Ngồi Hưởng Tám Chồng

Chương 13: Thú vị




“Quận chúa, thân thể quận chúa đã tốt, không bằng đêm nay chúng ta. . . . . .”

Lời nói mập mờ, ánh mắt ngả ngớn, cùng với bàn tay thon dài duyên dáng chẳng biết lúc nào đã vươn vào trong nội y Tống Ngâm Tuyết(Myu: Bớ người ta! Sắc lang.), vẻ mặt Lâm Phong công tử diêm dúa lẳng lơ, trong cặp mắt không tà không chính kia có quang mang lưu chuyển.

Tống Ngâm Tuyết nhìn hắnchằm chằm, trong nội tâm đã rõ ràng, linh quang lóe lên trong đầu nàng. Tiếp đó vẻ mặt đắc ý cười xấu xa, bàn tay mềm cũng đồng thời nhẹ nhàng xẹt qua khuôn mặt tuấn mỹ của Lâm Phong, “Không bằng đêm nay. . . . . . như thế nào?”

“Ha, quận chúa, nàng thật là xấu! Đêm nay như thế nào? Chẳng lẽ nàng lại không biết sao. . . . . .”

Khuôn mặt tuấn tú chậm rãi phóng đại, môi mỏng cũng dần dần tiếp cận. Đến khi Lâm Phong sắp hôn lên thì khuôn mặt Tống Ngâm Tuyết nghiêng nghiêng, quay người một cái hai tay vòng trên cổ Lâm Phong, trong mắt mị nhãn như tơ nói: “Biết ? Ta biết cái gì?”

“Quận chúa, nàng đây là muốn lạt mềm buộc chặt Lâm Phong sao?” Hưởng thụ để giai nhân ôm lấy, Lâm Phong vẻ mặt cười tà, đôi mắt yêu dã nhìn chằm chằm chằm vào nàng.

“Lạt mềm buộc chặt? Phu quân chàng rong ruổi trên trận phong nguyệt vài năm, cái dạng nữ tử gì chưa thấy qua? Một chút thủ đoạn ấy của Ngâm Tuyết làm sao dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt chàng . . . . . .” Kiều mị vô hạn, thân thể mềm như không có xương, nháy nháy mị nhãn, Tống Ngâm Tuyết uể oải tựa ở trong ngực Lâm Phong .

“A, không phải là lạt mềm buộc chặt, quận chúa vì sao hành động như thế này a?” Ngón tay chậm rãi lướt qua da thịt non mềm thơm ngát của Tống Ngâm Tuyết, xúc cảm nhẵn nhụi cùng mùi thơm kiều diễm, lập tức dẫn đến trong lòng Lâm Phong run rẩy một hồi. Nhữ Dương quận chúa này, thật đúng là mỹ nhân hiếm có.

Bên rìa rừng trúc, dưới gió mát, hai cái thân ảnh dây dưa, từ đầu đến cuối khóe miệng Tống Ngâm Tuyết vẫn mỉm cười cùng Lâm Phong bỡn cợt. Nhưng khi bàn tay không an phận của hắn sắp tập kích lên bộ ngực sữa của mình thì tinh quang lóe lên trong mắt nàng, hai tay mạnh mẽ dùng sức đẩy Lâm Phong ra. Đồng thời trên mặt tươi cười như hoa:“Cái gì như thế nào với không như thế nào ? Phu quân đã muốn. . . . . . không bằng chúng ta bây giờ liền . . . . .”

Lời đang nói, muốn nói lại thôi, Tống Ngâm Tuyết mở to con mắt mập mờ nhìn. Thấy vậy, Lâm Phong cười tà nịnh, mạnh mẽ tiến lên ôm lấ yngười ngọc: “Quận chúa thật đúng là hào phóng, giữa ban ngày thế này, rõ ràng cũng có nhã hứng cao như thế . . . . . .”

