Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 39




“Cũng đúng.” Nam sinh kia cười nói: “Nếu cậu đúng là Tần Trạm kia thì tôi phải cách xa một chút mới được.”

Tần Trạm chẳng buồn giải thích với họ, quay sang nhìn Cung Duyên: ““Nếu không còn chuyện gì thì chúng tôi đi trước đây.”

Cung Duyên biết chị họ chướng mắt Tần Trạm, nhưng cứ thế để anh rời đi thì lại hơi xấu hổ. Cô nghĩ tới nghĩ lui, quay sang nói với chị họ: “Chị họ, hay là các chị ăn trước đi, em với bạn học đi dạo một chút.”

Chị họ của Cung Duyên là người thông minh, đương nhiên hiểu ý cô. Vì thế cô ta không kiên nhẫn nói: “Được rồi, cùng ăn đi, sao còn phải bày vẽ ra hai bàn làm gì?”

Cung Duyên vui vẻ cười nói: “Tần Trạm, đã giữa trưa rồi, cùng ăn cơm nhé?”

Tần Trạm vốn định từ chối, nhưng ngẫm lại thì mình mới đến Ninh Thành, không biết gì về trung tâm đấu giá và phố dược liệu, chi bằng hỏi thăm hai người bản xứ này. Thế nên Tần Trạm gật đầu đồng ý.

Nhà hàng này không lớn, nhưng lại rất đẹp, ông chủ là người nước ngoài. Mấy người tìm một phòng riêng ngồi xuống, sau đó chị họ Cung Duyên cầm iPad đưa cho cô.

“Em muốn ăn gì thì tự chọn đi.” Chị họ nói.

Cung Duyên đưa iPad cho Tần Trạm: “Tần Trạm, cậu muốn ăn gì? Chọn đi.” Tần Trạm lắc đầu: “Tôi ăn gì cũng được.”

Cung Duyên không nói gì, rõ ràng là cô cũng hơi câu nệ nên chỉ chọn mấy món rẻ tiền.

“Sao vậy? Tiết kiệm tiền giúp chị à?” Chị họ nhận lấy iPad, lập tức nhăn mày, sau đó cô ta liên tục chọn mấy món đặc sắc giá cao rồi mới đặt iPad xuống.

Người phụ nữ này thoạt nhìn có vẻ cay nghiệt, nhưng thực tế lại rất tốt với Cung Duyên. Tần Trạm bất giác nhìn cô ta bằng ánh mắt nghiền ngẫm.

Sau một lát làm quen ngắn ngủi, Tần Trạm mới biết chị họ của Cung Duyên tên là Cung Tiếu, còn nam sinh này là bạn trai của cô ta, tên là Xa Nhân.

“Nói chứ Tần Trạm ở Đạm Thành kia gần đây thật sự rất nổi bật đấy.” Xa Nhân tán gẫu.

Cung Duyên ngờ vực nhìn Tân Trạm, sau đó hỏi: “Sao vậy?”

Xa Nhân kinh ngạc: “Em không biết à? Cậu ta chẳng những tham dự bữa tiệc của nhà họ Tô mà còn bày ra võ công, thoải mái giải quyết một tên sát thủ, khiến rất nhiều nhân vật lớn ở Đạm Thành đều kinh hãi.”

Cung Duyên xấu hổ nói: “Em thật sự không biết mấy chuyện này.”

Cô chỉ là người bình thường, rất hiếm khi tiếp xúc với chuyện của giới thượng lưu nên đương nhiên sẽ không biết chuyện này.

“Tiếc rằng tuổi trẻ đắc chí thì thường dễ chết yểu nửa chừng.” Lúc này, Xa Nhân lại thở dài tiếc nuối.

“Tại sao lại nói thế?” Cung Duyên vội nói

Xa Nhân xòe tay: “Nghe bảo mấy hôm trước cậu ta đánh người nhà họ Địch, sao nhà họ Địch có thể dễ dàng buông tha cho cậu ta.” Nói tới đây, Xa Nhân nhìn Tân Trạm cười nói: “Cho nên tôi mới bảo nếu cậu này mà là Tần Trạm thì tôi phải cách xa một chút.”

Tần Trạm cười như không cười: “Đắc tội nhà họ Địch thật sự đáng sợ lắm sao?”

Xa Nhân cũng không giận mà kiên nhẫn giải thích: “Ngươi anh em, cậu không phải là người trong giới thượng lưu nên không hiểu lắm, làm ăn càng lớn thì liên lụy và ràng buộc với nhau lại càng nhiều.”

“Nhà họ Địch này nhúng tay vào cả giới kinh doanh và giới chính trị, cả tỉnh bao nhiêu người sống nhờ vào họ? Cho dù là Ninh Thành thì cũng có rất nhiều hợp đang hợp tác với họ, hơn nữa đều là doanh nhân hàng đầu Ninh Thành, chúng ta không thể trêu vào.”

Tần Trạm gật đầu bày tỏ đã hiểu.

