Mạnh Kiều Dịch nhìn thấy phản ứng của cô, trên mặt anh càng lộ rõ ý trêu ghẹo. Anh đi trên đôi dép lê màu trắng tới gần cô. Vạn Tố Y vốn đã đứng ở trong góc, căn bản không thể lùi lại được nữa.
Vạn Tố Y cố giữ bình tĩnh đứng yên ở đó. Mạnh Kiều Dịch đứng cách cô rất gần, hai gương mặt chỉ cách nhau chưa đến mười centimet. Anh nhìn xuống mặt cô, vô tình cho cô cảm giác sống chết của mình đều bị anh nắm giữ. Cô chỉ ngẩng đầu nhìn anh, sau đó nhanh chóng dời tầm mắt. Cô phải thừa nhận, người đàn ông này nhìn thế nào cũng thấy đẹp trai.
Hai người ở quá gần nên Vạn Tố Y cảm thấy có chút áp lực. Cô đứng yên ở đó giống như một bức tượng. Mạnh Kiều Dịch cúi đầu, giơ tay về phía cô. Cô cảnh giác nhưng không hề nhúc nhích. Anh vừa nhấc tay lên, cô đã theo bản năng khẽ run rẩy. Kết quả, tay của Mạnh Kiều Dịch không phải đặt ở trên mặt cô, mà chống lên vách tường trên đầu cô, giam cô trong không gian nho nhỏ, có thể nghe thấy được những tiếng hít thở dù nhỏ nhất.
"Chúng ta không phải là vợ chồng sao? Nếu như em không cần có thời gian thích ứng, lẽ ra chúng ta nên ngủ cùng một chỗ. " Mạnh Kiều Dịch nhướng mày, thái độ rất nghiêm túc không giống như đang nói đùa.
Tuy trên gương mặt trắng trẻo mịn màng của Vạn Tố Y không lộ rõ cảm xúc, nhưng bàn tay đã theo bản năng nắm lấy góc áo, chứng tỏ cô đang sợ hãi.
Mạnh Kiều Dịch nói không sai, bọn họ đã kết hôn thật, chứ không phải cưới giả.
"Anh cho tôi chút thời gian, tôi... tạm thời không có cách nào làm được." Vạn Tố Y hơi ngẩng đầu nhìn anh, khóe miệng hơi run rẩy nói.
Từ trước đến nay Mạnh Kiều Dịch đều không thích ép buộc người khác. Không hiểu sao, trong nụ cười không đứng đắn kia lại có phần ôn hòa, cơ thể cao lớn lùi lại hai bước, kéo dài khoảng cách giữa anh và Vạn Tố Y.
Hai tay Vạn Tố Y đang nắm lấy góc áo chợt thả ra, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi. Cô không để ý tới trái tim đang đập loạn của mình, nói với Mạnh Kiều Dịch giống như muốn bỏ trốn: "Chúc ngủ ngon."
Mạnh Kiều Dịch gật đầu, nhìn cô bước nhanh ra khỏi phòng ngủ của mình. Trong ánh mắt anh nhìn người phụ nữ này có phần đánh giá. Vừa rồi, anh không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào. Rõ ràng cô đang sợ hãi nhưng không tránh né, cũng không phản kháng, trái lại làm cho anh không biết nên tiếp tục thế nào.
Mạnh Kiều Dịch nhìn về phía cánh cửa đã không có bóng người từ lâu, trong đầu đang suy tính. Đột nhiên điện thoại di động trên bàn đổ chuông.
"Alo." Mạnh Kiều Dịch cầm điện thoại lên, giọng nói đã bớt đi vài phần ôn hòa.
Bên kia điện thoại vọng tới tiếng nói không ngừng của Tưởng Tiểu Trường: "Đã khuya thế này, anh gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì sao?"
"Đúng vậy, anh bỏ trống thời gian cuối tuần cho tôi." Mạnh Kiều Dịch vừa nghe điện thoại, vừa cầm khăn giấy cẩn thận lau tay của mình.
Tưởng Tiểu Trường nghe Mạnh Kiều Dịch bảo để trống thời gian cuối tuần, hắn lập tức im lặng hết mười giây mới quát vào trong điện thoại: "Mẹ kiếp! Chẳng lẽ anh thật sự làm như vậy sao?"
"Tôi nói được thì làm được." Mạnh Kiều Dịch quay đầu nhìn về phía cửa, trong mắt có thêm ý cười rất dịu dàng.
"Anh điên thật rồi! Anh thật sự... cưới người phụ nữ mà anh cho rằng thích hợp làm bà chủ nhà họ Mạnh sao?!" Tưởng Tiểu Trường đang buồn ngủ, lúc này đã hoàn toàn tỉnh hẳn, giọng nói hoảng hốt: "Thái tử Mạnh à, tôi rất lo lắng cho anh! Bác trai bác gái thật sự có thể... tiếp nhận được sao?"
Tưởng Tiểu Trường hoàn toàn không thể nào tiêu hóa được lượng tin tức mà Mạnh Kiều Dịch vừa mới nói cho mình biết. Hắn dứt khoát nhấc chăn lên và rời khỏi giường, chuyên tâm nghe điện thoại của Mạnh Kiều Dịch.
"Bọn họ giục tôi kết hôn đâu chỉ một, hai ngày. Chỉ cần tôi có thể cho bọn họ một người con dâu, bất kể là dạng gì thì bọn họ đều sẽ rất cao hứng." Mạnh Kiều Dịch rất chắc chắn về điểm này: "Cũng để bọn họ bớt suy nghĩ tới chuyện bố trí thời gian tuyển chọn con dâu đi."
