Ngồi Hưởng Tám Chồng

Chương 48: Phẫn nộ ( 2 )




“Tống Vũ Kiệt, ngươi quá làm càn! Đây là phủ Nhữ Dương quận chúa của ta! Không phải Lục Vương Phủ của ngươi! Lúc này ngươi còn giương oai như thế, chớ trách ta trở mặt vô tình!”

Một phát bắt được chủy thủ đâm tới, mặc kệ máu tươi tùy ý chảy giữa kẽ tay, Tống Ngâm Tuyết lúc này, bề ngoài tươi cười xinh đẹp, nhưng đáy mắt, lại lạnh như băng, lạnh cứ như trời đông giá rét, làm cho người không tự giác được toàn thân run rẩ .

“Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . .” Một bả buông chủy thủ trong tay ra, kinh ngạc không tự chủ được lui về phía sau hai bước, Tống Vũ Kiệt mắt trợn tròn, nhìn máu tươi một giọt hai giọt. . . . . . chậm rãi nhỏ trên mặt đất, miệng ấp úng nói: “Ngâm Tuyết, ngươi. . . . . . Ngươi có ý gì?”

“Có ý gì? Những lời này, là Ngâm Tuyết nên hỏi Lục ca ca a!” Cười lạnh một tiếng, một bả vung rơi chủy thủ trong tay, phát ra một tiếng “Keng” , chấn kinh tất cả mọi người ở đây.

“Quận chúa. . . . . .” Mân Côi nỉ non. Chưa bao giờ thấy Tống Ngâm Tuyết như thế, rõ ràng yêu nghiệt cười sáng lạng như hoa tươi nở rộ, chính là sâu trong lòng, lại không khắc nào không lộ ra cảm giác rét lạnh thấu xương, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.

Thì thào lẩm bẩm, tròn mắt khiếp sợ, mà bên cạnh, Kỳ Nguyệt vẫn đứng vững không nhúc nhích, vẻ mặt thất thần không thể tin được, thất thần nhìn từng đóa hoa yêu dã đỏ tươi nhỏ trên sàn nhà, trong nội tâm đột nhiên không tự chủ co rút đau nhức! Tống Ngâm Tuyết, ngươi. . . . . .

“Lục ca ca, Ngâm Tuyết muốn hỏi, nhục mạ người trong họ là tội danh ra sao? Chửi bới người thân lại là tội danh gì? Còn mưu toan nhúng chàm đường đàn ông đã có thê tử, thậm chí động thủ ngay trước mặt ta, lại là tội danh gì!”

“Ta. . . . . . Ta. . . . . .”

Bị khí thế lãnh liệt như Tu La của Tống Ngâm Tuyết chấn áp, Tống Vũ Kiệt khiếp đảm nói không ra lời! Nhưng bất kể thế nào, hắn thân là Lục hoàng tử đương triều, cũng là người đã gặp qua nhiều tình cảnh, lúc này bị đường muội mà mình luôn cho là phế vật làm cho kinh sợ, lại bị bọn hạ nhân trong phòng ngoài phòng lén lút chỉ trỏ, trong nhất thời cảm thấy vô cùng mất mặt, vì vậy căm tức trong lòng, đầu óc lập tức nóng lên, lời nói liền từ trong miệng vọt ra.

“Ngâm Tuyết, muội thay đổi rồi, trước kia muội không phải như thế! Muội biết rất rõ ta thích Kỳ Nguyệt, vì tìm được hắn, không tiếc xếp đặt chặt đứt nhân duyên của hắn. Nhưng muội lại cứ ngăn cản, ngay từ đầu đã không cho ta đụng vaò cô nàng kêu là Thanh nhi kia, về sau lại nhanh chân đến trước, thỏa mãn ham muốn cá nhân của mình đem Kỳ Nguyệt nhốt trong vương phủ, ngư ông đắc lợi! Ngâm Tuyết a Ngâm Tuyết, tốt xấu gì ta cũng là Lục ca ca của muội, vẫn vô cùng chiếu cố muội, có cái gì hay đều mang muội đến xem! Làm sao muội có thể qua cầu rút ván, làm tổn thương tim ta như thế!”

Tống Vũ Kiệt lúc này bắt đầu lật lại nợ cũ, biểu lộ mơ hồ có chút thương tâm. Một bên, Kỳ Nguyệt giống như sấm bổ bên tai, ngây ngốc, đần ra như khúc gỗ nhìn Tống Ngâm Tuyết, một câu cũng nói không được.

