Truyền Kiếm

Chương 15: Chương 13: Sát...!\n





TRUYỀN KIẾM
Tác giả: Văn Mặc
------ ~~ ------
Quyển 1: Chú Kiếm sơn trang
Chương 13: Sát...!
Dịch giả: cuonghv Bạch Sầu
Biên tập: Blue
)
Tùy ý duỗi một ngón tay nâng vạt áo sau lưng thân ảnh nhỏ nhắn kia lên trước mắt, Lang Thần liếm liếm môi: “Tiểu nha đầu thật đáng yêu, da mịn thịt mềm, chắc sẽ ngon lắm đây.”
Hai mắt tiểu cô nương nhắm nghiền, nàng đã bị nhu kình làm ngất đi khi bị Ngô bá cột vào bên hông, không hề hay biết những việc đang xảy ra.
“Lão già, không phải ngươi muốn bảo vệ nó sao, bây giờ bản thần ăn tươi nuốt sống nó ngay trước mặt ngươi, ngươi sẽ cảm thấy thế nào nhỉ?”
Cách đó mấy trượng, Ngô bá cố sức ngẩng khuôn mặt đã bám đầy máu đen dậy, đôi mắt màu huyết hồng trợn tròn, toàn thân run rẩy kịch liệt.
“Ha ha ha ha! Có phải thấy mình rất vô lực, rất phẫn nộ, rất hối hận?” Tiếng cười đầy điên cuồng của Lang Thần vang vọng giữa rừng núi, cả đàn sói phủ phục trên mặt đất, phát ra những tiếng rên sợ hãi.
“Nhưng, muộn rồi!”
Móng vuốt sắc bén của Lang Thần khẽ vạch một cái, huyết quang tóe ra, đầu và cổ tiểu cô nương đã chia lìa, rơi xuống bụi cỏ…
Thân thể Ngô bá cứng đờ, chợt phun mạnh ra một ngụm máu đặc sệt.
“Ha ha! Ngươi cũng đừng chết quá sớm, trò hay mới bắt đầu mà. Hãy mở to mắt ra mà xem, xem bản thần cắt thiếu gia ngươi thành từng mảnh thịt vụn rồi chia cho các con của bản thần thế nào.”
Lang Thần cười điên cuồng, nhưng nó lại không chú ý đến thân ảnh gầy gò dưới chân đang trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào đầu tiểu cô nương, cả người hắn lại càng run mạnh hơn, hồng mang thoáng hiện trong mắt.
Lang Thần tiện tay quẳng thi thể tiểu cô nương sang một bên, sau đó ngồi xổm xuống đánh giá thân ảnh đang run mạnh dưới chân.
“Chậc, sợ đến vậy cơ à? Đừng sợ, chỉ có mấy đao đầu mới thấy đau thôi, về sau sẽ chẳng cảm thấy được gì rồi.”
Giọng nói của Lang Thần êm ái một cách tà dị, duỗi ra một chiếc vuốt đưa đi đưa lại trên thân ảnh đang nằm cuộn mình run rẩy kia: “Nên bắt đầu từ đâu nhỉ? Đúng rồi, từ chân đi, bản thần còn hơn trăm đứa con đang đợi nữa, ít nhất cũng phải cắt hơn một trăm mảnh.”
Lang Thần cười tà đưa móng vuốt xuống, nhưng một cảm giác nguy cơ cực kỳ mãnh liệt đột ngột truyền đến từ phía dưới. Cảm giác này thậm chí còn nguy hiểm hơn cả cảm giác một kích tuyệt mệnh vừa rồi của Ngô bá đem đến cho nó! Không chút nghĩ ngợi, hai chân nó lập tức nhún xuống, thân thể bật mạnh về phía sau. Tuy vậy, nó vẫn cảm thấy một cỗ hàn ý lạnh lẽo xẹt qua hai chân mình. Không tự chủ được mà nhìn xuống phía dưới, đôi mắt tràn đầy hung ác của Lang Thần lập tức bị thay thế bởi vẻ sợ hãi, bởi vì hai chân nó cũng không bật lên theo cơ thể mà vẫn đứng yên tại chỗ từ phần đầu gối.
“Ngao ô!!!” Tiếng sói tru thê lương chợt vang vọng khắp rừng núi. Thân thể Lang Thần ở giữa không trung, huyết dịch túa ra từ hai chân bị chém đứt, sau đó ngã lộn nhào xuống mặt đất cách đó vài trượng.

