Sủng Ái Của Bọn Quyền Thế

Chương 1: Người đàn ông ngủ mê




“Để đó đi!”

Người phụ nữ lạnh lùng dặn dò, bốn tên cấp dưới đặt người đàn ông hôn mê lên giường lớn trong phòng, thấy Hà Ngân không có ý định sai khiến gì bọn họ nữa thì mới tăm tắp lui ra ngoài.

Cửa phòng bị đóng lại, Hà Ngân ôm cánh tay từ từ xoay người nhìn về phía giường lớn. Hà Ngân mặc một chiếc váy liền cộc tay, mái tóc dài màu hạt dẻ, gương mặt trái xoan bẩm sinh, lông mi dài, làn da trắng nõn, ánh đèn huỳnh quang chiếu xuống bóng người cô, dáng người đẹp đẽ, gương mặt quyến rũ.

Cô đi giày cao gót bước vài bước tới bên giường, ngồi xuống cạnh giường với dáng vẻ trang nhã, khóe môi cong lên cười nhạt quan sát người đàn ông ngủ mê man.

Người đàn ông này tên là Hoàng Mạnh, một nhân vật đa tình nhất nhì thành phố Yến, nhà anh là nhà bạc tỷ, vẻ ngoài tuấn tú, anh là người thừa kế hợp pháp duy nhất của tập đoàn Hoàng Thị nổi danh đình đám.

Gia thế anh hiển hách cũng không quan trọng, quan trọng là… anh là vị hôn phu của Hà Dung, chỉ còn ba ngày nữa là kết hôn.

Hà Ngân chậm rãi đưa cánh tay lên, ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng chạm vào gương mặt Hoàng Mạnh, lại lạnh giọng cười: “Khó trách anh được đồn là tuyệt vời đến bí ẩn, có nhiều tiền lại đẹp trai, quả nhiên là đẹp hơn rất nhiều so với những người đàn ông bình thường!”

Giọng cô rất êm tai nhưng lại lạnh như băng, dường như Hoàng Mạnh là kẻ thù của cô vậy.

“Hà Dung, những tháng ngày thuận buồm xuôi gió của chị cũng nên chấm dứt rồi.”

Âm cuối kéo rất dài, chầm chậm thở ra. Lông mi dày và dài rũ xuống, đưa tay lên cởi nút áo Hoàng Mạnh.

Năm đó mẹ con Hà Dung nghèo túng, mẹ cô nể tình là bạn thân mà tốt bụng thu nhận bọn họ. Nhưng chưa từng nghĩ mẹ Hà Dung là một kẻ thấp hèn đê tiện như vậy, chưa tới một tháng đã lăn lên giường với cha cô.

Mẹ Hà Dung mang thai ngã từ trên tầng xuống, sau khi sinh non liền giả ngây giả dại nói là mẹ cô ghen tỵ bà ta mang thai máu mủ của cha cho nên mới cố ý đẩy bà ta xuống tầng.

Người phụ nữ đê tiện khóc sướt mướt tố cáo, mẹ và cô liền bị đuổi ra khỏi nhà, khi đó cô mới chỉ có bảy tuổi, cô nhớ như in Hà Dung lớn hơn cô một tuổi vì tức giận mẹ mình bị sinh non, trước khi ra đến cửa còn đẩy cô ngã nhào một cái.

Chua xót trong lòng mười mấy năm, mẹ cô ôm nỗi hận mà chết. Cô vì kiếm kế sinh nhai, vì chữa bệnh cho mẹ mà lưu lạc đến bar club, nỗi chua xót đau khổ từ nhỏ đến lớn, mẹ con bà ta phá hoại gia đình người khác thì không xứng đáng có được hạnh phúc.

Cô từ từ cởi cúc áo Hoàng Mạnh, lại cởi quần anh, chỉ chừa cho anh cái quần lót.

Cơ thể Hoàng Mạnh rất đẹp, cao một mét tám mấy, dáng người nhìn có vẻ không mập, nhưng cởi quần áo ra lại trông vô cùng khỏe khoắn. Da anh rất trắng, lông mày, dáng mũi, dáng môi cũng rất đẹp, cho dù đang trong trạng thái ngủ say nhưng vẫn có một loại cảm giác sang quý bẩm sinh.

Hà Ngân hôn môi người đàn ông đẹp trai đang trần trụi, tiện tay cầm lấy một chiếc khăn lông dài đã chuẩn bị sẵn, buộc cố định hai tay Hoàng Mạnh vào đầu giường, rồi tách hai chân anh ra trói lại, cố định ở hai bên chân giường.

Trong phòng cô có lắp riêng một chiếc camera, thoáng nhìn qua góc phòng liền lên giường nằm bên cạnh Hoàng Mạnh.

Khuỷu tay cô chống giường, tay kia nhẹ nhàng ma sát trên bờ ngực rộng lớn của Hoàng Mạnh, khiến cho Hoàng Mạnh đang ngủ mê man bỗng nhíu nhíu lông mày. Anh bị người bỏ thuốc trong bar, sau khi hôn mê tạm thời, chỉ cần thêm chút khiêu khích là sẽ tỉnh lại, đương nhiên Hoàng Mạnh cũng tỉnh dậy khi cơ thể đang trong tình trạng bất thường.

