Ngồi Hưởng Tám Chồng

Chương 23: Ra oai phủ đầu




“Không thể tưởng tượng được, Lý tổng quản lại thần tốc như thế? Chỉ trong vòng một ngày đã chỉnh lý sổ sách xong xuôi rồi.“Gỉa bộ tán thưởng một tiếng, Tống Ngâm Tuyết người chưa đến mà đã nghe tiếng, vẻ mặt tươi cười như hoa đi vào.

“Quận chúa!” Vừa thấy nàng tiến đến, Lý Triệu Lương cùng mười phân tổng quản lập tức cung kính hành lễ.

“Các vị không cần đa lễ!” Giơ tay lên, xoay người ngồi trên ghế thái sư, Tống Ngâm Tuyết mỉm cười, ánh mắt đảo qua từng người dưới sảnh.

“Ngồi đi!” Nhẹ gật đầu, hướng mọi người ra hiệu.

“Tạ quận chúa!” Thấy vậy, mọi người nhất tề chắp tay, nét mặt đều hết sức bình tĩnh.

“Quận chúa! Hôm qua lão nô báo cáo sổ sách vì công tác bận rộn nên nhất thời sơ sẩy gây ra sai lầm, hôm nay đặc biệt mang các vị phân tổng quản tiến đến thỉnh tội, xin quận chúa trách phạt!” Dẫn đầu, Lý Triệu Lương đứng lên nói, bộ dáng kia nhìn có vẻ rất là chân thành.

Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết cười thầm dưới đáy lòng, miệng vội vàng nói: “Ngựa có lúc mất móng, người có lúc phạm sai lầm, Lý tổng quản vì Nhữ Dương Vương phủ vất vả nhiều năm, Ngâm Tuyết làm sao có thể vì chút lỗi nhỏ mà trách phạt người được? Nhanh đứng lên, đừng nói như vậy nữa!” Giơ tay lên, nàng cũng bày ra vẻ mặt chân thành, Tống Ngâm Tuyết lúc này, có một phần sắc thái đặc sắc hơn Lý Triệu Lương – đó là trông nàng rất ngây thơ!

Ánh mắt ngây thơ, biểu lộ khờ dại, mở to mắt, Tống Ngâm Tuyết giơ mặt lên nhìn chằm chằm vào hắn. Thấy vậy, Lý Triệu Lương hừ lạnh một cái trong lòng, âm thàm miệt thị: quả nhiên là thứ ngu ngốc chỉ được cái mặt đi đường! Cái gì cũng không biết, thế mà còn dám ở chỗ này làm bộ làm tịch! Hôm nay ta không diệt được uy phong của ngươi, Lý Triệu Lương ta sống nhiều năm như vậy cũng uổng!

Cầm lấy quyển sách, cẩn thận đẩy tới, Lý Triệu Lương mở miệng lần nữa: “Quận chúa, đây là sổ sách lão nô cùng các vị phân quản gia thức suốt đêm sửa sang lại, mời quận chúa xem qua!”

Hừ! Ngu ngốc chính là ngu ngốc, tuyệt đối sẽ không đột nhiên biến thành thông minh! Vẫn còn muốn điều tra ta? Kiếp sau đầu thai học thêm hai mươi năm nữa con ạ!

Dương dương đắc ý nghĩ, nhìn Tống Ngâm Tuyết cau mày tiếp nhận, sau đó vẻ mặt chăm chú lật từng tờ một,trong lòng Lý Triệu Lương có sự chán ghét nói không nên lời: nha đầu ngây thơ, ta mất một buổi tối mới sửa sang toàn bộ những con số trong sổ sách, với cái đầu mít đặc của ngươi, sợ là xem đến hừng đông ngày mai, cũng nhìn không ra cái gì bất thường.

Khoanh tay, đứng thẳng tắp, ánh mắt thoáng trao đổi một chút với tất cả các phân tổng quản, Lý Triệu Lương mặt mỉm cười chờ đợi kết quả tốt.

Cúi đầu, từng tờ từng tờ chậm rãi xem xét, Tống Ngâm Tuyết càng xem càng tức giận trong lòng! Khá lắm Lý Triệu Lương, quả nhiên không ngoài dự liệu của nàng, hắn thật sự cho là chỉ cần san bằng các khỏan nợ thì nàng nhìn không ra sao, hắn cũng quá xem thường nàng a!

Đè nén lửa giận trong lòng, mỉm cười thu sổ sách lại, Tống Ngâm Tuyết vô cùng sáng lạng đứng lên, trả quyển sổ cho Lý Triệu Lương.

