguậy.

Hai người cứ giằng co mãi cho đến khi Lục Thiều là người đầu hàng trước, anh xoay lưng lại, mặt đối mặt cùng Thắng Nam, hai tay ôm mặt cô, nhẹ nhàng mũi chạm mũi, trán chạm trán, mắt chạm mắt. Phút giây như ngừng đọng, hai người cứ mãi nhìn nhau cho đến khi đạo diễn kêu cắt, hoàn thành.

Lục Thiều galant, anh lau nước trên mặt Thắng Nam, khen cô: “Em diễn tốt lắm!”

“Anh cũng vậy mà.” Thắng Nam hít hít mũi, cô cười tươi rói.

Hai người xoay người, gật đầu cám ơn mọi người rồi Lý An bước đến dùng khăn to choàng qua người Thắng Nam, kéo cô đi thay quần áo.

“Còn một cảnh về đêm nữa là hoàn thành hôm nay, từ giờ đến tối còn những sáu tiếng, chúng ta nghỉ ngơi, ăn trưa và đi du ngoạn Cầm Cổ Trấn thôi.” Lý An cười hí hoái thích thú với phong cảnh của Cầm Cổ Trấn từ lúc bước vào đây.

Lúc Thắng Nam bước qua đoàn làm phim, dần thấy bóng dáng ai đó trong bộ comple bạc đang ung dung bỏ tay vào túi quần, đôi mắt vẫn nhìn về cô dù cho kế bên cạnh anh đạo diễn Phổ và Tư Thố Như đang bàn bạc nói chuyện gì đó.

Nụ cười anh như có như không, đôi mắt sâu thẳm đó nhìn cô với vẻ không hài lòng. Nhưng cô lại không nghĩ vậy, lòng cô đau râm ran.

Cô cúi đầu không nhìn anh nữa, cứ thế bước về phía chiếc liều dựng tạm dành cho mình. Lúc sau đi ra với áo thun rộng và quần jean, cô lấy máy sấy tóc Lý An đem theo sấy khô, còn Lý An thì đã mất tích.

Cô định mở điện thoại gọi Lý An thì có một tin nhắn đập vào mắt.

Hàn Mặc Niên: Lau khô tóc, đừng để cảm lạnh.

Những từ ngữ thẳng thắn vào thẳng vấn đề như tính cách anh, không chút cảm tình mà lại cảm tình vô cùng, Thắng Nam thấy ấm áp, cô trả lời lại.

“Tôi đâu phải trẻ con đâu, cám ơn anh”. Rồi cô buông điện thoại xuống, đánh lại một lớp kem dưỡng da, tô một ít son dưỡng.

Tiếng báo tin nhắn nhanh chóng, Thắng Nam hơi bất ngờ, anh trả lời nhanh thật.

Hàn Mặc Niên: Tốt. Tôi cũng không muốn sau này cứ nhắc mãi những việc nhỏ nhặt đối với em.

Thắng Nam bĩu môi, đồ thẳng thắn khó ưa!

*

“Chúng ta đi ăn thôi, cả đoàn còn đợi mỗi em đó.” Lý An kéo Thắng Nam đến dưới hàng anh đào, đã được trải bạt, rất đông người ngồi trên đó đang trò chuyện say xưa và ở giữa là một dãy đồ ăn trưa do bếp Tư gia nấu, nhìn thôi bụng đã rục rịch kêu đói.

Chẳng nhớ ai đưa đẩy, cuối cùng cô ngồi cạnh Lục Thiều, Hàn Mặc Niên thì tuốt ở đầu trên cùng đạo diễn Phổ và Tư Thố Như. Lý An bên cạnh đang cạnh nạnh với Thâm Sâm về tôm cay và vịt quay.

Lục Thiều ngồi trò chuyện cùng cô nhiều hơn là ăn, dù sao anh em cùng bật lên, được xem là đôi tiên đồng ngọc nữ trong mắt nhiều khán giả, nên dần thân thiết chẳng hay.

Nói sao thì Lục Thiều rất chu đáo và che chở Thắng Nam như đàn anh đích thực. Lục Thiều ngồi gắp những món xa tay Thắng Nam đặt vào chén cô, còn bảo mau ăn chóng lớn.

