Ngồi Hưởng Tám Chồng

Chương 30: Thánh Thượng triệu kiến




Từ sau lần gặp Kỳ Nguyệt đã hai ngày trôi qua. Hai ngày này, Tống Ngâm Tuyết một mực ở trong phòng kiểm tra sổ sách, làm người trong phủ đều nhất trí cảm thán: quận chúa lại có thể yên tĩnh hai ngày liên tiếp, không đi ra ngoài gây chuyện thị phi? Đây quả thực là kỳ tích trong thiên hạ a!

Đương nhiên, Tống Ngâm Tuyết cũng không biết nô bộc nghị luận về nàng thế nào, cả tâm tư nàng đều đặt vào chuyện làm sao chỉnh trang cùng tối ưu hóa sản nghiệp của Nhữ Dương Vương phủ, chính là nàng tiếp xúc càng kỹ, lại càng phát hiện cái hồ nước này sâu không thể lường!

Trong vương phủ, ngoại trừ khoản tiền Lý Triệu Lương lén lấy kia, mỗi tháng đều có một số tiền rất khổng lồ chảy ra bên ngoài, nhưng về công dụng của khoản chi này, tiền đi đâu, qua tay người nào, nàng không tra ra được chút gì!

Đây rốt cuộc là có chuyện gì? Nhăn mày, chống cằm suy ngẫm, ngón tay gõ gõ trên mặt bàn. Theo lý thuyết mỗi tháng đều có một khoản tiền lớn như vậy xuất hiên trong sổ sách, hẳn là đã sớm khiến cho người khác chú ý, nhưng vì cái gì đã vài năm, cũng không ai thắc mắc?

Rốt cuộc là ai, đang âm thầm điều khiển những thứ này? Mà chút tiền kia, đã đi đâu?

Khép sổ sách lại, vuốt vuốt huyệt Thái Dương, Tống Ngâm Tuyết khẽ thở dài một cái đứng lên, trong nội tâm không ngừng oán giận: Diêm Vương a Diêm Vương, xem ông tìm cho tôi cục diện rối rắm thế nào! Ông cố ý chơi tôi sao?

Lắc đầu, khẽ đẩy cửa sổ, không khí tràn vào, khi nàng nhắm mắt lại hô hấp sâu thì lúc mở mắt ra, lại bị thân ảnh đứng lặng trước mắt làm cho hoảng sợ.

“Ngươi! Ngươi tới khi nào. . . . . .” Nhìn Minh Tịnh không biết xuất hiện từ lúc nào, Tống Ngâm Tuyết giật mình trừng to mắt. Minh Tịnh này, hình như võ công thật sự rất cao, mặc kệ ở đâu đều lặng yên không tiếng động, bộ dạng xuất quỷ nhập thần.

“Mọi chuyện đều làm tốt rồi?” Bình tâm, hạ mắt, Tống Ngâm Tuyết mở miệng nói với hắn.

“Tốt lắm! Đây là biên lai ngân lượng Lý Triệu Lương thâm hụt của Vương Phủ những năm gần đây, tổng cộng gần bốn trăm ngàn lượng bạc, mời quận chúa nghiệm thu!” Lời nói bình tĩnh và thong dong, khi Minh Tịnh chống lại hai con ngươi của Tống Ngâm Tuyết thì ánh mắt hắn thâm thúy như nước hồ.

“Quận chúa đúng là thay đổi rất nhiều..” Một câu nói chưa xong, đã bị Tống Ngâm Tuyết hung hăng quăng một cái nhìn khinh khỉnh, nhớ lại chuyện lần trước, lúc này nàng xoay người, tức giận nói: “Hiện tại ta trưởng thành không được sao!”

“A, lớn lên chỉ trong một đêm ?” Nghe vậy nhíu mi, trên gương mặt bình tĩnh lại có ý đùa giỡn, Minh Tịnh giờ phút này duỗi bàn tay thon dài khớp xương rõ ràng kia ra, vịn thành cửa sổ thong thả nhìn nàng.

