Truyện Ma Ngạ Quỷ

Chương 5: Dưới mồ Huyệt hoang




(Truyện ngắn nằm trong series truyện ngắn kinh dị Lời Thề Huyệt Hoang của tác giả Ngạ Quỷ)

Trên bầu trời, từng đợt mưa sao băng có màu sắc kì lạ quét qua, từng vệt sáng nhàn nhạt màu xanh lá cây thẫm trông rất kì dị.

Trên Biển sóng vỗ gầm gào, như con dã thú miền viễn cổ bị đè ép vô vàn năm tháng đang muốn trỗi dậy.

Theo vĩ tuyến 16, cách thành phố Đà Nẵng 40 hải lý. Xuất hiện một cái lỗ đen sâu hoăm hoắm, giống như một vòng xoáy hút cạn mọi thứ xung quanh. Nếu một ai đó đam mê khoa học, hẳn sẽ phát hiện ra nó trông giống như một cái lỗ đen vũ trụ được hình thành giống dải thiên hà, cách xa Trái Đất của chúng ta hàng triệu năm ánh sáng.

Cái xoáy lỗ đen cứ mở rộng dần, mở rộng dần. Sau cùng trồi lên một ụ đất rất lớn, rồi hình thành một hòn đảo nhân tạo.

Tại trạm kiểm soát không lưu, tiếng radio bỗng nhiên bị ngắt đứt quãng. Hàng loạt chuyến bay không thể liên lạc với sân bay. Bầu trời đầy bão tố nổi lên và những mảng sao băng kéo theo dày đặc, và kì lạ thêm ở một điểm là chúng chỉ mang toàn màu xanh lá cây.

- TKS, chuyến bay Jetstar BL 220 xin phép được hạ cánh…

Âm thanh của cơ trưởng vang lên đều đặn dồn dập, nhưng không có tiếng đáp lại từ trạm không lưu. Cơn bão ngày càng mạnh, và họ chẳng thể nhận ra được những gì mà mình đang gặp phải vào lúc này.

Máy bay chao đảo, vật lộn giữa không trung. Hành khách bay lên và trùng xuống, nếu không nhờ dây an toàn thì có lẽ thân người họ đã bị đập vào sàn vô số lần.

Mồ hôi cơ trưởng ướt đẫm, vẫn liên tục bấm tín hiệu truyền về trạm kiểm soát hòng cầu cứu. Nhưng vẫn không thể liên lạc được, mọi tín hiệu sóng vô tuyến đều bị chấm dứt.

Rất lâu sau, máy bay ngừng trao đảo. Bầu trời chuyển sang yên tĩnh lạ thường. Cơ trưởng gạt mồ hôi thở phào nhẹ nhõm, cứ ngỡ cơn ác mộng đã qua.

Nhưng điều đó chẳng được bao lâu, vì khi mà chiếc máy bay vừa thoát ra khỏi đám mây phủ kín dày đặc. Thì đôi mắt người cơ trưởng đã mở to đầy kinh hãi và kêu lên thất thanh:

- Ôi…



Tại trạm kiểm soát không lưu, tín hiệu rada mập mờ trong phút chốc lại có thể liên lạc được.

Người ta nghe thấy qua sóng radio vang lên tiếng âm thanh thất thanh của vị cơ trưởng. Sau đó, tín hiệu lại lâm vào tình trạng ngắt quãng, từng tiếng tút tút vang lên dày đặc.

Trưởng bộ phận kiểm soát không lưu Đỗ Hào Quyền lập tức ngồi bệt xuống ghế, đôi mắt thẫn thờ đầy vẻ kinh sợ.

Thấy Quyền có hành động lạ như vậy, một nhân viên trạm không lưu lên tiếng hỏi:

- Trạm trưởng, có chuyện gì xảy ra vậy?

Quyền dùng đôi mắt đờ đẫn, cực kỳ hoảng sợ quay sang nhìn anh ta và nói:

- Xong rồi, đây chính là lần đầu tiên trong lịch sử, là thảm họa, là tai họa. Ngành hàng không Việt Nam đã phải hứng chịu một tai họa lớn…

Người nhân viên không hiểu, anh ta hỏi lại:

- Trạm trưởng, anh nói gì kia?

Quyền run run giọng nói:

- Toàn bộ 236 người, trên chuyến bay BL 220 đều đã tử nạn. Lập tức báo cáo cấp trên…

Quyền vừa nói ra lời này, tất cả những tiếng động, tiếng gõ bàn phím, tiếng hô hào trong trạm kiểm soát không lưu đều ngừng bặt. Từng đôi mắt với vẻ kinh khủng dần xuất hiện, họ chậm rãi ngước lên nhìn màn hình địa đồ ra đa.

Một chấm đỏ khi nãy còn hoàn toàn ngắt quãng, bây giờ đã hoàn toàn biến mất.



Năm phút sau.

Một sĩ quan quân đội khá trung tuổi đeo hàm thiếu tướng. Dẫn theo một đám sĩ quan quân đội bước vào đài kiểm soát không lưu.

Quyền nhanh chóng đứng lên nghiêm người chào hỏi.

Thiếu tướng kia trên ngực có đeo biển tên Hoàng Trung Kiên, gạt tay ra hiệu cho Quyền ngồi xuống.

Thiếu tướng Kiên nhìn chằm chằm vào bản đồ rada rồi trầm giọng hỏi:

- Sự việc nhiễu rada xảy ra cách đây đã lâu chưa?

Quyền nghiêm người báo cáo:

- Thưa thủ trưởng, rada mất sóng vào chín giờ tối hôm qua, nhưng chỉ chập chờn không rõ ràng. Khi ấy trời chưa có mưa bão. Chỉ mới đây khoảng một giờ đồng hồ mới bắt đầu có tình hình xấu xuất hiện…

Thiếu tướng Kiên nghiêm giọng lại hỏi:

- Tại sao đồng chí lại chắc chắn rằng chuyến bay đó đã gặp nạn, mà không phải chỉ vì mất sóng rada thông thường?

Quyền nhanh chóng nói:

- Xin phép thủ trưởng!

Thiếu tướng Kiên gật đầu đồng ý.

Quyền tiến tới gần bản đồ rada, dùng một chiếc bút ăng ten kéo dài trỏ vào màn hình giải thích nói:

- Cách trạm kiểm soát không lưu khoảng độ 40 hải lý, xuất hiện một vùng nhiễu từ trường, nơi này rada không thể hoạt động. Có thể đây là một vụ thử hạt nhân của Triều Tiên, gặp đúng thời tiết mưa bão nên bị bắn đến vùng này. Khiến cường độ phóng xạ dày đặc làm xuất hiện tình trạng nhiễu rada tạm thời. Nếu suy đoán này là đúng, thì chuyến bay đó chắc chắn đã gặp tai nạn vì bị tên lửa bắn hạ. Và còn một sự suy đoán thứ hai…

Quyền dừng lại một chút, dường như vấn đề đến đây thì liền có điều khó nói. Thiếu tướng Kiên thiếu nhẫn nại, thúc giục:

- Vấn đề thứ hai là gì?

Quyền ngẫm nghĩ một hồi rất lâu sau mới dám trả lời:

- Thưa thủ trưởng, hộp đen liên kết với máy bay đã bị nổ tung. Suy đoán không chút thực tế nên tôi không dám nói…

Thiếu tướng Kiên lại hỏi:

- Vì sao đồng chí biết là nó bị nổ tung?

Quyền trả lời:

- Là vì nó có một đoạn mã liên kết với trạm không lưu, khi nó bị nổ đúng lúc thì còn có thể liên lạc lại được. Một dòng mã sẽ được gửi về để báo động…

Quyền nói lời này, vô số người đứng phía sau anh cũng xôn xao nghị luận:

- Đúng vậy, khi ấy thật trùng hợp ở chỗ đúng lúc có tin báo tử. Thì rada lúc đó lại liên lạc được…

Thiếu tướng Kiên vỗ bàn quát lên:

- Đề nghị mọi người trật tự…

Rồi lại nhìn Quyền nhấn mạnh nói:

- Còn điều đồng chí cho rằng không thực tế thì sao? Nói ra rõ ràng, không được giấu giếm. Không thực tế cũng phải nói…

Quyền tỏ vẻ gian nan, khó xử, một lúc sau mới bấm bụng nói liều:

- Khả năng biến cố nữa. Là không phải máy bay gặp nạn vì thử hạt nhân của Triều Tiên, cũng không phải gặp nạn vì bão tố. Mà là vì, mưa sao băng… Có giấu hiệu của nhân loại, ngoài hành tinh.

Chữ nhân loại ngoài hành tinh được Quyền nhấn mạnh. Thiếu tướng Kiên sửng sốt khi nghe tới đây liền cau mày nói:

- Điều đồng chí nói quả là thật sự rất viển vông. Nhưng tôi cho rằng nếu đồng chí đã nói ra như vậy thì hẳn là phải có căn cứ chứ hả. Căn cứ vào đâu?

Quyền nhanh nhảu, chạy đến bàn vi tính, bật một đoạn thu âm sóng radio phát lên rồi nói:

- Mời thủ trưởng nghe kĩ phân đoạn ghi âm này…

Tiếng âm thanh phát lên, một loạt những thứ tiếng nhì nhằng không rõ là nói gì. Xen lẫn trong đó là tiếng kêu gào hoảng loạn của phi hành đoàn. Cuối cùng là một tiếng thét của cơ trưởng chuyến bay và một dòng mã lệnh đọc tự động được truyền đến trạm kiểm soát.

Thiếu tướng Kiên mặt mày nhăn nhó, lại hỏi tiếp:

- Đúng là có tiếng động lạ, nhưng chưa đủ căn cứ.

Quyền lại tiếp tục giải thích:

- Cách đó ba mươi phút, tôi cũng bắt được một tín hiệu tương tự, không phải từ phi hành đoàn, nhưng cũng có âm thanh y như vậy. Chỉ có điều nơi mà nó xuất hiện, chính là vị trí mà hiện giờ sóng rada bị mất!