"Cũng đúng. Bác trai và bác gái vẫn cho rằng anh không có hứng thú với phụ nữ. Anh kết hôn, hẳn bọn họ sẽ ngạc nhiên. Nhưng... hai bác có thể tiếp nhận được lai lịch của người phụ nữ này không?" Tưởng Tiểu Trường rất lo lắng cho hôn nhân của Mạnh Kiều Dịch.
Mạnh Kiều Dịch ngược lại không có cảm giác gì: "Cuối tuần anh qua, chẳng phải sẽ biết sao?"
"Cũng được." Lần này, Mạnh Kiều Dịch không cho phép Tưởng Tiểu Trường qua, hắn cũng sẽ qua. Hắn vẫn muốn xem thử người phụ nữ có thể làm cho Mạnh Kiều Dịch muốn kết hôn có dáng vẻ thế nào!
Mạnh Kiều Dịch nói xong mới kết thúc một câu “Cứ như vậy đi” rồi cúp điện thoại, căn bản không quan tâm tới sự tò mò của Tưởng Tiểu Trường còn chưa được thỏa mãn.
Mạnh Kiều Dịch đặt điện thoại lên trên bàn, giơ tay cởi ra cúc áo sơ mi của mình. Mới cởi được hai cúc áo, anh chợt liếc nhìn về phía bức tường nối liền với phòng bên cạnh. Có thể cảm thấy hành vi của mình quá kỳ lạ, anh nhún vai bật cười.
Bất kể là đối với Mạnh Kiều Dịch hay Vạn Tố Y, một đêm này chắc chắn khó bình tĩnh được.
Sau khi trở lại phòng của mình, Vạn Tố Y ngủ không được ngon giấc, tiếp tục cơn ác mộng trước đó, sáng sớm hôm sau đã thức dậy.
Sau khi dậy, Vạn Tố Y thành thạo dọn dẹp giường, rửa mặt xong thì trực tiếp đi xuống phòng bếp.
Cô dậy rất sớm. Khi đến phòng bếp, cô thấy dì Tống đang chuẩn bị bữa sáng. Vạn Tố Y lấy tạp dề từ trên giá mặc vào và chào dì Tống: "Chào dì."
"Chào cô." Dì Tống mỉm cười, quay lại chào Vạn Tố Y, nhưng khi nhìn thấy tạp dề trên người cô, dì sợ hãi vội vàng hỏi: "Thưa cô, cô định làm gì vậy ạ?"
Vạn Tố Y không hiểu, nhìn dì Tống, không biết vì sao dì Tống lại có phản ứng lớn như vậy: "Tôi giúp dì làm bữa sáng."
"Cô nhanh cởi ra đi, nếu để cho tiên sinh nhìn thấy, thì tôi sẽ nguy mất!" Dì Tống luống cuống tới gần Vạn Tố Y, nhưng không dám kéo tạp dề trên người cô xuống.
Ở dưới ánh mắt cầu xin của dì Tống, Vạn Tố Y hết sức khó xử lấy tạp dề ra.
Trước đây khi ở nhà họ Lương, những việc này đều do cô làm, cô đã quen rồi. Nhưng đến đây, phản ứng của dì Tống như vậy, trái lại khiến cô thấy không quen.
Dì Tống nhìn thấy Vạn Tố Y không có việc gì thì đứng ở bên cạnh, mới yên tâm, vừa tập trung làm bữa sáng vừa nói: "Hay là cô đi tới phòng khách nghỉ ngơi đi, bữa sáng sẽ xong ngay thôi."
Dì Tống đưa gợi ý cho Vạn Tố Y, cô gật đầu, theo bản năng sờ cái nhẫn kim cương trên ngón áp út và xoa vài cái. Đây là động tác quán tính trước khi cô rửa tay. Nhưng lần này sờ một cái, cô chợt dừng lại.
Cô rời khỏi phòng bếp và cúi đầu nhìn chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của tay phải, cảm giác đau đớn ở vị trí nào đó của trái tim đã tạm thời quên đi lại bỗng nhiên trở về, làm cho ngực cô thắt lại, gương mặt cũng có phần tái nhợt.
Lúc ấy, khi cô và Lương Dần vừa kết hôn, Lương Dần không có thời gian đi với cô mua nhẫn cưới, nên trực tiếp bảo trợ lý mua cho cô cái này. Lúc đó hắn nói cho cô biết: "Đợi sau khi làm xong việc này, anh sẽ đền bù cho em, em dùng tạm một chút."
Chờ hắn làm xong? Chờ một lần chính là ba năm, chiếc nhẫn trên tay cô trước sau chưa từng được thay.
Vạn Tố Y đứng ở trước cửa sổ của phòng khách, ánh mắt châm chọc nhìn về chỗ nào đó bên ngoài cửa sổ, đầu ngón tay cọ mạnh với chiếc nhẫn kia, gần như sắp cọ rách tay rồi.
"Mới sáng sớm, em đứng ở đây làm gì?"
Một hơi thở xa lạ từ phía sau Vạn Tố Y phả tới, cô vội quay đầu và thấy Mạnh Kiều Dịch đang đứng ở phía sau nhìn cô.
Cô tự nhiên thoáng cười: "Không... Tôi không có chuyện gì làm, nên đứng đây một lát thôi."
Mạnh Kiều Dịch không rõ có hiểu không nhưng không hỏi nữa, chỉ gật đầu: "Đi thôi, chúng ta vào ăn sáng đã."
Trên mặt Vạn Tố Y vẫn còn có phần mất mát, cô đi theo Mạnh Kiều Dịch vào nhà ăn.