Hử? Một đêm lớn lên? Những lời này tại sao nghe mập mờ như vậy? Thầm nghĩ, ngoái đầu nhìn lại, Tống Ngâm Tuyết cười dối trá: “Minh Tịnh, ngươi cũng mệt nhọc rồi, có thể trở về nghỉ ngơi.”

Lệnh đuổi khách vừa rơi xuống, Tống Ngâm Tuyết không lưu tình chút nào “Rầm” một tiếng đóng cửa sổ, ngoài cửa sổ, Minh Tịnh thiếu chút nữa bị dập mũi, lại giương mắt bình tĩnh nhìn trong chốc lát. Sau đó, hắn nâng bước chân ưu nhã thong dong xoay người rời đi.

Hung hăng đóng cửa sổ, trong nội tâm thầm khoái trá! Tống Ngâm Tuyết cười sáng lạng, vẻ mặt vui mừng tự nói: “Cuối cùng cũng bắt tiểu tử ngươi nghẹn họng một lần! Hừ, NN , dám đắc tội ta!”

Dương dương tự đắc xoay người ngồi trở lại ghế thái sư, đúng lúc nàng muốn mở biên lai ra, xem “Công tích vĩ đại”nhiều năm qua của Lý Triệu Lương thì ngoài cửa Mân Côi tiến đến báo cáo: “Khởi bẩm quận chúa, Hoàng công công trong nội cung đến đây!”

Hoàng công công? Đó là người nào? Cảm thấy không rõ, kéo cửa đi ra ngoài, thấy vậy Mân Côi lập tức tiến lên: “Quận chúa, Hoàng công công là tới đón người vào trong nội cung!”

“Vào trong nội cung? Vào trong nội cung làm cái gì?” Nghe vậy nàng hỏi lại.

Thấy thế Mân Côi bề bộn nói liên tục: “Tất nhiên là Thánh Thượng nhớ quận chúa rồi, mới phái người đón quận chúa vào cung a! Quận chúa ngài từ trước đến nay luôn được Thánh Thượng sủng ái, trên cơ bản mười ngày sẽ đi vào nội cung một lần. Lần này vì quận chúa ngã đập đầu thân thể không khỏe, đã nửa tháng không có vào trong nội cung , Thánh Thượng nhất định là rất nhớ người, cho nên mới phải phái người tới đón!”

“Nói vậy là Thánh Thượng rất yêu thích ta sao?” Lẳng lặng nghe, cảm thấy rất kỳ lạ tự hỏi, Tống Ngâm Tuyết biết đã có người đến đón, vậy một chuyến vào nội cung lần này thế nào cũng không tránh được .

Có câu “Trốn được mồng một, trốn không được mười lăm”, thân phận Nhữ Dương quận chúa tôn quý như vậy, liên hệ giữa mình và hoàng thất cũng là chuyện xưa nay, bất quá là sớm một ngày chậm một ngày mà thôi.

Bởi vì cái gọi là“Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”, đã trốn không thoát, vậy đơn giản là thản nhiên đối mặt, dù sao bản thân mình vẫn là Nhữ Dương quận chúa, bọn họ cũng sẽ không làm gì mình!

Nhẹ gật đầu, sau khi hỏi thăm Mân Côi một ít chuyện tình trong nội cung, Tống Ngâm Tuyết ngồi kiệu đi theo Hoàng công công, người được Thánh Thượng sủng ái nhất cùng nhau vào cung .

“Nhữ dương quận chúa mời xuống kiệu!” Lảo đảo đi trong chốc lát, cỗ kiệu liền ngừng lại trước một cung điện khí thế hùng vĩ. Không phải Tống Ngâm Tuyết chưa bao giờ thấy thành quách, kiếp trước của nàng, cái dạng phong cách kiến trúc gì chưa thấy qua? Chính là cung điện trước mắt thật bất đồng! Chỉ thấy nó trong sự vĩ đại có chứa một phần khí phách, giản lược mà không giản dị, đường cong vòng quanh chỉnh thể trang nghiêm, thật sựchỉ có người lạc vào thế giới kỳ lạ như nàng mới có thể sâu sắc cảm nhận được phần khí phách kia, phần to lớn, khiến người ta không thể dời mắt của nó.