“Phu quân đừng nói nữa, người ta sẽ thẹn thùng đó!” Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết thẹn thùng vùi mặt vào trong ngực hắn, mặt giả bộ động tình. Thấy vậy, đáy lòng Lâm Phong cười lạnh, trên mặt cũng không nhịn được xẹt qua một tia chán ghét.

Thật đúng là đãng phụ không biết liêm sỉ!

Đáy lòng hừ lạnh một tiếng, trên mặt lại cười mị đi vào trong phòng. Lúc này, Tống Ngâm Tuyết nhẹ nhàng nâng khuôn mặt vùi vào trong lồng ngực của hắn, trong mắt nổi lên một vòng ánh sáng tính toán.

Lâm Phong trên đường đi ôm người ngọc, người ngọc thì kiều nhuyễn vô lực nằm trong lòng ngực của hắn, một bộ dáng hưởng thụ. Bọn hạ nhân đối với việc đồi phong bại tục (làm bại hoại thuần phong mỹ tục) dưới ban ngày ban mặt như vậ không dám giận dữ, cũng không dám nói gì, chỉ cúi đầu thật thấp, sợ không cẩn thận một cái tự rước lấy họa.

Chân vung lên, mạnh mẽ đá văng cửa phòng, đá ngược một cái lại nặng nề đóng nó lại. Lâm Phong không hề thương hương tiếc ngọc ném nàng tới trên giường, mạnh mẽ kéo thắt lưng của mình ra, thân thể lập tức gắt gao đè lên.

Nụ hôn nóng ướt cuồng nịnh ùn ùn kéo đến đánh úp lại, môi mỏng khêu gợi của Lâm Phong gắt gao dây dưa. Tay, cũng bắt đầu chạy loạn bốn phía, chỉ chốc lát sau liền tới bên hông mềm mại của Tống Ngâm Tuyết.

Mạnh mẽ kéo, dây thắt lưng tản ra, quần áo phấn hồng xinh đẹp lập tức phơi bày hết thảy.

“Thật là một mỹ nhân!” Một tiếng tán thưởng không khỏi từ trong yết hầu thoát ra, Lâm Phong nhắm mắt lại, trong mắt tràn đầy dục vọng. Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết miễn cưỡng cười, nhất thời sinh ra trăm vẻ quyến rũ, làm cho Lâm Phong xem đến lồi hai mắt.

“Phu quân. . . . . .” Nhẹ nhàng đứng dậy, ngón tay nhỏ nhắn chậm rãi xẹt qua lồng ngực tuấn mỹ to lớn kia, tại đó nhẹ nhàng vuốt ve xoa nắn.

“Tiểu yêu tinh!” Mặt Lâm Phong mê ly, một tay bắt lấy tay Tống Ngâm Tuyết, không cho nàng lộn xộn, một tay thuận thế muốn kéo quần áo rời rạc của nàng ra.

“Phu quân, hôm nay chúng ta đổi lại phương thức được không?”Vừa dứt lời, mạnh mẽ xoay người một cái áp Lâm Phong xuống phía dưới, Tống Ngâm Tuyết cầm lấy đai lưng bên cạnh liền trói vài vòng trên tay hắn, cột vào trên giường lớn khắc hoa.

“Quận chúa, nàng đây là muốn làm gì?” Trong lòng khó hiểu nhìn, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, Lâm Phong tà mị nháy mắt đẹp yêu dã của hắn, miệng trêu tức nói: “Chẳng lẽ quận chúa là muốn Bá Vương ngạnh thượng cung?”

“Bá Vương ngạnh thượng cung? Ta, cần sao. . . . . .” Nghe vậy, tự tin cười cười, rất nhanh kéo xiêm y Lâm Phong ra, thẳng đến lộ ra quần lót của hắn mới thôi.

Tống Ngâm Tuyết chậm rãi đứng dậy, bắt đầu chỉnh y phục của mình. Thấy vậy, Lâm Phong mở miệng nói: “Quận chúa làm cái gì vậy, tại sao thoát hết y phục ta chính mình lại đi mặc vào? Chẳng lẽ quận chúa không muốn cùng Lâm Phong. . . . . .”