Quyền lại chạy tới một chiếc máy vi tính khác, một tràng âm thanh nghe có vẻ tương tự được anh bật lên. Anh tiếp tục giảng giải nói:

- Thưa thủ trưởng, tần số âm thanh này hệt như âm thanh của loài cá voi, có điều nó cao cấp hơn nhiều. Để xem chuyện này có chắc chắn hay không. Tôi đã liên hệ thêm với một tiến sĩ nghiên cứu ngành sinh vật biển. Một lát nữa anh ta sẽ có mặt…

Thiếu tướng Kiên mặc dù vẫn không tin tưởng vào chuyện này cho lắm, vì nó hết sức viển vông. Nhưng theo lời khuyên của Quyền, ông ta vẫn hết sức nhẫn nại chờ đợi.

Khoảng đúng nửa tiếng sau. Một nhóm người ăn mặc sang trọng, dẫn đầu là một người trẻ tuổi đeo kính, tiến vào đài kiểm soát không lưu. Khi đám người vừa xuất hiện, Quyền đã lập tức chạy tới bên cạnh họ và giới thiệu với Thiếu tướng Kiên:

- Báo cáo thủ trưởng, đây là tiến sĩ Trần Việt Anh. Là tiến sĩ du học nghành sinh vật biển từ Mỹ về…

Thiếu tướng Kiên gật đầu chào hỏi:

- Chào cậu.

Trần Việt Anh cũng hết sức lịch sự, gật đầu chào hỏi lại:

- Chào Thiếu tướng…

Rồi cậu ta chẳng chờ đợi ai mời, đã lập tức đến bên bàn vi tính, nhìn vào biểu đồ phân tích âm thanh của hai đoạn ghi âm rồi chau mày.

Thiếu tướng Kiên bước lại gần cậu ta và hỏi:

- Cậu có thể phân tích được điều gì trong này không?

Việt Anh gật đầu, cậu ta trầm giọng nói:

- Tất nhiên, không những tôi có thể phân tích được, mà còn cảm thấy sửng sốt là đường khác.

Thiếu tướng Kiên hiếu kỳ nói:

- Vậy sao? Vậy cậu có thể giải thích cho tôi nghe một chút được không?

Việt Anh gật đầu, trỏ tay lần lượt qua lại giữa hai cái màn hình máy tính, phân tích điểm khác biệt nói:

- Hai đoạn âm thanh này, một đoạn là tiếng âm thanh giao tiếp của loài cá voi. Tần số bên này là của một con cá voi đực trưởng thành. Còn bên này, âm thanh gần giống đến sáu mươi phần trăm so với loài cá voi. Nhưng xen lẫn trong số đó, có ba mươi bảy phần trăm lại giống loài người…

Tiến sĩ Việt Anh vừa nói, vừa nhấn mạnh đến ba từ giống loài người, khiến toàn bộ không gian trạm kiểm soát không lưu đều tỏ ra trấn động.

Thiếu tướng Kiên nuốt nước bọt thúc giục:

- Cậu giải thích rõ ràng hơn một chút nữa đi?

Việt Anh nghiêng đầu, chợt rút ra từ trong cặp một tập tài liệu hồ sơ gì đó. Bên trong in ra cũng toàn là tín hiệu rada tần số âm thanh. Rồi đặt lên bàn cho tất cả mọi người cùng xem, bắt đầu giảng giải:

- Đây chính là hai loại tín hiệu rada lần lượt thu được từ Nga và Trung Quốc. Cách đây hai mươi năm… Một đoạn đầu tiên được đưa ra công bố trước giới nghiên cứu Nga đều cho rằng đây có thể là một loại liên hệ đến từ ngoài trái đất, tuy nhiên điều này vẫn còn bỏ ngỏ. Một đoạn còn lại từ Trung quốc, đã được Mỹ mua lại, sau đó giao cho một nhóm tiến sĩ nghiên cứu…

Nói đến đây Việt Anh liền ngừng lại, tỏ vẻ trầm trọng. Thiếu tướng Kiên càng hiếu kỳ hối thúc:

- Rồi sao nữa, cậu mau nói đi?

Việt Anh không nhanh không chậm, nhấn nhá từng từ:

- Nhóm tiến sĩ nghiên cứu này sau đó đều đã chết, trước báo chí họ đều biến mất một cách bí ẩn. Là toàn bộ, đoạn thông tin này cũng bị NASA cho vào dạng thông tin tuyệt mật, và từ đó bảo mật rất nghiêm ngặt!

Thiếu tướng Kiên lắp bắp nói:

- Nói như vậy… đây thực sự là thông tin liên quan đến người ngoài hành tinh sao?

Việt Anh gật đầu. Thiếu tướng Kiên vẫn nuốt nước bọt nghi ngờ hỏi tiếp:

- Tôi hỏi một câu hơi khiếm nhã, nhưng nếu nó đã là tuyệt mật của NASA, vì sao lại có thể nằm trong tay của cậu?

Việt Anh nhếch mép cười nói:

- Vì sao ư? Bởi vì một điều rất đơn giản, tôi chính là một người nằm trong nhóm tiến sĩ bị mất tích đó…

Việt Anh nói xong từ này, toàn trường lập tức há hốc miệng mở to mắt kinh ngạc. Việt Anh không dừng lại liền tiếp tục kể:

- Toàn bộ đồng nghiệp của tôi đều đã chết, bởi một tổ chức bí mật của Mỹ. Tôi may mắn trốn thoát được, và dựa theo đường biển để trốn về Việt Nam, với việc ngụy tạo một cái chết giả. Cái tên của tôi tại Mỹ là John Trần…

Việt Anh nói xong, liền lùi lại, tiến về phía đám người phía sau anh. Đám người mà đã đi cùng anh ta từ đầu khi tới đây. Trong đám người này, ai nấy đều ăn mặc kiểu già nua, có người còn mặc bộ quần áo lụng thụng như đồ ngủ ở nhà. Xen lẫn trong đám người ấy, là một nhân vật ăn mặc com lê sang trọng, có khuôn mặt béo tròn. Người đó chính là người mà Việt Anh bước tới bên cạnh. Việt Anh sau khi đứng cạnh ông ta, liền nhìn Thiếu tướng Kiên giơ tay lên giới thiệu nói:

- Giới thiệu với Thiếu tướng, đây là ông Phùng Lê Long. Là người gần đây chuyên tài trợ cho tôi những công trình nghiên cứu. Lần này ông ta muốn theo tôi đến đây, là vì muốn được ra mắt thiếu tướng, cũng muốn được thiếu tướng hỗ trợ.

Thiếu tướng Kiên gật đầu. Người đàn ông tên Phùng Lê Long bước lên trên, ông ta cao giọng nói:

- Chào thiếu tướng, rất vui được gặp thiếu tướng.

Rồi tay bắt mặt mừng, chạy đến bắt tay với thiếu tướng Kiên. Thiếu tướng Kiên hơi sững sờ, nhưng cũng vội nở một nụ cười khách sáo đáp lại:

- Vâng, chào ông.

Phùng Lê Long bắt tay xong, liền lập tức bắt vấn đề, ông ta nói ngay:

- Không giấu gì thiếu tướng, tôi bình sinh luôn có sở thích kỳ lạ với những hiện tượng bí ẩn. Nghe tin vùng biển Đà Nẵng có xuất hiện một nơi như vậy. Tôi liền không ngại cất công, bay từ thành phố Hồ Chí Minh ra đây để muốn gặp mặt thiếu tướng, để xin thiếu tướng cho phép chúng tôi được cử một nhóm người đi vào trong đó thám hiểm. Mọi chi phí tôi đều sẽ lo tất, chỉ xin thiếu tướng chấp thuận là được. Đồng thời qua việc này, chúng tôi cũng sẽ hỗ trợ điều tra về vị trí máy bay gặp nạn, để cung cấp thông tin sớm nhất!

Thiếu tướng Kiên nghe đến đây, liền chau mày tỏ vẻ khó xử, có vẻ như không muốn nói gì thêm.

Việt Anh thấy như vậy, liền bước tới gần rồi dùng giọng giải thích nói:

- Việc máy bay mất tích, lại xuất hiện thêm một vùng nhiễu. Chắc chắn sẽ phải có một lực lượng quân đội tiến vào đó thăm dò. Nhân đó, chúng tôi chỉ xin thiếu tướng cho phép chúng tôi đi theo là được, không có gì khó khăn trong việc này. Ngoài ra, về chi phí bay, và thuê máy bay từ phi trường, chúng tôi sẽ lo từ A đến Z.

Thiếu tướng Kiên vẫn cau mày không nói gì. Việt Anh thấy ông ta không xuôi, thì liền nói:

- Về vấn đề nhiễu rada và sự xuất hiện của đoạn băng ghi âm có tần số âm thanh lạ. Chắc chắn ông phải cần có sự hỗ trợ của chúng tôi để phân tích nó. Với lý do này, về tình về lý thì đều có thể chấp nhận được…

Mấy người trong nhóm của Việt Anh, liên tục thúc giục. Khiến cho Thiếu tướng Kiên đầu óc rối như tơ vò. Ông ta vẫn chưa dám tự ý quyết định chuyện này nếu chưa có sự chấp thuận từ trung ương.

Ngay lúc đó, tiếng công điện vang lên. Một nhân viên trạm không lưu nhấc máy. Lát sau, liền có tiếng âm thanh hối hả vang lại:

- Báo cáo thiếu tướng, có bức công điện khẩn từ trung ương. Một bức công điện vừa được gửi tới từ phía Trung quốc. Họ có một đề nghị là muốn tiến vào khu vực nhiễu rada…

Lời người này chưa kịp dứt lời, thì liên tiếp hai tiếng âm thanh nữa lại vang lên. Tiếng công điện phát ra dồn dập. Lại có hai âm thanh báo cáo:

- Từ phía Nga có điện đàm thưa thiếu tướng, họ muốn được tiến vào vùng nhiễu.