Nàng. . . . . . Không có xúi giục Tống Vũ Kiệt làm bẩn Thanh nhi, ngược lại còn ngăn cản hắn. . . . . . Nàng giam cầm chính mình, dùng tánh mạng cả nhà uy hiếp mình, chẳng lẽ chính là vì. . . . . . Không cho hắn nhúng chàm mình. . . . . .

Điều đó không có khả năng, không có khả năng! Nàng luôn bá đạo vô lễ, làm sao có thể dụng tâm lương khổ như vậy? Hắn không tin, không tin! Ngực phập phồng không ngừng, nỗi lòng rối rắmkhông ngừng quấy phá, đè đến hắn thở không nổi!

Lúc này, Tống Vũ Kiệt thấy tất cả mọi người không nói lời nào, tiến lên một bước tiếp tục nói: “Ngâm Tuyết, muội tự vấn lòng xem, Lục ca ca đối đãi muội tốt như vậy, cho dù muội có háo sắc, cũng không nên đoạt của ta a! Muội biết, ta hợp ý một nam tử như hắn, vì sao muội lại không buông tha! Nhường hắn cho ta a, coi như Lục ca ca van muội!”

Vừa nói chuyện, ánh mắt vừa không ngừng liếc về phía Kỳ Nguyệt, trong mắt không ngừng lộ vẻ tham lam, thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết cười khẩy, nụ cười châm chọc đọng ở bên môi: “ Khẩu vị của Lục ca ca có phải là quá lớn không? Đã muốn tiểu mỹ nhân, lại không nỡ buông tha tuấn nam? Thế này, cũng không quá hay ho gì a . . . . . .”

Tiến lên từng bước một, khí thế bức người! Tống Ngâm Tuyết chậm rãi duỗi bàn tay nhuộm đầy máu đỏ tươi ra, từng chữ từng câu, chậm rãi nói: “Muốn người? Còn phải xem huynh có bản lãnh đến đoạt hay không!” (Myu:Tuyết tỷ ngầu quá a a a!!!)

Lời nói đầy khí phách, tỉnh táo thong dong vang vọng cả gian phòng! Nghe vậy, Tống Vũ Kiệt bộ dạng tức tối, bất mãn mãnh liệt trừng mắt! Mà sau lưng, Kỳ Nguyệt chấn động toàn thân, thân thể khẽ run nhìn về phía trước, trong nội tâm, không ngừng co rút lại, như là có dòng nước ấm đang không ngừng tràn ra. . . . . .

Chưa bao giờ có cảm giác, khó hiểu, nhưng mà ấm áp cẩn thận bao quanh lòng của hắn thế này. Nhìn bàn tay còn đang từ từ chảy máu, trong màu trắng nõn, lộ ra nhiều đóa hoa xinh đẹp, yêu diễm thẳng tắp hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

“Ngươi. . . . . .” Khiếp sợ trước lời nói cuồng vọng nhưng mà dị thường rõ ràng, hung ác của Tống Ngâm Tuyết lúc này, Tống Vũ Kiệt cảm thấy không còn cách nào khác, nhưng vì mặt mũi hắn vẫn muốn đánh cuộc:“Chuyện này cho qua, lần sau nói tiếp, nhưng Ngâm Tuyết muội muội chuyện muội làm hại Mạt Nhi, dù nào cũng không thể cho qua a!”

“Ta hãm hại nàng? A!” A một tiếng lạnh lùng, lại vui vẻ thả tay xuống, khóe miệng thủy chung vẫn đọng lại nụ cười châm chọc nhàn nhạt, con mắt liếc qua, tất nhiên là phong mạo vô song, Tống Ngâm Tuyết thong thả nói: “Lục ca ca, là ai nói cho huynh biết Ngâm Tuyết làm hại Khuynh Nhạc công chúa?”

Con mắt, như có như không liếc về phía Kiều Mạt Nhi trên giường, mơ hồ có khiêu khích. Thấy vậy, Tống Vũ Kiệt tự tin cười, quay đầu lại nhìn về phía Kiều Mạt Nhi nói: “Mạt Nhi, không phải sợ! Bổn hoàng tử sẽ làm chỗ dựa cho nàng, nàng mau đem tình hình thực tế nói ra.”