“Lý tổng quản làm việc quả nhiên cẩn thận hiệu suất, mới dùng thời gian một ngày đã sửa sang các khoản chi tiêu trong gần một năm của Nhữ Dương Vương phủ rõ ràng như vậy! Ngay cả những khoản thăm viếng bé như hạt vừng rườm rà như vậy cũng không bỏ xót, trí nhớ Lý tổng quản thật tốt, để ý mọi thứ rõ ràng đâu vào đấy!”

Tống Ngâm Tuyết ngấm ngầm châm chọc khả năng “dọn dạp” sổ sách của Lý Triệu Lương. Nghe vậy Lý Triệu Lương tưởng nàng khen ngợi hắn, lúc này cũng không nghĩ nhiều, chắp tay cười cười đáp: “Lão nô không có bản lãnh gì, chính là trời sinh trí nhớ tốt hơn so với người bình thường, cho nên đối với các khoản chi tiêu đều nhớ tinh tường! Cũng chính vì như vậy, lúc trước Vương gia mới có thể yên tâm đem sản nghiệp Vương Phủ giao cho lão nô quản lý.”

Cậy già lên mặt mà nói, thể hiện rõ uy phong, Lý Triệu Lương một tay vuốt chòm râu trắng, ưỡn cao bụng, nháy cũng không nháy mắt một cái thẳng tắp nhìn về phía trước.

Tốt lắm! Thứ ta muốn chính là những lời này của ngươi! Thầm nghĩ trong lòng , nhấc chân tiến lên trước, Tống Ngâm Tuyết đi qua trước mặt từng tổng quản.

“Thì ra Lý tổng quản đã gặp qua là không quên được a!” Cười cười nói, mắt to vụt sáng đảo một vòng, lập tức thu lại nụ cười trực diện dối mặt với Lý Triệu Lương.

“Lý tổng quản đã đã gặp qua là không quên được, hắn là đối với tất cả khoản ghi trên sổ kết toán đều rõ ràng chi tiết như lòng bàn tay a! Như vậy đi, Ngâm Tuyết ta cũng không làm người khó xử, xin mời Lý tổng quan đem số tiền giao dịch lá trà tháng trước của Thông Đạt trà trang báo cáo một lần a!”

“Báo cáo việc giao dịch lá trà ư?” Kinh ngạc kêu lên một tiếng, khiến chúng tổng quản phải giật mình sợ hãi! Lý Triệu Lương sững sờ ngẩng đầu, chống lại hai mắt Tống Ngâm Tuyết: “Quận chúa, đây là ý gì?”

“Không có ý gì nha, chẳng qua là nghe nói Lý tổng quản đã gặp qua là không quên được, muốn mượn cái này khảo nghiệm Lý tổng quản mà thôi.” Cười tủm tỉm nói, xoay người đi lên chỗ ngồi, trong mắt Tống Ngâm Tuyết lúc này , chớp động một tia sắc bén không dễ dàng phát giác.

“Lý tổng quản, sao người không báo cáo được a? Cái khoản chi tiêu này chính là tự tay người sửa sang lại suốt đêm qua mà, tất cả các hạng mục các khoản cũng qua tay người, lại thêm trí nhớ hơn người, báo cáo trong vòng một tháng hẳn là dư sức a!”

“Cái này. . . . . .” Nhất thời nghẹn lời, cau mày, sắc mặt Lý Triệu Lương cực kỳ khó coi. Những con số trong sổ sách này đều là hắn vì muốn cân đối thu chi mà cố ý làm giả, rõ ràng chi tiết không rõ, lai lịch không rõ, lẫn lộn rối tinh rối mù, Tống Ngâm Tuyết lúc này bảo hắn báo cáo, đây không phải muốn mạng già của hắn sao!

Nghiêm mặt kìm nén bực bội, bị Tống Ngâm Tuyết vờn như vậy một hồi, Lý Triệu Lương thật lâu cũng không nói được lời nào. Mà phía sau hắn, những phân tổng quản khác đều cúi đầu, không dám thở mạnh một tiếng.

“Thế nào? Báo cáo không được sao?” Hỏi lại một lần nữa, mang theo sự tức giận, Tống Ngâm Tuyết thu nụ cười lại, lộ ra sự uy nghiêm mà nàng chưa bao giờ triển lộ trước mặt thế nhân.