- Từ Mỹ cũng có một bức điện đàm, họ yêu cầu tương tự…

Ngay sau đó là các nước Úc, Nhật, Đức và Anh cũng lần lượt xuất hiện công điện.

Việt Anh nhân đó lên tiếng thúc giục nói:

- Sự việc bây giờ đã chuyển sang thành vấn đề quốc tế rồi. Nếu như chỉ có một nước đơn phương đề nghị, chúng ta có thể thẳng thừng từ chối. Nhưng giờ đây là nhiều quốc gia, hơn nữa còn đều là cường quốc. Trung ương cũng không chống lại nổi bọn họ đâu. Chắc chắn sẽ phải đồng ý cho bọn họ tới thám hiểm. Thiếu tướng không phê chuẩn việc này nhanh, thì chúng ta sẽ lỡ mất những thời cơ quý giá nhất để nắm lấy thông tin quan trọng…

Việt Anh càng nói, càng khiến thiếu tướng Kiên trong lòng nóng như lửa đốt. Cuối cùng ông ta liền gật đầu nói:

- Được rồi, vậy ngay đêm nay, một đội bay sẽ được chuẩn bị để tiến vào vùng nhiễu.

Thiếu tướng Kiên lại quay đầu, bước tới gần bản đồ rada, cầm gậy Ăng ten chỉ huy, trỏ vào vùng nhiễu loạn rada trên vĩ tuyến 16 và nói:

- Nó nằm trên vĩ tuyến 16, vậy từ giờ chúng ta đặt tên nó là vùng 16. Từ giờ phải cấm tất cả các chuyến bay bay qua vùng 16, cho dù là nội địa hay quốc tế. Mọi người nghe rõ chưa?

Toàn bộ nhân viên trạm không lưu và Quyền đều nghiêm người hô to dõng dạc nói:

- Rõ thưa thủ trưởng!

Thiếu tướng Kiên chợt quay sang nhìn Quyền rồi ra lệnh:

- Trong chuyến bay đêm nay tiến vào thám hiểm vùng 16, cậu cũng cần phải có mặt. Cậu là trạm trưởng kiểm soát không lưu, về vấn đề kiểm soát lưu thông và tình hình vùng này cậu rõ ràng nhất, nên rất cần phải đi theo để hỗ trợ.

Quyền lập tức đáp lại:

- Tuân lệnh thưa thủ trưởng.

Thiếu tướng Kiên nói xong, liền xoay người cùng đoàn sĩ quan, rời khỏi đài kiểm soát.

Đám người Việt Anh cùng với Quyền, sau đó ở lại bàn bạc một chút. Rồi cũng rời khỏi đài kiểm soát để chuẩn bị cho chuyến hành trình sắp tới.



Đúng tám giờ tối.

Một đội bay gồm hai mươi sĩ quan và ba chiếc máy bay trực thăng cỡ lớn đã chờ sẵn tại phi trường Đà Nẵng. Nhóm người Việt Anh sớm đã có mặt. Sau lưng anh ta, đám người Phùng Lê Long mỗi người đều có sắc mặt căng thẳng, nhìn lên máy bay. Trong tay bọn họ, tất cả đều cầm theo một chiếc vali rất lớn. Cũng không biết là rốt cục ở bên trong những chiếc vali đó của bọn họ có ẩn chưa thứ gì.

Mười phút sau, một chiếc xe jeep tiến vào phi trường xuất hiện trước đội bay. Thiếu tướng Kiên từ trên xe bước xuống, sau lưng ông ta là một viên sĩ quan trẻ tuổi, có khuôn mặt điển trai đầy góc cạnh, một vẻ lạnh lùng luôn luôn xuất hiện trên khuôn mặt anh ta.

Thiếu tướng và viên sĩ quan đi đến gần đám người Việt Anh và giới thiệu:

- Đây là Trần Vũ Bình, là một lính đặc công giỏi nhất của tôi. Nhiệm vụ lần này sẽ do cậu ta chỉ huy, các người tuyệt đối phải phục tùng chỉ thị của cậu ta, và trước khi hành động điều gì, cũng cần phải báo cáo lại qua cậu ta để cậu ta cho tôi biết.

Việt Anh gật đầu, cẩn trọng nói:

- Được rồi, chúng tôi sẽ làm theo lời Thiếu tướng.

Nói xong, Việt Anh khách sáo bước tới trước mặt viên sĩ quan trẻ tuổi, giơ bàn tay ra định bắt tay và nói:

- Chào cậu!

Nhưng Trần Vũ Bình làm ngơ, anh ta không hề trả lời, đứng yên bất động như một tảng đá.

Thiếu tướng Kiên thấy vậy thì liền cười nhạt nói:

- Các cậu đừng để ý, lính đặc công cứng rắn như sắt thép. Tâm lý cậu ta cũng giống như tảng đá, không thích giao tiếp…

Việt Anh cũng gật đầu cười nhạt, hơi miễn cưỡng rút bàn tay vừa giơ ra lại.

Một lát sau, người cuối cùng trong đội bay lần này là Quyền cũng đã xuất hiện. Quyền chạy hớt ha hớt hải tới giữa phi trường thở dốc. Thiếu tướng Kiên xác nhận mọi người đã có mặt đầy đủ thì liền hạ lệnh:

- Được rồi! Xuất phát đi…

Nhanh như chớp, quân lệnh như núi đổ. Cả đoàn sĩ quan nhảy lên máy bay ngồi yên vị vào vị trí, thắt dây an toàn. Trần Vũ Bình cũng nhảy lên một chiếc máy bay gần nhất, đeo tai nghe nhắm mắt chờ đợi.

Đám người Việt Anh cũng lục tục kéo lên trên máy bay. Quyền chạy theo sau bọn họ, ngồi vào một chiếc ghế trên máy bay rồi thắt dây an toàn.

Khi tất cả mọi người đã đều yên vị trong vị trí. Tiếng quạt trực thăng ngày một nhanh và mạnh, ba chiếc máy bay nối đuôi nhau bay lên bầu trời. Tiến vào trong màn đêm sâu thẳm.

Thiếu tướng Kiên thở dài một hơi, rồi quay đầu lại ngồi lên xe jeep, hối thúc anh lái xe cho xe rời khỏi phi trường.



Ba chiếc trực thăng tiến về vùng 16, nơi đó sóng rada đều bị vô hiệu hóa hoàn toàn. Chỉ có thể dùng phương thức thô thiển nhất là dùng miệng hoặc ánh sáng ám hiệu để liên lạc.

Mỗi một sĩ quan được trang bị trong chuyến đi này, đều kèm theo pháo sáng, cùng loạt đạn pháo nổ lớn để làm tín hiệu.

Sau khoảng ba mươi phút bay, ba chiếc máy bay chầm chậm tiến vào vùng 16. Và khung cảnh kỳ bí dần xuất hiện trước mắt bọn họ.

Một hòn đảo khổng lồ tự lúc nào đã nghiễm nhiên nằm sẵn ở đó. Cộng thêm là có những thứ âm thanh réo rắt, len lỏi vào trong tâm trí của mỗi người khiến cho bọn họ phải ôm đầu tỏ ra khó chịu. Đến gần đây, máy bay gần như trao đảo sắp rụng. Một giọng nói hốt hoảng vang lên từ trong khoang lái, một viên phi công nói:

- Không ổn rồi, không thể tiến vào thêm bên trong được nữa. Tất cả phải thả thang dây để xuống biển bơi vào đó thôi. Nếu đi thêm là quạt máy bay sẽ ngừng chạy, từ trường ở đây quá mạnh!

Chưa chờ viên phi công nói xong, nhanh như chớp. Trần Vũ Bình đã tháo một chiếc thang dây ở gần cửa thả xuống rồi đu dây nhảy xuống biển.

Tiếp theo đó, lần lượt các sĩ quan ở trên cả ba chiếc máy bay cũng có hành động tương tự anh ta. Bọn họ lao xuống biển mà không một chút sợ hãi, cũng không nói một lời nào.

Quyền là người hành động nhanh nhất trong đám người còn đang ngẩn ngơ còn lại, anh ta lao thẳng xuống biển với một tiếng rú kéo dài.

Đám người Việt Anh lần chần nhìn nhau, mấy lão già xanh mặt nói:

- Chúng tôi không biết bơi…

Chưa kịp đáp lại, thì đã có tiếng viên phi công thúc giục:

- Nhanh lên, còn không nhảy nữa là máy bay sẽ bị hút sâu về phía hòn đảo và rụng xuống đấy. Đến khi đó tất cả đều chết hết…

Việt Anh nghe tới đây, liền gào lên:

- Cơ hội cuối cùng rồi, mấy lão còn không nhảy nhanh lên là coi như công toi.

Mấy lão già run lập cập bước dần về phía cửa. Thì bị Việt Anh đạp cho mỗi người một nhát vào mông và rớt xuống biển. Chỉ còn lại Phùng Lê Long và anh ta. Không chờ anh ta nhắc, Phùng Lê Long đã lạnh lùng nhảy xuống biển mà chẳng cần đu dây.

Việt Anh cũng hít thở sâu thêm một hơi rồi lao theo.

Khi đám người vừa rời khỏi, thì ba chiếc trực thăng trên bầu trời cũng phải trao đảo, vật vã mất một lúc thì mới có thể quay ngược trở lại và thoát ra khỏi vùng 16.

Mấy lão già đi theo Việt Anh sặc sụa ho khan, đám sĩ quan mỗi người thấy vậy, lại bơi tới gần mấy lão lôi mấy lão ta theo bơi cùng.

Việt Anh trong cả đám ấy không tính là bơi giỏi, nhưng cũng là dẫn đầu trong đám người tiến lên hòn đảo bí ẩn, chỉ sau Trần Vũ Bình.

Khi mọi người lên được đến bờ, toàn bộ quần áo của bọn họ đều ướt sũng. Trần Vũ Bình chợt đi tới gần Quyền, cất giọng hỏi:

- Đảo này tên là gì?