Lòng tràn đầy tin tưởng cho rằng có thể nhận được đáp án khẳng định, chính là Tống Vũ Kiệt đoán sai rôi. Theo tâm kế của Kiều Mạt Nhi, nàng nguyên bản chính là muốn mượn sức Tống Vũ Kiệt áp chế nhuệ khí của Tống Ngâm Tuyết, nhưng lúc này vừa thấy tình hình không tốt, thái độ lập tức chuyển biến một trăm tám mươi độ, đau buồn yếu ớt mở miệng nói: “Lục hoàng tử, người, chưa nghe xong lời của ta. . . . . .”

“Hả? Nang nói cái gì?” Trừng mắt nhìn, nhất thời không có kịp phản ứng.

Kiều Mạt Nhi thấy vậy, lại lên sàn biểu diễn mở miệng lần nữa: “Lục hoàng tử, ta nói là, nói là: quận chúa nàng đối đãi ta rất tốt, là ta tự mình không cẩn thận ngã . . . . . .”

“Chính nàng tự ngã ?” Nghe vậy mạnh mẽ đề cao âm lượng, hai mắt trợn lên hỏi lại, vẻ mặt Tống Vũ Kiệt khó xử nhìn về phía Tống Ngâm Tuyết, xấu hổ nói: “Ha ha. . . . . . Ngâm Tuyết, thì ra là hiểu lầm, hiểu lầm. . . . . .”

“Hiểu lầm sao. . . . . .” Thâm ý nhìn Kiều Mạt Nhi một chút, mỉm cười, xoay người lại, chậm rãi mở miệng nói: “Đã là hiểu lầm, Ngâm Tuyết cũng không truy cứu nữa! Chỉ là có một chuyện, Ngâm Tuyết còn muốn nhắc nhở Lục ca ca, có thể ăn bậy, nhưng không thể nói lung tung, thậm chí, có mấy lời, có mấy người, vẫn là nên nghe rõ, nhận rõ mới tốt!”

Nói ra một câu ngấm ngầm hại người …, Tống Vũ Kiệt nghẹn họng ngay tại chỗ một câu cũng nói không ra được, mà sau lưng, Kiều Mạt Nhi nghe vậy liền hiểu ngay, phẫn hận cắn răng, âm thầm mắng: Giỏi cho ngươi! Tống Ngâm Tuyết! Bản công chúa đã coi thường ngươi! Ngươi chờ đó cho ta, cục tức hôm nay, ngày khác ta nhất định trả lại gấp đôi!

Trong mắt lóe lên âm mưu đen tối, Kiều Mạt Nhi lúc này cười giả tạo nói: “Đều tại ta không tốt, nói lời chưa rõ ràng, làm hại quận chúa cùng Lục điện hạ xảy ra tranh chấp, ta, ta. . . . . .”

Làm bộ làm tịch giả bộ thương tâm, băn khoăn trong lòng. Thấy vậy, Tống Vũ Kiệt thương tiếc trong lòng, không khỏi mở miệng an ủi:“Chuyện này làm sao lại là lỗi của công chúa được? Đều do ta quá lỗ mãng, nghe lời chỉ nghe một nửa, hiểu lầm Ngâm Tuyết muội muội.”

“Không quan trọng! Chỉ cần sau này Lục ca ca chú ý nhiều hơn là được!” Mỉm cười, xoay người, hai mắt thâm ý, thẳng thắn nói: “Cũng không còn sớm, đã làm ầm ĩ lâu như vậy, Lục ca ca vẫn là sớm đi trở về, để tránh quấy rầy công chúa tĩnh dưỡng.”

“Được được được, ta đây lập tức trở về!” Gật đầu, thịt béo rung động, liên thanh đồng ý, Tống Vũ Kiệt vừa thấy lúc này nàng chịu để cho hắn rời đi, cầu còn không được lập tức động chân: “Mạt Nhi, ta không quấy rầy nàng nghỉ ngơi nữa, ngày khác sẽ trở lại thăm nàng!”

Nói xong, cũng không quay đầu lại, trong sự vội vàng, Tống Vũ Kiệt rời đi rất nhanh, trước khi đi, còn đáng tiếc si mê liếc nhìn Kỳ Nguyệt đang trố mắt, vẻ mặt phức tạp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.