Tống Ngâm Tuyết sững sờ đi theo thái giám tên Hoàng công công kia, xuyên qua đường tắt đi vào một tòa thiên điện xa hoa, lập tức ngừng lại.

“Quận chúa, Thánh Thượng cùng các vị Vương gia đã ở trong điện chờ, xin ngài nhanh chóng vào đi thôi!” Khom người, Hoàng công công bộ dạng phục tùng nói.

Nghe vậy Tống Ngâm Tuyết gật gật đầu, xách váy từng bước một bước lên bậc thang.

“Ha ha ha ha –”

Vừa mới đến cửa đại điện, chợt nghe đến một hồi tiếng cười vang lên trong điện, theo đó giọng nói chế nhạo của một nam tử vang lên:“Nhị ca, nếu ngươi thật sự quyết định như vậy, chẳng phải khiến cho quận chúa điêu ngoa kia tức giận đến nhảy lên trời sao!”

Hử? Quận chúa điêu ngoa? Tức đến nhảy lên trời? Nghe vậy nhíu mày, ý thức được bọn họ là đang nói mình, vì vậy Tống Ngâm Tuyết đứng ngoài cửa một lát.

Nam tử chế nhạo kia vừa dứt lời, chỉ thấy nam tử bị hắn gọi là”Nhị ca”, một thân hoàng bào tự nhiên ngồi trên điện, đôi mắt làm cho người ta thấy không rõ nội tình nửa hípnửa mở nói: “Trẫm cũng không có biện pháp, kiều quốc tạo áp lực, vì lo lắng đại cục, cũng đành phải để Ngâm Tuyết chịu thiệt thòi rồi!”

Chuyện gì mà để ta chịu thiệt thòi? Vểnh tai, Tống Ngâm Tuyết kiên nhẫn nghe tiếp.

“Lão Tứ, huynh đừng một tiếng quận chúa điêu ngoa hai tiếng lại quận chúa điêu ngoa, coi chừng bị Ngâm Tuyết nghe được đánh huynh bây giờ!” Một bên, Lục hoàng tử Tống Vũ Kiệt mở miệng nói.

Kỳ thật chính xác mà nói, Tống Vũ Kiệt hẳn là phải xưng Lục vương gia! Bởi vì tiên đế băng hà Nhị hoàng tử lên ngôi, các huynh đệ của Nhị hoàng tử về lý nên gọi là Vương gia! Đơn giản là hôm nay Nhị hoàng tử tức là đương kim Thánh Thượng, dưới gối còn chưa có con, cho nên mọi người trong lúc nhất thời còn chưa đổi giọng, theo thói quen đem Vương gia gọi thành hoàng tử.

Giờ phút này Lục hoàng tử bất mãn trách cứ nam tử vừa chế nhạo kia, nhìn ra, hắn rất thiên vị cô đường muội này!

“Này , lão Lục! Nha đầu kia với đệ cùng chung chí hướng, chứ không phải chúng ta! Đệ đừng đem tiêu chuẩn của mình tới yêu cầu người khác được không!” Bất mãn cãi lại, người được gọi là lão Tứ chính là nam tử vừa chế nhạo kia.

“Được rồi, đừng nói nữa! Đều là huynh muội nhà mình, cần gì phải thế?” Lúc này, lão Nhị một thân hoàng bào híp nửa mắt, vẻ mặt làm cho người ta nhìn không thấu.

“Hừ! Thật không rõ, tại sao các ngươi đều đối xử tốt với nàng như vậy!” Căm giận lầm bầm, ngồi ngay ngắn, Tứ Hoàng tử đơn giản nhắm con mắt lại.