” Lý Triệu Lương! Rốt cuộc là trí nhớ ngươi không tốt? Hay là cái sổ sách này căn bản là giả! Chẳng lẽ ngươi không biết thu chi từ trước đến nay đều khó có khả năng cân đối ư, vậy mà ngươi lại chỉnh lý sạch sẽ như vậy! Thực sự tưởng ta là đồ ngu ngốc tùy ý để ngươi trêu chọc ư?” Lời nói lạnh như băng không có một chút độ ấm truyền đến.

Thấy vậy, Lý Triệu Lương cũng nghiêm sắc mặt, hắn lúc này, tuy có sai, nhưng mà quyết sẽ không cúi đầu trước một nữ tử mà mình một mực cho là ngu ngốc .

“Quận chúa! Chẳng lẽ bởi vì lão nô tuổi già, báo cáo không được khoản kết toán này, quận chúa liền một mực chắc chắn lão nô làm giả sao? Quận chúa, lão nô vì báo ân đức của Vương gia năm đó, ở trong phủ cực khổ lao tâm nhiều năm, làm thân trâu ngựa đền đáp, nếu quận chúa thấy lão nô khó chịu chi bằng phế đi là được, cần gì phải tìm loại lý do này đến hủy danh dự của lão nô!”

Vô cùng đau đớn, trong mắt đầy bi thương, như là bị oan khuất lớn lao, Lý Triệu Lương đứng đó thở dài một mình.

Gỉa bộ! Lại giả bộ nữa rồi!

Cười lạnh một tiếng, chậm rãi đi tới trước, Tống Ngâm Tuyết lãnh khốc cong cong khóe miệng: “Vốn tưởng rằng Lý tổng quản làm sổ sách không tệ, không thể tưởng tượng được diễn trò càng tuyệt vời! Bộ dạng ngươi thê thảm ai oán như vậy là làm cho ai xem ? Là ta, hay là đám bọn hắn?”

Ngón tay nhẹ nhàng chỉ dưới sảnh, chỉ thấy những phân tổng quản kia vừa thấy tai họa sắp giáng lên đầu mình, lập tức co đầu rụt cổ y như con rùa.

” Lý Triệu Lương, ngươi thật là không biết hối cải!” Lạnh lùng liếc nhìn hắn, chậm rãi đổi thái độ, khi mọi người ở đây đều cho rằng vị quận chúa này đổi tính, thì Tống Ngâm Tuyết lại mỉm cười lộ ra dung nhan xinh đẹp mỹ lệ như hoa của nàng.

“Phàm là người ghi chép sổ sách, tâm tư kín đáo, nhanh nhẹn hoạt bát, bất kể là trí nhớ không tốt hay là sổ kế toán đã vài năm, chỉ cần ngươi từng xác nhận qua, nhất định sẽ có ấn tượng! Lý tổng quản luôn miệng nói chính mình cẩn thận chăm chú, hôm nay vì sao một chữ cũng nói không được?”

Mỉm cười nhìn sắc mặt khó coi của Lý Triệu Lương, vẻ mặt Tống Ngâm Tuyết đầy thâm ý.

Nghe vậy, từ trong mũi Lý Triệu Lương phát ra một tiếng hừ lạnh, mắt đầy khinh thường nói: “Tâm tư kín đáo, nhanh nhẹn hoạt bát? Nghe ý tứ của quận chúa, giống như rất tâm đắc với sổ kết toán? Như vậy đi, lão nô hôm nay tuổi tác đã cao, mặc dù từng là tổng quản quản lý sản nghiệp cho Vương gia, áp lực trên vai không giống người bình thường, nhưng hai năm qua lão nô cũng rất muốn hưởng phúc an nhàn rồi, hôm nay quận chúa thông minh lanh lợi, lạnh lùng vô song, chỉ cần quận chúa có thể đọc ra một đoạn trong cái quyển sổ này, lão nô liền lập tức chào từ giã, cáo lão hồi hương, từ nay về sau không hề hỏi đến bất cứ cái gì của Vương phủ nữa!”

Nói năng có khí phách, Lý Triệu Lương hiên ngang lẫm liệt, chính trực không sợ cường quyền. Thấy vậy, trong đáy lòng Tống Ngâm Tuyết cười lạnh một hồi: khá lắm lão già này, đến lúc này còn muốn đập nồi dìm thuyền*, đâm ngược bản quận chúa một kích? Hừ, ta lại há có thể cho ngươi như nguyện sao?

(Đập nồi chìm thuyền là dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng̀)

Chậm rãi xoay người, trong mắt đầy sự cao ngạo, chớp nhẹ lông mi, Tống Ngâm Tuyết không thèm để ý nói: “Không biết Lý tổng quản muốn nghe đoạn nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.