“Muốn, dĩ nhiên muốn! Bất quá phu quân, đại phu nói thân thể Ngâm Tuyết gần đây mới khỏi bệnh, làm việc không nên quá mức kịch liệt, cho nên Ngâm Tuyết ta cũng không có cách nào a! Không bằng như vậy đi, Ngâm Tuyết thấy phu quân dục hỏa đốt người, vẻ mặt cầu xin bộ dạng bất mãn, không bằng ta sớm đi thông tri Mân Côi một tiếng, vảo nàng sớm đem Hà hoa đi tắm rửa sạch sẽ tống tới, cung cấp cho phu quân diệt tắt dục hỏa một phen a?”

Cười xấu xa, vẻ mặt chân thành, Tống Ngâm Tuyết lúc này bày ra bộ dạng vô tội đáng yêu, mắt to long lanh lóe sáng nhìn Lâm Phong công tử quần áo mở rộng, cảnh xuân vô hạn. Cười vô cùng sáng lạng xoay người: “Phu quân, chàng chờ a, ta đây phải đi gọi cho chàng.!”

“Ngươi –” nhìn Nhữ Dương quận chúa cười vô cùng vui vẻ mà đi, Lâm Phong tự biết mình bị đùa giỡn, hắn nhìn thẳng đến phía trước, tay giãy nhẹ, dây thắt lưng tựa như vải rách lập tức mở ra.

“Tống Ngâm Tuyết. . . . . .” Tay, chậm rãi thu hồi, chậm rãi chỉnh tốt xiêm y của mình, trong hai tròng mắt yêu nghiệt của Lâm Phong chậm rãi lộ ra một tia ý tứ sâu xa không rõ: “Thú vị . . . . .”

Nhẹ nhàng chậm chạp đi trên con đường trong Vương Phủ, Tống Ngâm Tuyết thầm nghĩ: Vương Phủ này mặc dù có vẻ yên ổn, nhưng kì thực sóng ngầm mãnh liệt, một tiểu nha đầu thậm chí có tâm kế đi hại người, những người khác mặc dù mặt ngoài e ngại, nhưng trong đáy lòng còn không biết đang tính toán cái gì. . . . . .

Nhữ Dương Vương phủ, thật sự chính là đầm nước rất sâu a! Tống Ngâm Tuyết bình tĩnh nghĩ, bất tri bất giác đã đi đến một địa phương xa lạ.

Vương Phủ to như vậy, lần đầu tiên tự mình hành tẩu không có mang theo tùy tùng, đến khi Tống Ngâm Tuyết ý thức được, phát hiện mình đã hoàn toàn lạc đường.

Thảm, nơi này là chỗ nào nhỉ, tại sao bốn bề vắng lặng như vậy?

Theo lý thuyết các nơi trong Vương Phủ hẳn là đều có hạ nhân, tại sao trong này lại im ắng, một chút tiếng động cũng không có ? Kỳ quái!

Mang theo nghi hoặc, Tống Ngâm Tuyết nhấc chân chậm rãi hướng đi đến phiá trước, nhưng chỗ góc cua, nàng nhìn thấy một nam tử như tiên xuống trần đứng yên trong gió, tóc đen như mực theo gió tung bay. Trên gương mặt tuấn mỹ không tỳ vết, hai mắt hơi nhắm lại, đôi môi giống như cười mà không phải cười cong cong giương lên, làm cho người ta cảm thấy xa xôi vô hạn. . . . . .

Hắn là ai . . . . . . Nhìn không chuyển mắt , Tống Ngâm Tuyết cẩn thận dò xét nam tử trước mắt. Trong lúc đó hai mắt nam tử chậm rãi mở ra, đôi mắt sáng như sao hút hồn người hướng nàng đánh úp lại, khóe miệng mỉm cười, vui vẻ chậm giãn ra: “Quận chúa, hôm nay rảnh rỗi. . . . . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.