Quyền cũng tỏ ra hơi cảm thấy ngạc nhiên, vì từ đầu tới cuối Trần Vũ Bình luôn câm như hến, mà lúc này lại hỏi anh ta như vậy. Chỉ có điều, anh ta cũng rất nhanh gạt đi những dòng suy nghĩ linh tinh đó và trả lời:

- Tôi không biết, trước đây tại khu vực này không có bất cứ hòn đảo nào cả…

Chưa kịp chờ Quyền trả lời xong, đã có tiếng của Việt Anh xen ngang:

- Anh ta không biết thì cũng đúng thôi, tại vì hòn đảo này vừa mới được tạo dựng.

Trần Vũ Bình nheo mày, lạnh lùng hỏi:

- Vừa mới được tạo dựng ư? Làm sao anh biết?

Việt Anh gật đầu, rồi cúi người bốc lên một nắm đất giải thích:

- Mọi người xem, đất ở đây vẫn còn rất nóng, nếu tôi đoán không nhầm, thì vài giờ trước thậm chí nó còn chảy thành dung nham. Chỉ có điều vì sao thời gian ngắn như vậy mà đất ở đây lại có thể nguội nhanh đến như thế thì quả thật là kì lạ.

Trần Vũ Bình nhếch miệng cười, khinh thường Việt Anh nói:

- Dung nham ư? Lũ mọt sách các anh quả thật là một bọn có tư tưởng hết sức viển vông.

Việt Anh chỉ hơi cau mày, cũng không thèm giải thích với đám người Trần Vũ Bình. Mà chỉ quay lưng lại, dùng giọng hối thúc với mấy lão già sau lưng anh ta:

- Mấy lão nhanh lấy đồ ra xác nhận đi, xem đây có phải chính là hòn đảo đó hay không?

Trần Vũ Bình cùng với Quyền, tỏ ra rất hiếu kỳ trước hành động của Việt Anh. Bọn họ chỉ chăm chú nhìn đám người Việt Anh xem xem bọn họ đang làm cái gì.

Mấy lão già kia gồm có bốn người, quần áo đều ướt nhẹp như lông chuột dính mưa. Đang run lẩy bẩy mở ra va li, trong đó là rất nhiều cái cọc gỗ.

Mấy lão lấy cọc gỗ ra rồi, thì lại lần lượt cắm xuống mặt đất, thành một bãi cọc gỗ hết sức lộn xộn. Thoạt nhìn theo đó, có thể mơ hồ tưởng tượng ra đó là một hình thù gì rất giống với vẻ ngoài của hòn đảo này.

Rồi mấy lão ta lại lần lượt mắc những sợi dây có màu đỏ như máu, buộc vào hết lượt những cái cọc gỗ, tạo thành một vòng tròn.

Trần Vũ Bình không nhịn được, liền lạnh giọng hỏi:

- Mấy người làm cái trò gì thế hả? Có định đi tìm máy bay hay không đây?

Việt Anh cũng trừng mắt nhìn lại Trần Vũ Bình nói:

- Còn cần phải xác nhận thêm một chuyện đã, nếu anh muốn tự tiện đâm đầu vào chỗ chết thì cứ việc.

Ngay khi đó, bốn lão già kia khuôn mặt kinh khủng hô lên:

- Phát sáng rồi!

Việt Anh cũng tỏ ra cực kỳ sửng sốt, anh ta chết lặng đứng một chỗ hồi lâu.

Trần Vũ Bình không thể chịu nổi thêm nữa bởi hành động kỳ lạ của đám người này, liền lên tiếng hỏi dồn:

- Lũ điên các người mắc bệnh thần kinh hết cả lũ hay sao vậy?

Nhưng Phùng Lê Long ngay đó đã lập tức giải đáp thắc mắc chô anh ta:

- Có thể cậu không tin, nhưng đúng là chúng ta đã gặp chuyện lớn rồi đấy! Đây chính là hòn đảo đó…

Quyền hiếu kỳ hỏi:

- Hòn đảo gì kia? Sao các ông giống mấy thằng thầy bói làng tôi thế?

Phùng Lê Long trừng mắt nhìn Quyền nói:

- Tôi không hề đùa với cậu đâu. Hòn đảo này chính là Huyệt Hoang… Nó là nơi liên kết với Âm giới…

Phùng Lê Long sắc mặt nghiêm trọng, còn Trần Vũ Bình lại bật cười nói:

- Mấy người này điên rồi!

Rồi quay sang nhìn đám sĩ quan hạ lệnh nói:

- Tất cả đều kệ bọn họ hết cho tôi, từ giờ chúng ta sẽ bắt đầu chia nhóm ra để tìm kiếm dấu vết chiếc máy bay bị rơi, tìm kiếm người bị nạn. Tất cả nghe rõ chưa?

Cả đám sĩ quan đều hét to:

- Rõ thưa thủ trưởng!

Rồi họ lần lượt phân tách làm sáu nhóm người. Trong đó có hai nhóm bốn người. Một nhóm bốn người do Quyền phụ trách, một nhóm còn lại do Trần Vũ Bình phụ trách, tản ra xung quanh khắp hòn đảo để tìm kiếm giấu vết máy bay rơi.

Đám người Việt Anh thấy Trần Vũ Bình không quan tâm đến chuyện này thì cũng chẳng thèm để ý. Chỉ tiến tới gần Quyền và nói:

- Nhóm người của các anh đi theo chúng tôi đi, sẽ nhanh hơn đấy!

Khi này, bóng dáng của Trần Vũ Bình đã đi khuất. Quyền cũng không nể nang gì, anh ta cũng rất hiếu kỳ với công việc mà nhóm người của Việt Anh đang làm nên ngay sau đó đã nhanh chóng đồng ý với Việt Anh.

Nhóm người của Quyền và Việt Anh, đi vòng qua phía bên trái hòn đảo khoảng hai cây số, rồi mới từ hướng đó tiến vào giữa trung tâm hòn đảo.

Khi đi được thêm một cây số nữa, thì bọn họ liền phát hiện ra rất nhiều mảnh vụn từ vụ máy bay rơi vãi. Quyền mừng rỡ nói:

- Không ngờ chúng ta lại là nhóm tìm được bọn họ sớm nhất rồi, mau đi nhanh thôi.

Việt Anh thì không cho là vậy, anh chỉ chau mày nói với đám lão già:

- Đúng như điển tịch, vị trí này chính là nơi tiến vào lối vào huyệt hoang rồi. Đây là mồ chôn những thần ma cổ đại như trong truyền thuyết đã nói hay sao?

Phùng Lê Long gật đầu khẳng định nói:

- Đúng là huyệt hoang của thần ma. Chỉ có điều không biết là huyệt này là của một vị thần, hay là chúng ta vô tình đen đủi tiến vào huyệt của một con quỷ hay không thôi.

Việt Anh khẩn trương nói:

- Không cần phải biết đây là thần hay ma, tóm lại đây nhất định là con đường duy nhất tiến tới âm giới. Một cánh cổng không gian xuyên qua tỉ năm ánh sáng, tiến tới đại lục âm phủ, cõi thần ma.

Phùng Lê Long cũng nhanh chóng lên tiếng thúc giục nói:

- Mọi người đi nhanh lên, chúng ta phải đi đến cửa vào huyệt hoang, trước khi bầu trời hồng xuất hiện.

Ông ta nói xong liền dẫn đầu đi trước, đám sĩ quan còn lại cũng ngơ ngác đi theo sau. Quyền không hiểu chuyện gì đang diễn ra, liền đi sát bên cạnh Việt anh cất giọng hỏi:

- Bầu trời hồng mà mấy người nói là cái gì thế?

Việt Anh cười và giải thích:

- Theo như kinh thánh của đạo thiên chúa, bầu trời hồng xuất hiện, là báo hiệu cho sự diệt thế…

Quyền mở to mắt kinh ngạc. Việt Anh lại tiếp tục giải thích:

- Trước khi bầu trời hồng xuất hiện, sẽ có bầu trời màu xanh và bầu trời màu đỏ. Để ý kĩ hiện tượng thiên văn lần thứ hai, khi sao băng rơi trên trời thêm một lần nữa. Từ huyệt hoang nhất định sẽ xuất hiện dị tượng.

Quyền hỏi:

- Dị tượng gì?

Việt Anh chỉ lẳng lặng nói một câu:

- Quỷ…

Rồi đi thẳng không tiếp tục nói chuyện.

Tiếp đó, trên hành trình tiến vào trung tâm hòn đảo mới xuất hiện này. Có thể phát hiện trên chặng đường đi, xác những con mòng biển nằm chết la liệt, tạo thành một giấu hiệu hình thù hết sức kỳ lạ. Thêm nữa, là những con quạ không hiểu tại sao lại có thể xuất hiện tại đây. Chúng bay thành đàn dày đặc xuất hiện trên bầu trời, la ó ầm ĩ hết sức ồn ào.

Đi thêm được chừng một cây số, một cái ụ đất khổng lồ đỏ như máu xuất hiện trước mắt đoàn người. Một cái hốc sâu hoăm hoắm đâm thẳng vào lòng đất tối đen kìn kịt.

Phùng Lê Long cao giọng quát lên cho bốn lão già phía sau lưng:

- Lấy đồ nghề ra đi!

Mấy lão già kia nhanh chóng gật đầu, rồi rút ra từ trong vali một đám bùa chú màu vàng, trên đó toàn là những hình thù kỳ quái. Bọn họ đi tới gần những viên sĩ quan, phát cho mỗi người một tấm bùa rồi giải thích:

- Các cậu phải nắm chặt những lá bùa này trong tay, cố gắng tỉnh táo để bảo vệ chúng tôi. Sau khi tiến vào huyệt hoang, sẽ có nhiều thứ kinh khủng hơn nữa xuất hiện đấy!