Thắng Nam tức lắm, nhưng chỉ phụng phịu gắp thức ăn bỏ vào miệng nhai thật mạnh như thể đang nhai Lục Thiều.

Hai người cứ thể hiện những cảm xúc tự nhiên nhất chỗ đông người, mà quên mất dễ bị hiểu lầm, tại Lục Thiều cả, chọc cô mãi.

“Nè hai đứa, có chắc chỉ là bạn diễn thôi không?” Trợ lý đoàn quay ngồi đối diện bỗng dưng nhìn Lục Thiều và Thắng Nam, cười gian trá.

Sau đó ai cũng quay nhìn cô và Lục Thiều. Chết! Hàn Mặc Niên có nhìn thấy không? Thắng Nam lo lắng nhìn lên đầu trên, lại thấy anh nhàn nhạn uống rượu gạo Tư gia, thư thái hết sức! Vừa hụt hẫng cũng vừa nhẹ nhõm đối với Thắng Nam.

May ra, Lục Thiều bật cười giải vây: “Hai đứa cùng mới vào nghề, đóng chung một quảng cáo rồi cùng bật lên, nên thân thiết là dĩ nhiên thôi, trợ lý Trần đừng làm Tiểu Nam sợ, con bé xanh mặt mày rồi.”

“Thật à?” Rồi nhìn mặt Thắng Nam, trợ lý Trần thấy cô thật sự mặt xanh mét rồi: “Ối, Tiểu Nam, chị chọc thôi, em đừng tưởng là thật nhé?”

“Vâng.” Thắng Nam cuối đầu uống, cố nuốt phần ăn của mình.

Lý An thở dài: “Chị Trần à, Tiểu Nam nhà em da mặt mỏng lắm.”

Trợ lý Trần cười ha hả.

Lục Thiều thì tiện tay theo thói quen, xoa đầu Thắng Nam. Xong nghiên đầu xuống gần cô, nói nhỏ: “Anh thấy vị Hàn tổng của Hưng Thịnh nhìn em suốt, coi chừng đó nhé.”

Cô ngẩn đầu lên, xém xíu trán cô chạm vào môi Lục Thiều, xung quanh ồ lên.

“Cái này thì sao đây?”

“Đừng biện minh chối cãi, hôn trán con người ta rồi kìa!”

“Tiểu Thiều không được chọc ghẹo Tiểu Nam đâu đấy.”

“Như này mà bảo là chỉ là bạn bè ư? Không tin, không tin!”

Tiếng cười rộn rã cả khu hoa đào.

Lục Thiều chỉ cười, cuối cùng anh cũng gắp vài món bỏ vào miệng giả vờ thờ ơ nhai, còn khen ngon khen để.

Thắng Nam mặt đỏ gay. Cô khẽ liếc nhìn khuôn mặt ai đó, lạnh nhạt vô cùng, anh cầm một xấp tài liệu lớn cúi nhìn chăm chú, không nhìn cô lấy một lần.

Thắng Nam thất vọng tràn trề.

Cô khẽ vỗ mạnh lên đùi tên đầu xỏ để trút giận, không ngờ anh chàng giả bộ đau lắm, la lên: “Ui da!”

Rồi lại một phen làm trò cho mọi người nữa.

“Xem kìa, đánh yêu kìa...”

“Hai đứa đáng yêu quá, ha ha.”

“Yên tâm vào đoàn này là mọi tin tức điều được bịt kín, không sợ bị lan truyền ra ngoài đâu, ha ha, tiếp tục đi!”

Thắng Nam tức ần ận, “Không có mà...”

Giọng cô không hề có hiệu lực. Lý An chỉ biết lắc đầu thở dài. Còn Lục Thiều vẫn nhởn nhơ ăn tiếp.

Còn Hàn Mặc Niên, vẫn điềm đạm uống rượu gạo, vừa bàn bạc việc cùng Tư Thố Như, nhưng câu chuyện từ đầu đến giờ không hề rơi ngoài tai anh một chữ nào, rất rõ là đằng khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.