Ngoài cửa, Tống Ngâm Tuyết đại khái đã rõ quan hệ của bọn hắn, trong lòng đã có quyết định. Nghe Mân Côi nói, tiên đế có sáu hoàng tử, trừ đại hoàng tử lúc năm tuổi rơi xuống nước bỏ mình, năm vị khác đều rất tốt.

Đại hoàng tử vừa chết, Nhị hoàng tử Tống Vũ Thiên thành con trưởng, thuận theo tình lý tiếp nhận ngôi vị hoàng đế; Tam hoàng tử Tống Vũ Huyền làm người trầm mặc, luôn thích lẳng lặng ở một mình; Tứ Hoàng Tử Tống Vũ Minh tính tình nóng vội, cương liệt; Ngũ hoàng tử Tống Vũ Lăng trời sinh có tài, chịu trách nhiệm cao cả, nhiều năm trấn thủ biên ngoại; mà Lục hoàng tử Tống Vũ Kiệt thì ai nấy đều rõ, chính cống là đồ bỏ đi!

Tống Ngâm Tuyết chuyển động tròng mắt, trong lòng suy nghĩ một chút, nhìn ba người vừa rồi mở miệng, sau khi xác định vị Tam hoàng tử còn lại, ngọt ngào kêu một tiếng, vẻ mặt sáng lạng đi vào.

“Các ca ca, Ngâm Tuyết đến đây!”

Kỳ thật, trong mấy vị hoàng tử này, ngoại trừ lão Lục ngồi không mà hưởng giống con heo, mấy vị khác đều lớn lên hơn người, nhất là Tam hoàng tử, tuy khuôn mặt luôn trầm mặc, nhưng cái loại khi chất cao quý cùng tuấn mỹ phát ra từ trên người hắn làm cho người ta không cách nào bỏ qua được !

Vừa dứt lời, chỉ thấy một cái thân ảnh đỏ tươi thô tục đi đến. Bởi vì hôm nay tiến cung, tránh làm cho những đại nhân vật kia hoài nghi, Tống Ngâm Tuyết đặc biệt bảo Mân Côi chuẩn bị kiểu trang phục lúc trước của Nhữ Dương quận chúa.

“Các ca ca hảo!” Tiến lên làm lễ, xưng hô thân thiết. Nghe vậy ngoại trừ Thánh Thượng cùng Lục hoàng tử biểu hiện bình thường, Tam hoàng tử trầm mặc không có phản ứng, mà Tứ Hoàng Tử thì khinh thường ngoảnh đầu qua một bên.

“Nhị ca ca hôm nay gọi Ngâm Tuyết đến, là có chuyện gì sao?”Nháy mắt khờ dại, vẻ mặt khó hiểu, Tống Ngâm Tuyết cực lực sắm vai ngu ngốc thô bỉ.

“A, trẫm thấy Ngâm Tuyết muội lâu rồi không tiến cung, trong lòng thật là nhung nhớ, cho nên thừa dịp vài vị huynh đệ đều có mặt gọi muội đến náo nhiệt một phen!” Mỉm cười nói, vẻ mặt bình thản, cũng không có gì đặc biệt, chính là bởi vì không có gì đặc biệt như vậy, càng làm cho trong nội tâm Tống Ngâm Tuyết mơ hồ sinh ra một loại kháng cự.

Hắn chính là người đẩy Tống Ngâm Tuyết vào nơi đầu sóng ngọn gió!

Tuy trông hắn bình tĩnh không có bất kỳ chỗ đặc biệt nào, nhưng ẩn sâu trong đó, sẽ là một lòng dạ thâm hiểm thế nào? Giống như ánh mắt của hắn, nửa híp nửa mở, làm cho người ta vĩnh viễn đoán không ra giờ khắc này hắn đang nghĩ cái gì?

Tâm kế thâm sâu, ngụy trang kín kẽ, Tống Vũ Thiên này, quả nhiên không đơn giản! Tâm thần run sợ, trên mặt vẫn là nụ cười, nhưng dưới đáy lòng Tống Ngâm Tuyết, có một phen tính toán riêng . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.