Quyền nghe tới đây thì liền lớn tiếng ngăn lại:

- Khoan đã, việc của chúng ta chỉ là tìm kiếm chiếc máy bay bị rơi. Tôi nghĩ không nhất thiết mạo hiểm đi vào trong đó. Nhỡ đâu trong đó toàn là dung nham thì sao? Mọi người nhìn xem, đất ở đây vẫn còn rất nóng. So với rìa ngoài hòn đảo thì nó nóng hơn rất nhiều lần…

Phùng Lê Long nhấn mạnh nói:

- Một công đôi việc cả thôi, nếu muốn tìm chiếc máy bay đó và những người còn sống sót. Chúng ta vẫn phải vào trong huyệt hoang. Cậu nhìn xem…

Phùng Lê Long nói xong liền trỏ tay về phía miệng huyệt. Cái miệng huyệt rộng lớn như một hang động tự nhiên. Bên trong đó có lấp ló một vật gì đó rất quen thuộc đối với Quyền. Rồi một lát sau, anh ta liền há hốc miệng kêu lên:

- Đó không phải là chiếc máy bay hay sao? Thật không ngờ nó chỉ bị xước sát một chút mà thôi, không hề bị vỡ nát.

Một viên sĩ quan cũng đồng tình nói:

- Đúng vậy, thật không nghĩ chúng ta mới đầu phát hiện một vài bộ phận máy bay thì nó chắc chắn không còn nguyên vẹn. Nhưng bây giờ xem ra những người trên đó không sao. Thật may mắn…

Nhưng Việt Anh khi này lại cười nắc lẻ nói:

- Mấy người thật ấu trĩ, cho dù chiếc máy bay đó không bị phá hủy thì sao chứ. Đâu có gì chắc chắn là những người ở trong đó vẫn còn sống sót?

Quyền không cho là vậy, anh ta cố giải thích:

- Máy bay nguyên vẹn có thể chịu được một loại áp lực rất lớn. Cho dù là nhiệt độ hay áp suất bên ngoài có ảnh hưởng thì cũng không ảnh hưởng đến quá nhiều. Qua tình hình quan sát thì tôi lại càng khẳng định, những người ở trong đó chỉ bị ngất một lúc rồi sẽ tỉnh lại nhanh thôi.

Việt Anh vỗ vỗ vai anh ta rồi nói:

- Anh tin tôi đi.

Sau đó anh ta tiếp tục đi về phía cửa động huyệt hoang. Đám người phía sau không nói gì cũng đi theo anh ta.

Một viên sĩ quan đi đầu tiên bất chợt bỗng hét lên:

- Mọi người, mọi người nhìn xem này! Ở đây có một vệt máu, rất dài…

Ở một phía khác, một viên sĩ quan khác lại hét lên:

- Cơ trưởng!

Cả đoàn người đều quay lại nhìn sâu về phía đó. Người đàn ông gọi là cơ trưởng, lúc này đang ngồi bệt xuống dưới đất hình như không còn sức sống.

Mọi người định tiến lại gần thì Phùng Lê Long chợt hét lớn:

- Mọi người chờ đã, đừng vội. Anh ta không còn là người nữa đâu!

Một viên sĩ quan không cho là vậy, anh ta quát lên:

- Mấy người các ông nói nhăng nói cuội cái gì thế hả? Thật vớ vẩn.

Rồi anh ta chẳng thèm nghe lời Phùng Lê Long, vẫn đi về phía viên cơ trưởng.

Khi này, viên cơ trưởng chợt quay đầu lại. Khuôn mặt anh ta nổi đầy những gân máu màu đen đen kịt. Một nụ cười hiểm hóc xuất hiện trên khuôn mặt anh ta rồi mau chóng tắt ngấm. Anh ta chuyển sang tỏ vẻ đáng thương kêu lên:

- Cứu tôi với, tôi sắp chết rồi!

Anh ta bò lăn trên đất, với vẻ quằn quại. Viên sĩ quan nhanh chóng chạy tới, túm lấy người anh ta và định kéo anh ta lên. Viên sĩ quan hỏi:

- Anh bị làm sao thế…

Nhưng chưa kịp hỏi xong câu hỏi, thì chợt đôi con ngươi của viên sĩ quan đã bị móc lồi ra. Hai con mắt anh ta đỏ tươi, rồi lăn lông lốc khỏi tròng mắt như những viên bi ve. Máu từ hốc mắt của anh ta phun ra ngoài. Một giọng cười khành khạch vang lên từ viên cơ trưởng. Gã ta miệng trào ra những tơ máu đỏ lòm, đang há miệng cho những dòng máu đỏ tươi từ hốc mắt của viên sĩ quan chảy vào miệng mình.

Từng từng cười khục khặc vang lên, cảnh tượng ghê rợn đó rơi vào mắt đoàn người phía sau khiến tất cả đều trùn chân.

Đúng lúc này, một loạt đạn bắn văng ta. Một viên đan găm xuyên qua đầu của viên sĩ quan có đôi mắt bị móc.

Người bắn ra loạt đạn đó chính là Việt Anh. Quyền gào lên:

- Chết tiệt, anh làm cái trò gì vậy?

Việt Anh lạnh lùng nói:

- Viên sĩ quan đó chết rồi, không thể cứu được anh ta nữa đâu. Cho anh ta một nhát súng để giải thoát cho anh ta khỏi đau đớn.

Quyền lao tới túm lấy vạt áo của Việt Anh định đấm cho anh ta một trận. Thì đúng lúc này giọng của gã cơ trưởng vang lên. Thân người gã quằn quại, gã kêu gào nói:

- Cứu tôi, máu, cho tôi máu…

Gã bò về phía đám người đứng phía sau, da thịt gã chẳng hiểu sao cứ rụng ra thành từng mảng từng mảng. Cho đến khi gã sắp đến trước mặt đoàn người, thì thịt trên người gã đều đã rụng gần hết. Chỉ còn dính lại một chút cơ trên xương. Giờ gã đã trở thành một bộ xương, và vẫn kêu gào trên mặt đất.

Phùng Lê Long không nhịn được thêm nữa, trong tay ông ta xuất hiện một thanh kiếm gỗ. Ông ta chạy đến nhanh thoăn thoắt, chém một nhát vào giữa cái đầu lâu của bộ xương cơ trưởng. Cái đầu lâu rụng xuống, nhưng miệng nó thì vẫn mấp máy và bò lăn trên mặt đất.

Cảnh tượng này rơi vào mắt Quyền và mấy viên sĩ quan sau lưng của anh ta, đều khiến cho bọn họ nôn thốc nôn tháo trên mặt đất.

Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra, chuyện gì xảy ra mà lại khiến một người biến thành như vậy.

Phùng Lê Long nhảy lui lại một chút, quay sang hai viên sĩ quan còn lại hối thúc:

- Mau cho tôi mượn một quả lựu đạn đi.

Hai viên sĩ quan lắp bắp:

- Cái này…

Nhưng đã bị Phùng Lê Long lao tới cướp lấy một quả lựu đạn, rồi ông ta lại phóng về phía cái đầu lâu. Dùng kiếm gỗ nhanh gọn banh miệng cái đầu lâu đang lập cập rồi nhét quả lựu đạn vào đó rút chốt nổ.

Ông ta chạy ngược lại rồi gào lên:

- Chạy mau!

Đùng đoàng!

Cả đoàn người mặt xanh như tàu lá chuối, vắt chân lên cổ mà chạy. Một lát sau thì tiếng lựu đạn nổ vang, mảnh sọ não của viên cơ trưởng bắn tung tóe khắp nơi.

Quyền thở hổn hển một lúc rồi một mới lạnh giọng hỏi Việt Anh:

- Tại sao lại phải dùng lựu đạn?

Việt Anh trả lời:

- Vì nếu để thêm một lúc nữa, những người phía sau đi vào đây nhất định sẽ bất cẩn mà bị nó sát hại. Nó hút đủ máu người thì lúc đó sẽ tiến hóa thành một loại hình thù hết sức kỳ quái, một con quái vật cực kỳ nguy hiểm…



Đám người Việt Anh và Quyền tiến sâu vào bên trong huyệt hoang thêm một chút nữa. Đi vòng qua chiếc máy bay đã bị móp hết quá nửa. Quyền chợt lên tiếng hỏi:

- Vì sao chúng ta không đi vào bên trong chiếc máy bay này xem xét thử một chút. Nhỡ đâu bên trong đó còn người sống thì sao?

Phùng Lê Long lắc đầu trả lời nói:

- Chắc chắn là không còn người sống đâu. Nếu như còn có người trong đó, thì sẽ giống hệt viên cơ trưởng kia. Vì vậy, tốt nhất là chúng ta không nên mạo hiểm.

Quyền lại hỏi:

- Vậy tiếp theo chúng ta nên đi đâu?

Phùng Lê Long trả lời:

- Tiếp theo ư? Chúng ta phải vào tới giao giới, lấy viên đá huyệt hoang rồi phá hủy nấm mồ này. Trước khi bọn người Trung quốc tới…

Quyền vẫn ngơ ngẩn không hiểu chuyện gì thì Việt Anh đã vỗ vai anh và nói:

- Cố gắng giữ cho chắc cái lá bùa trong tay anh, nó là thứ giữ mạng cho anh đấy. Vào sâu thêm bên trong chúng ta sẽ gặp hai loài quỷ nữa. Thứ nhất là quỷ hút hồn, loài quỷ này có thể khiến anh trong nháy mắt mất mạng. Loài quỷ thứ hai là quỷ ẩn thân, cũng là loài quỷ đáng sợ nhất, rất khó để phát hiện ra chúng.

Việt Anh dừng lại một chút rồi lại nói tiếp:

- Viên cơ trưởng vừa rồi mà anh gặp, là con quỷ đầu tiên canh giữ huyệt hoang. Nó là loài quỷ ăn mòn, ba con quỷ đều thực hiện cho lời nguyền huyệt hoang được tái hiện.