Chỉ là khi Hoàng Mạnh còn chưa kịp tỉnh táo để hiểu vấn đề, Hà Ngân đã cầm dao găm chuẩn bị từ trước, quẹt một cái nhẹ nhàng trên ngực trái của anh, máu chảy men theo ngực xuống giường, Hoàng Mạnh rên một tiếng đau đớn, nhíu mày nhìn về phía người đã dùng dao làm anh bị thương.

“Cô chủ Hà, cô… khụ khụ khụ… tôi… tuy có nhiều món nợ tình cảm, nhưng không nhớ rõ có khúc mắc gì với cô chủ Hà, cô… vì sao cô lại đối xử với tôi như vậy?”

Hoàng Mạnh nhìn mình, thấy trên người bị lột sạch chỉ còn lại quần lót, khi nhìn về phía Hà Ngân thì vẻ mặt lại lần nữa thấy khó hiểu, anh tức giận kéo kéo hai tay bị trói trên đầu giường, chân mày nhíu chặt hơn.

Con dao dính máu Hoàng Mạnh ma sát thêm vài đường trên da bụng anh, Hoàng Mạnh ngừng thở, sắc mặt càng ngày càng xấu đi. Hà Ngân thấy thế lại cười ha ha: “Tổng giám đốc Hoàng, dáng người tổng giám đốc Hoàng thật đẹp, có thêm mấy đường này làm đẹp sẽ càng quyến rũ đó.”

Giọng Hà Ngân dịu dàng, ánh mắt đang cười lại lộ ra cảm giác độc ác, Hoàng Mạnh rên lên đau đớn, bụng dưới lại bị rạch thêm một vết thương, máu nhanh chóng tràn ra chảy xuống giường, ga giường màu nhạt giờ nhuốm màu đỏ nhức mắt, hình ảnh vô cùng dọa người.

“Đau không?” Hà Ngân thả dao găm trong tay ra, ngón trỏ nhè nhẹ cọ vào vết thương trên bụng Hoàng Mạnh, lại đưa đầu lưỡi ra liếm liếm.

Hà Ngân có một đôi mắt màu nâu xám xinh đẹp như cáo, kiêu ngạo như phượng hoàng, cộng thêm động tác khát máu quyến rũ này, là đàn ông nhìn thấy đều sẽ rung động.

Hoàng Mạnh càng không ngoại lệ, dưới tác động của thuốc, anh khẽ thở dốc không yên. Ánh mắt mê ly nhìn người phụ nữ quyến rũ trước mặt này dường như đã quên đi nỗi đau của cơ thể, hơi thở khàn khàn trầm giọng nói: “Cách chơi của cô chủ Hà thật là độc đáo, hay là thả tôi ra, chúng ta chơi trò càng kích thích hơn?”

“Ai mà không biết tổng giám đốc Hoàng giảo hoạt, luôn xoay phụ nữ mòng mòng, Hà Ngân không dám mở trói cho anh đâu!”

Hà Ngân lại cười nũng nịu, Hoàng Mạnh cũng cười theo, hơn nữa lại cười vô cùng quyến rũ, sau đó khẽ dịu dàng nói: “Có giảo hoạt đến mấy cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của cô chủ Hà không phải sao? Cô chủ Hà lại bỏ thuốc cho tôi, còn dụ dỗ nữa, trói chặt như vậy không dễ làm đâu?”

“Tổng giám đốc Hoàng là người sắp kết hôn rồi, ồi… thật đáng tiếc…” Hà Ngân biết Hoàng Mạnh không bị phụ nữ quyến rũ mới dùng thủ đoạn này, sử dụng con dao này để diễn với anh một vở kịch, ghi một clip vào camera, sau đó gửi cho Hà Dung kích động chị ta một chút.

Cô cầm con dao nhỏ đặt bên người lên. Vừa định ra tay lần nữa với Hoàng Mạnh, không phòng bị, Hoàng Mạnh lại rút được cánh tay bị khăn lông trói ra.

Nắm lấy cổ tay cầm dao của cô, chợt xoay người lại đặt cô dưới người mình, sau đó giật con dao găm trong tay đi, “leng keng” một tiếng, con dao đã bị ném xuống đất.

Hà Ngân thấy thế đưa tay tóm cổ Hoàng Mạnh, ai ngờ Hoàng Mạnh đã sớm phòng bị, hai tay bị túm chặt lấy.

Trên chân Hoàng Mạnh còn buộc khăn, tay đè chặt Hà Ngân, vừa muốn cởi trói chân ra khỏi khăn tắm, nhưng thử mấy lần đều không cách nào thoát được, tức giận quát Hà Ngân đang bị anh giữ chặt: “Người phụ nữ chết tiệt, nói, tôi và cô xưa nay không thù không oán, vì sao đối xử với tôi như vậy?”

Vẻ mặt Hà Ngân bình tĩnh, không có lấy chút e ngại nào, hai tròng mắt sáng lên dưới ánh đèn, phản chiếu gương mặt tức giận của người đàn ông, cong khóe môi lên nũng nịu nói: “Bởi vì tôi thích anh, nhưng anh chẳng bao giờ nhìn tôi lấy một lần, bây giờ anh lại muốn kết hôn với Hà Dung, sao tôi có thể từ bỏ ý định được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.