Xa Nhân thở dài: “Nếu nhà họ Tô ra tay thì đương nhiên có thể áp chế chuyện này, tiếc rằng nhà họ Tô lại không muốn nhúng tay vào.”

“Được rồi, ăn cơm của anh đi, chuyện này thì liên quan gì tới chúng ta?” Cung Tiểu nhíu mày: “Với lại anh nói như vậy với cậu ta thì khác nào đàn gảy tai trâu?”

Xa Nhân sờ mũi, nháy mắt với Tần Trạm, muốn nói anh đừng để ý. Tần Trạm gật đầu. Mặc dù Cung Tiểu có vẻ ác miệng, nhưng ít ra bản tính không xấu, Tần Trạm đương nhiên sẽ không chấp nhặt với cô ta.

“Đúng rồi, tôi nghe nói Ninh Thành có trung tâm đấu giá, còn có một khu phố dược liệu, hai người có biết không?” Tần Trạm bỗng hỏi.

Xa Nhân cười nói: “Ở Ninh Thành, ai mà chẳng biết hai chỗ đó. Sao vậy? Các cậu muốn đi mua sắm hả?”

“Ừ, đang có dự định này.” Tần Trạm gật đầu.

“Người anh em, hàng hóa ở đó không rẻ đâu.” Xa Nhân khuyên nhủ.

“Không sao, tôi chỉ đi xem thử thôi.” Tần Trạm cười nói.

Xa Nhân đồng ý, sau đó nhìn Cung Tiểu thử hỏi: “Ngày mai chúng ta cũng rảnh, hay là mình cùng họ đi dạo em nhé?”

Cung Tiếu nhíu mày, chán ghét nói: “Có gì đâu mà xem! Cậu cũng có mua được đâu, đúng là lắm chuyện!”

“Đừng nói vậy, vất vả lắm mới ghé đến đây một chuyến, đương nhiên phải đi xem thử chứ.” Xa Nhân cười nói.

Cung Tiếu không nói gì, coi như ngầm đồng ý.

Tân Trạm không khỏi nảy sinh thiện cảm với Xa Nhân. Người này chưa từng thể hiện sự thượng đẳng với Tần Trạm mà còn liên tục nói đỡ giúp anh.

“Cảm ơn.” Tần Trạm nói với Xa Nhân: “Nếu có gì cần tôi giúp thì cứ nói.”

Xa Nhân còn chưa đáp lời, Cung Tiểu đã cười nói: “Loại loser thì cậu thì có thể giúp được gì cho chúng tôi?”

Tân Trạm không giải thích, chỉ cúi đầu bắt đầu ăn cơm. Sau bữa cơm, Xa Nhân và Tần Trạm hẹn giờ gặp vào ngày mai, sau đó tạm thời tách ra.

“Cậu Trạm, bây giờ chúng ta đi đâu?” Mặt thẹo hỏi.

Tần Trạm nói: “Tìm chỗ qua đêm trước đã.”

“Vâng.”

Tần Trạm không yêu cầu nhiều về chất lượng khách sạn. Anh chỉ muốn tìm một nơi hoang vắng tĩnh lặng, bởi vì nơi nào càng vắng bóng người thì càng có khả năng sản sinh linh khí. Sau hai giờ tìm kiếm, cuối cùng họ chọn một khách sạn tư nhân vùng ngoại ô.

“Mặc dù dân cư ở Ninh Thành rất đông đúc, nhưng lại được núi non vòng quanh, linh khí còn dày đặc hơn cả ở Đạm Thành.” Tân Trạm đứng trước cửa sổ, cảm thán nhìn phong cảnh bên ngoài.

“Cùng tôi đi dạo đi.” Tần Trạm nói với mặt thẹo.

“Vâng.”

Hai người đi ra khách sạn tư nhân, chung quanh nơi này toàn là hoa cỏ, cách đó không xa còn có một dòng suối nhỏ.

“Phong cảnh thật đẹp, ngay cả hô hấp cũng trở nên thoải mái hơn. So với rừng thép trong thành thị, tôi vẫn thích những nơi yên tĩnh trong lành như thế nào hơn.” Mặt thẹo hít sâu một hơi, hưởng thụ thiên nhiên.

“Người luyện võ đa phần đều thích thế.” Tần Trạm cười nói.

Đúng lúc này, Tần Trạm phát hiện một khu vườn thảo dược hoang dại ở cách đó không xa, từng cây thảo dược đều mọc xanh um tươi tốt. Ánh mắt Tần Trạm sáng lên, vội đi đến đó.

“Mặc dù đây chỉ là thảo dược bình thường, nhưng dược hiệu lại không thua tiệm thuốc bắc.” Tần Trạm âm thầm vui vẻ.

Có lô dược liệu này, Tần Trạm hoàn toàn có thể luyện chế một lô đan dược trong vòng một đêm, lúc đó sẽ không đến mức thiếu tiền mua hàng đầu giá. Lúc cần thiết thì còn có thể lấy ra để bán đấu giá.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.