Việt Anh chợt hơi nghiêng đầu lại hỏi tiếp:

- Vậy cậu đã tin là thế gian này thực sự có ma quỷ hay chưa? Từ viên cơ trưởng vừa rồi?

Quyền gật đầu, hơi run giọng lại hỏi tiếp:

- Mà làm sao anh biết được những chuyện này?

Việt Anh vừa đi vừa trả lời, anh ta nói:

- Để tôi kể anh nghe một câu chuyện. Cách đây hai mươi năm khi tôi bắt đầu nghiên cứu đoạn sóng âm thanh kì dị kia, tôi đã phát hiện ra trong đó có ẩn chứa một thông điệp. Một thông điệp đến từ ngoài vũ trụ thông báo rằng. Sẽ có ba cỗ quan tài từ không gian được chuyển tới đây từ một hành tinh cách đó cả tỉ năm ánh sáng. Hành tinh đó chính là cõi âm nơi linh hồn của chúng ta khi chết sẽ trở về đó. Thực ra nếu tương lại chúng ta có công nghệ phát triển hơn, có một loại phi thuyền tạo ra được bước nhảy ánh sáng, thì theo cách thủ công chúng ta vẫn có thể tiến tới hành tinh cõi âm trong truyền thuyết đó.

Quyền nuốt nước bọt nói:

- Hành tinh cõi âm? Lại còn có ba cỗ quan tài?

Việt Anh gật đầu kể tiếp:

- Ba cỗ quan tài lần lượt xuất hiện trên biển Nga và Trung quốc và nước ta. Hai cỗ quan tài trước đó được gửi tới trước, tạo ra những huyệt hoang đầu tiên. Ban đầu thì người ta không phát hiện ra chúng có nguy hiểm gì. Nhưng rồi đã có rất nhiều người phải chết. Người ta đành quyết định phải phá hủy chúng, phá hoại cổng liên kết duy nhất tới một thế giới cách xa chúng ta hàng tỉ năm ánh sáng. Tới cỗ quan tài thứ ba, thì chính là mồ huyệt hoang khổng lồ này. Chúng ta phải nhanh chóng phá hủy nó.

Quyền lại hỏi:

- Vậy chứ cái thứ mà ông Lê Long vừa nói là thứ gì, mà lại hấp dẫn bọn người ngoại quốc đến như vậy?

Việt Anh chau mày, dùng giọng cực kỳ nghiêm trọng nói:

- Là thứ gì ư? Cách đây hai mươi năm, sau khi phá hủy huyệt hoang, người ta phát hiện ra loại đá ở nơi giao giới có thể bẻ cong được không gian. Nhưng số lượng những viên đá này rất ít, mà bọn họ thì lại vô tình phá hủy những huyệt hoang trước đó, vậy cho nên lần này xuất hiện huyệt hoang mới, nhất định sẽ là miếng mồi ngon mà bọn chúng muốn tranh cướp.

Quyền làu bàu lẩm nhẩm:

- Bẻ cong không gian là cái quái gì mà nhiều người thèm muốn đến thế?

Việt Anh cười đầy vẻ thích thú, anh ta nói:

- Thèm muốn ư? Phải, còn là thèm nhỏ rãi. Anh không biết ư, nếu chúng ta có thể bẻ cong không gian, tức là nắm trong tay bước nhảy ánh sáng, có thể vượt qua những không gian đến hàng tỉ năm ánh sáng để khám phá những thế giới. Không những vậy, đá huyệt hoang còn nắm giữ bí mật của sự bất tử, đóng băng thời gian sinh trưởng của tế bào thoái hóa…

Việt Anh vừa giảng giải, Quyền càng mở to mắt kinh ngạc nhiều hơn. Lúc này anh nghĩ lại viên đá huyệt hoang kia, quả thật là một thứ đồ hết sức có giá trị.

Vào sâu bên trong huyệt hoang, ánh sáng dần biến mất. Và thay vào đó là màn đêm tối tăm bao phủ.

Phùng Lê Long chợt dừng lại, nơi này máu thịt vương vãi khắp chốn. Ông ta chợt hạ lệnh:

- Mọi người dừng lại ở đây một chút, bên trong nhất định là nơi giao giới. Cũng là nơi hành quyết.

Một viên sĩ quan trẻ tuổi bước lên hỏi:

- Sao lại là nơi hành quyết?

Phùng Lê Long hứng thú trả lời ngược lại, ông ta nói:

- Các cậu không hứng thú biết số phận của những người trên chuyến bay đó ra sao ư?

Nhất loạt đều im lặng. Phùng Lê Long giải thích:

- 236 mạng người, nhất định đại đa số đều đang chờ ở trong này. Sẽ có một tên đại đồ tể xuất hiện dùng máu của bọn họ để mở ra cánh cổng của giao giới. Chỉ không biết là tên đồ tể này rốt cuộc là ai thôi. Sẽ là một bất ngờ thú vị cho tất cả chúng ta. Nếu nhanh chân thì chúng ta có thể cứu được phần lớn bọn họ, còn chậm chân thì tất cả đều chỉ có con đường chết.

Rầm rầm rầm!

Bất chợt trên những bức vách của hang huyệt, đất đá rơi rụng lả tả. Có không ít những tiếng kêu gào thảm thiết từ bên trong vang ra.

Một lão già hoảng sợ kêu lên:

- Hỏng rồi, là bầu trời đỏ!

Phùng Lê Long lập tức quát lên:

- Nhanh lên, tất cả đều phải đi nép sát vào nhau, đừng đi cách xa nhau quá. Nếu không rất khó bảo vệ được tính mạng.

Đoàn người bắt đầu khẩn trương, tăng tốc độ chạy thẳng vào sâu bên trong hoang huyệt tối đen.

Chợt một viên sĩ quan kêu lên:

- Tôi nhìn thấy một bóng người, hắn ta đứng ở bên mép tường.

Viên sĩ quan còn lại cũng xác nhận:

- Đúng thật, mắt hắn ta đỏ máu và sáng như sao!

Phùng Lê Long nói:

- Không cần để ý, tiếp tục chạy nhanh lên. Bầu trời đỏ xuất hiện thì kém diệt thế không xa đâu. Chỉ còn nửa nén hương thời gian…

Những viên sĩ quan không dám trái lời. Bọn họ bám sát theo sau đám người Phùng Lê Long, trên người cầm chắc súng Ak 47 đạn đã lên nòng. Tất cả bọn họ đều trong tình trạng cực kỳ khẩn trương và đôi bàn chân nhanh thoăn thoắt.

Ầm!

Đột ngột bỗng từ trên trần huyệt rớt xuống một tảng đá, đè trúng một viên sĩ quan. Viên sĩ quan kêu gào thảm thiết, một nửa thân người anh ta bị xẻ làm đôi, toàn bộ nội tạng trong người trào ra bên ngoài.

Tất cả đều dừng lại, dùng đôi mắt khiếp sợ nhìn viên sĩ quan và tình cảnh của anh ta. Phùng Lê Long vẫn khẩn trương nói:

- Không còn thời gian nữa đâu, mặc kệ cậu ta. Với vết thương như thế thì cậu ta chết chắc rồi!

Phùng Lê Long hối thúc rất gấp, mọi người không dám dừng lại. Quyền chạy nhanh đến trước mặt viên sĩ quan bị tảng đá đè, nhặt lại vũ khí trên người cậu ta cầm theo, rồi cũng bám theo sau đám người Việt Anh.

Viên sĩ quan bị xẻ đôi người thì một lúc sau cũng tắt thở và chết. Nhưng cũng chẳng có ai ngờ rằng, ngay sau đó một thứ sinh vật gầy gò gớm ghiếc đầy lông đen từ trong màn đêm tối tăm lao ra bên ngoài. Đem toàn bộ nội tạng và máu thịt của viên sĩ quan cho vào miệng nhai ngấu nghiến.

Nó có hình thù như một con người, lại có hàm răng rắc nhọn như của loài dơi hút máu. Miệng nó đỏ lòm nhễu nhão những thứ chất nhầy nhụa rớt xuống đầy mùi hôi. Đôi mắt nó tinh ranh lạ thường, và tiếp đó sau khi ăn xong sạch sẽ mớ thịt vương vãi trên đất của viên sĩ quan. Nó lại lẳng lặng bám theo đoàn người như để chờ đợi điều gì đó. Nó muốn rình lấy con mồi của mình và lặng lẽ ăn thịt.

Đám người Phùng Lê Long tiến thêm được hai trăm mét nữa, thì liền lọt thỏm vào một khoảng không gian rộng lớn dạng vòm. Trong đó có không ít những tiếng âm thanh u u rất ghê rợn.

Còn lại một viên sĩ quan sống sót, anh ta đem đạn pháo sáng bắn lên vòm trời.

Gần như ngay tức khắc, một khung cảnh khủng bố xuất hiện trước mắt đoàn người. Có khoảng gần một trăm cái xác người đang quỳ gục xuống đất, đầu nghiêng sang một bên. Và trên cổ bọn họ đều có những nhát cắt sâu khiến cho máu chảy ra, rớt xuống mặt sàn.

Hơn một trăm người chết đều quỳ gục trên mặt đất với cùng một tư thế giống hệt nhau. Mặt đất nhuốm đỏ lênh láng máu, thêm nữa là ruột và nội tạng cũng bị móc ra rỗng đến sạch sẽ.

Những dòng máu chảy dài lênh láng tụ tập vào một cái khe rãnh, đi về phía cuối động huyệt.

Việt Anh liền hô lên:

- Sắp thấy quan tài rồi!

Mấy người bọn họ cực kỳ nhanh chân, bỏ qua hơn một trăm cái xác đang quỳ gục tiếp tục chạy vào bên trong.

Nhưng khi bọn họ chạy được khoảng hơn chục mét nữa thì liền lập tức dựng lại. Bởi vì lối đi tiếp theo đã bị chặn đứng bởi một đoàn người. Ước chừng là khoảng sáu đến bảy người đứng sẵn ở đó. Trong đó có một người với vẻ mặt lạnh lùng, hết sức quen thuộc, chính là Trần Vũ Bình.

Quyền hơi ngạc nhiên kêu lên:

- Trần Vũ Bình, làm sao anh lại xuất hiện ở đây?

Viên sĩ quan còn lại trong đoàn của Quyền nhanh chóng chạy tới trước mặt Trần Vũ Vũ. Giơ tay nghiêm chuẩn bị làm tư thế chào. Nhưng anh ta chưa kịp làm điều đó, thì ngay lập tức cái đã cứng đơ toàn bộ thân người.

Miệng anh ta lắp bắp kêu lên:

- Thủ… thủ trưởng?

Anh ta thảng thốt không tin rằng, Trần Vũ Bình lại đem một con dao đâm xuyên qua lồng ngực của anh ta. Rồi dần dần khoét từ trong lồng ngực của anh ta sờ nắn quả tim của anh ta.

Viên sĩ quan khuôn mặt chuyển sang trắng bệch, dần dần gục xuống. Một thứ đỏ lòm từ trong lồng ngực anh ta bị lôi ra ngoài. Trần Vũ Bình đưa quả tim đó lên miệng, nhai nuốt ngấu nghiến một cách thản nhiên như thú vật. Những người còn lại thì quá kinh hãi trước thủ đoạn của Trần Vũ Bình nên không còn biết nói lời nào.

Nhưng chưa hết, họ chưa hết bàng hoàng từ sự việc này thì sự việc khác đã lại ập tới. Viên sĩ quan vừa rồi bị móc mất quả tim không ngờ lại chỉ gục xuống một lúc rồi lại đứng lên. Khuôn mặt anh ta đờ đẫn như một cái xác không hồn, rồi chầm chậm bước đi ra nhập hàng ngũ sĩ quan đứng sau lưng Trần Vũ Bình.

Phùng Lê Long lập tức hiểu ra mọi chuyện, liền giải thích:

- Đây chính là gã đồ tể trong cuốn điển tịch đã từng nhắc tới. Huyệt hoang này do hắn làm chủ, chúng ta không đấu nổi đâu, rút lui thôi!

Quyền nói:

- Trần Vũ Bình, tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây được? Không phải anh ta lựa chọn con đường khác chúng ta hay sao?

Phùng Lê Long giải thích:

- Trên hòn đảo này cũng không nhất định chỉ có một lối vào chỗ này. Chỉ có điều lối vào đó là cửa sinh hay là cửa tử hay không thôi. Trần Vũ Bình coi như đen đủi, anh ta quá nôn nóng nên mới bị nhận lấy hậu quả như vậy.

Quyền lại hỏi:

- Vậy còn những người trên chuyến bay thì sao? Có phải là họ đã chết hết rồi không?

Việt Anh lắc đầu nói:

- Họ chưa chết hết đâu, họ chỉ bị nhốt ở một chỗ. Trần Vũ Bình vẫn chưa chặt đầu bọn họ, tạm thời chúng ta lui lại thôi. Không thể đấu lại anh ta được.

Quyền không cho là đúng, anh rút súng ra bắn thẳng hai nhát vào giữa cái đầu lâu xương sọ của Trần Vũ Bình, nhưng không ngờ Trần Vũ Binh trơ ra như đá, không động đậy cũng không nhúc nhích một chút nào.

Anh ta lẳng lặng nhìn đám người, chợt giơ súng lên nhe răng cười đầy thích thú. Việt Anh lập tức tri hô:

- Chạy!

Rồi anh ta quay đầu về phía sau chạy trối chết, bốn lão già đi lục tục phía sau không dừng được loạt đạn. Bị những sĩ quan xác sống lao tới như thú vật kéo chân bọn họ.

Những viên sĩ quan kia không ngờ sau khi chết đi lại cực kỳ khỏe khoắn. Bọn họ chỉ vừa mới tóm được một người, thì liền dùng tay bẻ đôi cái cổ của người đó cho máu thịt tóe loe bắn ra ngoài. Rồi uống máu gặm tim, ăn xong lại tiếp tục đuổi.

Quyền vừa chạy vừa gào rú lên:

- Chúng ta làm gì bây giờ? Chẳng phải các người nói chúng ta không còn thời gian hay sao?

Phùng Lê Long kêu lên:

- Chờ đi, giờ này thì không chiếm trước được thời cơ nữa rồi. Chạy thoát giữ được cái mạng cái đã, chờ bọn người các quốc gia khác đến. Nhất định bọn họ nhất định có sự chuẩn bị kĩ càng hơn chúng ta, có thể vào được động huyệt.

Và quả thật Phùng Lê Long nói không hề sai. Ngay khi bọn họ chạy ra đến bên ngoài động huyệt, thì cũng dần xuất hiện những nhóm người của các nước khác lục tục kéo về phía này.

Đám người đông nhất khoảng vài chục người là của Trung quốc. Bọn họ kéo theo một cỗ quan tài gỗ cực kỳ lớn. Theo sau là Mỹ và Anh, tất cả những nhóm người này đều có một điểm chung, đều có quan tài đi theo bên cạnh.

Dẫn đầu đám người Trung quốc là một đám đạo sĩ. Dẫn đầu đám người các quốc gia phương Tây đều là các cha sứ cầm thánh giá trước ngực.

Chạy ra khỏi động huyệt, nguy hiểm vẫn chưa dừng lại. Nhưng rất nhanh đã có người chạy đến ứng cứu. Đám người Phùng Lê Long chạy lẫn vào trong đám người đó rồi thở dốc. Quyền lại hỏi:

- Sao bọn họ nhóm nào cũng đi kèm một cái quan tài thế? Có phải là chúng ta đã quá lạc hậu rồi không?

Phùng Lê Long bất đắc dĩ thở dài nói:

- Cậu có biết trong cỗ quan tài đó chứa đựng những thứ gì không? Xem ra đám người phương tây và bọn Trung Quốc này thật biết chuẩn bị.

Việt Anh cũng gật đầu tiếp lời:

- Phải, bọn chúng còn đem theo cả cương thi và ma cà rồng tới nữa. Quả thật là cực phẩm trong các loài tà ma. Xem ra lần này bọn họ nhất định đòi hủy động huyệt này rồi.

Một lão già khác không cho là đúng bước lên nói:

- Cho dù có hủy động huyệt đi chăng nữa, thì chúng ta cũng cần phải nhân đó là cướp lấy viên đá huyệt hoang. Phải cháy nhà hôi của…

Những người còn lại gật đầu đồng tình. Đám người lại quay ngược đầu trở lại, theo những nhóm thám hiểm của các nước kia tiến vào trong động huyệt.

Chưa đi được nửa bước, thì chợt trong động huyệt vang ra những âm thanh gào rú hết sức kinh tởm. Phùng Lê Long nói:

- Đám người Trung quốc thả cương thi ra rồi, xem ra Ma cà rồng cũng rất nhanh sẽ xuất hiện. Chúng ta đi vòng qua bọn họ một chút, đi vào bên trong, nơi quan tài được đặt rồi lấy trộm viên đá huyệt hoang. Càng nhiều càng tốt, sau đó lập tức rời khỏi đây. Việc phá hủy huyệt hoang để cho bọn họ làm đi…

Tất cả đều gật đầu đồng tình. Khi bọn họ vừa mới tiến vào sâu bên trong huyệt hoang không lâu, thì liền bắt gặp quang cảnh hỗn loạn quần đả bên trong đó. Đầu người bay lên trời hỗn loạn, những tiếng gầm rú kêu gào.

Bọn họ nhìn thầy một con cương thi cực kỳ to lớn, cao chừng hai mét rưỡi đang nhe răng lanh nhảy chồm tới, vớ lấy một viên sĩ quan của Trần Vũ Bình rồi xé toạc anh ta làm đôi, đôi mắt cương thi long sòng sọc.

Đám đạo sĩ của Trung quốc thì chỉ lùi ở phía sau, chăm chăm múa kiếm gỗ đọc pháp.

Còn đám người phương Tây lúc này cũng đồng loạt mở ra quan tài. Người Nga và người Mỹ thì quả thật là đều có ma cà rồng chú ngụ.

Nhưng có điều những con ma cà rồng này thật kỳ lạ, chúng lai nửa người nửa dơi, với khuôn mặt người và thân xác dơi to không lồ, duỗi cánh bay lên không trung lao về phía đám sĩ quan kia.

Cuộc chiến có vẻ như đang nghiêng về phe nhân loại, mà cũng chẳng được lâu. Bởi vì từ sâu trong động huyệt, ngay sau đó bỗng tràn ra một lượng lớn thứ sinh thật quái đản, đôi mắt tinh ranh, thân mình như một đứa trẻ mười tuổi gầy gò, bộ lông xù xì. Chúng đông đến cả trăm con lao vào đám người các quốc gia kia.

Từng loạt súng liên thanh, súng máy nã đạn nhưng cũng không dừng được bước chân của chúng.

Chỗ mà đám người đó đang đứng, máu loang lổ đỏ lòm. Lúc này một bên góc tường động huyệt, có một đám người da trắng mặc quân phục lính Nga đang bàn luận. Bọn họ không mang tới một chiếc quan tài, mà lại là một cỗ xe cực kỳ khổng lồ. Bên trong là một cái hòm cực lớn, không biết là chứa đựng cái gì.

Còn Việt Anh vừa trông thấy cỗ xe ấy đã trực tiếp hét lên:

- Quỷ cô-zắc…

Anh ta kêu lên xong liền lập tức lý giải ngay. Quỷ cô zắc chính là một loài quỷ sinh ra trong chiến trường, nó tiền thân là một kỵ binh cô zắc của Nga. Cực kỳ khát máu và thứ vị đứng trong các loài ma quỷ không hề kém cương thi và ma cà rồng của phương tây.

Khi này, cánh cửa hòm cỗ xe mở ra. Một thân hình lùi lũi cưỡi ngựa từ bên trong cỗ xe thúc con ngựa chỉ là những bộ xương, đang mặc giáp xông thẳng về phía trước.

Thân người trên con ngựa rất to lớn, nếu không nói là khổng lồ. Nó phải cao đến hai mét rưỡi và cánh tay lướt dài.

Quỷ cô zắc xông thẳng về phía trước không kể địch hay ta mà chỉ giơ cao cái xà mâu cực dài trong nó càn quét giết chóc. Trong mắt nó không hề có con ngươi, mà chỉ bốc ra những thứ khói màu đen dày đặc.

Chợt những giáo sĩ của Nga đứng sau lưng nó đọc một loại kinh thánh gì đó khiến quỷ cô zắc hòa hoãn trở lại. Nó điềm tĩnh xông tới phía trước chỉ giết đúng mục tiêu là quân địch.

- Thôi đủ rồi, chúng ta đừng xem nữa. Nhân lúc mà bọn họ đánh nhau thì chúng ta phải đi nhanh tới chỗ cô quan tài thôi.

Phùng Lê Long lên tiếng.

Tất cả những người còn lại nhất trí, họ lại tiếp tục tiến lên vào sâu bên trong.

Khi này, một quang cảnh kỳ vĩ dần xuất hiện trước mắt bọn họ. Một cỗ quan tài đá cực kỳ khổng lồ xuất hiện chắn giữa mộ huyệt. Sau lưng nó chính một cái lốc xoáy đen ngòm giống như lỗ đen vũ trụ.

Phùng Lê Long lại trỏ vào chỗ đó rồi nói:

- Bên trong quan tài đó, nhất định có đá huyệt hoang. Tới đó…

Bọn họ tiến lên phía trước, bước tới rất gần cỗ quan tài. Một quang cảnh liền xuất hiện ngay sau khi họ tới gần, phía sau lớp quan tài. Trần Vũ Bình đang bắt ép khoảng hơn sáu mươi người quỳ gục ở dưới đất. Bọn họ hãi hùng kêu vào. Nhưng hắn vẫn dẫn từng người tới trước cái lỗ xoáy rồi cầm vào tóc họ. Luồn sâu con dao qua cổ họ, cắt cổ họ cho máu trào ra. Rồi sâu thêm nữa vào trong cuống họng, sâu thêm nữa đến khớp xương, sâu thêm nữa vào hệ dây chằng. Cái xương cứng rắn bị hắn cắt lìa rồi đến phần da thịt mềm cuối cùng của cổ người, cả cái đầu đứt lìa rời khỏi cổ. Hắn nhanh tay ném cái đầu đó vào bên trong lỗ xoáy.

Tiếp đến lại thêm một người phụ nữ nữa, cô ta lắc đầu kêu khóc, chảy nước mắt. Những hắn vẫn cứ túm lấy tóc cô ta, luồn con dao vào cổ cô ta. Cô ta mở to đôi mắt kinh hãi. Lưỡi dao nhấn sâu vào cổ, máu chảy ra. Miệng cô ta ồng ộc chảy ra máu kêu rên ư ử. Cô ta cố rụt cái đầu lại nhưng vẫn bị Trần Vũ Bình giữ chặt lấy, cắt hùng hục vào bên trong cho đến khi đầu cô ta và phần thân không còn cảm giác được với nhau nữa. Chỉ còn đôi mắt mở to không còn sinh khí và cái đầu bị cắt lìa.

Quyền không nhịn nổi cạnh tượng này, nôn thốc nôn tháo, khuôn mặt anh chuyển sang trắng bệnh. Anh thều thào nói:

- Quân cầm thú…

Việt Anh thì lại khẽ suỵt nói:

- Đừng đánh động hắn ta, nhanh tay lên rồi rời khỏi đây.

Quyền lại hỏi:

- Thế còn những người kia thì sao? Chẳng lẽ chúng ta lại bỏ mặc họ chết như vậy?

Việt Anh thở dài nói:

- Đó vốn dĩ là số mệnh của bọn họ rồi, chúng ta cũng không có đủ khả năng để cứu họ. Giờ nếu để Trần Vũ Bình phát hiện ra, nhỡ đâu hắn lại gọi thêm vô số con quái vật từ cái lỗ đen kia lao ra thì sao? Chúng ta khi ấy chỉ còn con đường chết.

Quyền không cho là đúng, anh nói:

- Cho dù có chết thì tôi cũng phải cứu bọn họ.

Việt Anh bối rối xoa đầu một lúc rồi mới gật đầu nói:

- Được rồi, vậy để chúng ta tìm cách.

Việt Anh vừa nói xong câu đó, thì chợt có một giọng nữ vang lên đầy yếu ớt:

- Cứu tôi!

Khi bọn họ quay đầu lại, thì chỉ thấy một người phụ nữ mặc một bộ quần áo cổ trang đỏ tươi, đang nằm trên mặt đất run rẩy.

Phùng Lê Long thúc giục Việt Anh nói:

- Cậu đến đỡ cô ta dậy, rồi chúng ta lấy đá huyệt hoang sau đó mau chóng rời khỏi đây.

Việt Anh nghe lời chạy tới rìu người phụ nữ đó, người phụ nữ đó yếu ớt nép sát vào thân mình Việt Anh không nói tiếng nào.

Phùng Lê Long cùng với hai lão già còn sống sót, nhảy vào bên trong cái quan tài đá khổng lồ.

Chưa được nửa giây sau, thì đã có tiếng kêu gào khủng khiếp phát ra từ trong đó. Âm thanh Phùng Lê Long lợm giọng kêu lên:

- Việt Anh, buông người phụ nữ đó ra… cô ta… a

Phùng Lê Long chưa kịp nói xong thì giống như đã bị một thứ gì đó luồn sâu vào trong cổ họng không thể kêu gào thêm được nữa. Máu bắn tung tóe ra từ bên trong cái quan tài bằng đá.

Việt Anh tới đây liền ý thức được có chuyện không ổn. Anh liền cố sức đẩy người phụ nữ ra. Nhưng không ngờ từ lúc nào cô ta và anh đã dính chặt lấy nhau như keo. Người cô ta nặng nề kéo cả thân người anh ngã xuống đất.

Trong quan tài đá lúc này, còn sống sót một lão già bò ra được bên ngoài, lão ta bị cụt mất một cái chân và sau khi rớt ra đến bên ngoài thì bò lê trên mặt đất.

Trong tay lão ta cầm một viên đá màu xanh to chừng hai mươi xăng ti mét. Lão thì thào dúi nó vào tay Quyền và nói:

- Chạy đi!

Lão nói xong như thế thì liền tắt thở. Còn Việt Anh lúc này thì đang phải vật lộn với người phụ nữ, miệng anh ta liên tục gào lên:

- Không, chúa quỷ. Vì sao chọn ta, ngươi cút đi…

Nhưng khuôn mặt người phụ nữ vẫn cười đầy vẻ thích thú, vẻ mặt yêu mỵ hết sức xinh đẹp. Miệng cô ta khẽ hé mở tới trước gần khuôn mặt Việt Anh. Rồi chợt miệng cô ta mở ra to như một cái lỗ máu sâu hoắm hoắm.

Đem cả cái đầu của Việt Anh nuốt trọn vào bên trong. Tiếng xương đứt vỡ đến cực một cái, cũng là lúc mà thân xác Việt Anh lìa khỏi đầu, một tia máu bắn mạnh phun lên trời.

Quyền quá kinh sợ, anh không dám ở lại chỗ này một mình. Vội vàng chạy như bay ra khỏi hướng cửa động huyệt. Khuôn mặt anh cắt không còn một giọt máu nào.

Ra đến nơi bên ngoài thì cuộc chiến vẫn chưa hề kết thúc. Đám người các quốc gia dường như đã lựa chọn cách phá hủy động huyệt. Nên đã cử một đám lính chuyên nghiệp cầm bom hẹn giờ cảm tử xông thẳng vào bên trong.

Quyền cứ mặc kệ bọn họ, tiếp tục xông về phía trước chạy thoát.

Ngay khi anh vừa ra đến bờ biển, thì cũng là lúc hòn đảo phát ra tiếng nổ lớn rung chuyển. Một trận động đất dữ dội diễn ra. Cả mặt đất như sụt lún ngược trở lại chìm sâu xuống nước biển.

Quyền đang loay hoay không biết làm sao, thì chợt ngoài khơi xa. Một chiếc chiến hạm tung bay lá cờ Việt Nam tiến vào trong hòn đảo này. Trên đó có rất nhiều lính hải quân đang cầm chắc tay súng.

Quyền kêu cứu liên hồi rồi lao thẳng xuống biển bơi về phía họ.

Khi anh bơi được một lát thì toàn bộ vùng 16 cũng chìm nghỉm hẳn xuống nước. Một vùng biển chuyển sang màu đỏ thẫm của máu.

Quyền đươc tàu hải quân cứu lên, và giao nộp lại viên đá hoang huyệt. Tiếp đó anh đem hết mọi chuyện kể lại cho thiếu tướng Kiên.

Đám người còn lại của các quốc gia thì coi như xui xẻo, bọn họ đều đã chết hết ở trên hòn đảo đó. Bao gồm hai mươi người lính đặc công của thiếu tướng Kiên cử đi cũng không còn sống sót người nào.

Sau này Quyền trở về, liền đem toàn bộ câu chuyện viết thành một cuốn sách hư cấu để kể lại chuyến hành trình gian nan đó.



Nhưng sự việc tới đó chỉ là bề nổi. Đâu đó trên biển ngoài khơi, giữa vùng 16 có nước biển đỏ lòm. Một cái thân xác trồi lên khỏi mặt nước, lững lờ trôi thả cho sóng vỗ vào mặt. Thân xác đó chính là của Trần Vũ Bình. Rất lâu sau khi cái xác tưởng như đã chết, mà đôi mắt của nó chợt mở to và miệng nở một nụ cười đầy lạnh lẽo.

Ác quỷ luôn luôn hồi sinh.

Hết!

Ngạ Quỷ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.