Sau khi ngã xuống, Lang Thần cố gắng chống người dậy bằng hai chân trước, sợ hãi nhìn vào nơi mang cho nó cảm giác nguy hiểm tột độ kia. Tại đó, một thân ảnh gầy gò đang run rẩy đứng lên, một cỗ sát khí nồng đậm tới mức làm người ta lạnh sống lưng chậm rãi phóng thích.
Hơn trăm con yêu lang đứng ngoài đều dựng tóc gáy, gầm gừ lui lui về phía sau. Sát khí này khiến chúng cảm thấy sợ hãi từ sâu trong linh hồn. Loại sợ hãi này vượt qua cả sự tử vong, gần như đã dung nhập cả vào trong huyết mạch, linh hồn.
“Sao có thể?!” Thân thể Lang Thần run mạnh, nó cố hết sức làm cho mình bình tĩnh lại, nhưng phần huyết mạch yêu thú trong cơ thể lại khiến cho nó biểu đạt ra sự sợ hãi mà không tự chủ được. Thân ảnh gầy gò đang đứng lên kia giống như một thanh tuyệt thế hung kiếm đang ra khỏi vỏ, hơn nữa còn là một thanh kiếm không biết đã tàn sát bao nhiêu Yêu tộc!
“Đây… đây rốt cuộc là gì?” Lang Thần sợ hãi gầm thét trong lòng, nó đã từng cảm thấy sát khí kiểu này từ trấn quốc chi bảo của nước Triệu – Hạo Linh kiếm. Thanh kiếm này đúng là Linh Kiếm tuyệt phẩm, yêu thú mà nó chém giết có đếm cũng không hết, từ đó tạo thành một cỗ sát khí đặc biệt. Thế nhưng chút sát khí đó căn bản không bằng một phần ngàn bây giờ! Rốt cuộc phải giết bao nhiêu yêu thú mới có thể hình thành sát khí như vậy? Lang Thần dám khẳng định, đây tuyệt đối là một con số khủng khiếp!
Toàn thân run rẩy, rốt cuộc thiếu niên cũng đứng thẳng được lên. Chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt đỏ sẫm ẩn sau mái tóc rối tung, huyết quang rét lạnh hằn thật sâu vào trong lòng Lang Thần.
“Vì sao?” Giọng nói khàn khàn truyền ra từ cổ họng thiếu niên giống như một lưỡi đao sắc bén cứa vào lòng người nghe.
Mấy sợi lông trên trán Lang Thần đã bị mồ hôi thấm đẫm đến mức xoắn lại với nhau, lời nói chứa đầy sát khí của thiếu niên kia đánh thẳng vào nội tâm của nó. Cái miệng rộng hé ra rồi ngậm lại như cá đớp nước, nhưng cuối cùng vẫn không phát ra được tiếng động nào.
“Vì sao lại giết cô bé?” Mạc Vấn hỏi thêm lần nữa, huyết quang trong mắt đã bị sự điên cuồng thay thế.
“Ép ta! Vì sao tất cả các ngươi cứ muốn ép ta? Vì sao!?” Mạc Vấn nhìn trời quát to, một cỗ khí lưu vô hình trong phạm vi ba trượng quanh hắn lập tức bị xoáy lên không trung, vô số cành khô lá úa bị áp lực vô hình này ép thành bột mịn.
Đồng tử Lang Thần co lại, trong lòng lớn tiếng tru lên: Sao có thể? Sát khí thực chất hóa! Dĩ nhiên lại là sát khí thực chất hóa! Quái vật! Quái vật!
Dưới sự sợ hãi, Lang Thần thậm chí còn quên đi chính bản thân mình là gì. Tất cả là bởi vì nó gặp một thứ còn yêu nghiệt hơn cả mình!
“Ngao ô!!” Nội tâm Lang Thần hầu như đã sụp đổ dưới loại áp lực này, nó phát ra một tiếng sói tru đầy thê lương theo bản năng.
“Giết! Giết hắn cho ta!” Lang Thần điên cuồng tru lên, dùng bí pháp của mình đem mệnh lệnh cưỡng chế truyền vào trong đầu tất cả Yêu Lang.
Dưới tác dụng của bí pháp, thân thể tất cả Yêu Lang đều rung mạnh lên, sự sợ hãi trong mắt dần nhạt đi, thay vào đó là sự cuồng dã mất đi lý trí.
“Ngao ô!!”
Tất cả Yêu Lang đều điên cuồng, không để ý đến sự sợ hãi trong lòng nữa. Chúng lao về phía Mạc Vấn như phát điên, căn bản chẳng có chút kết cấu gì. Hết con này lại đến con kia đồng thời tấn công vào một điểm, giống như muốn đem kẻ địch đè chết vậy.
Thân ảnh Mạc Vấn lập tức bị tầng tầng Yêu Lang bao trùm, nhưng chúng còn chưa kịp chạm đến người hắn thì một ánh đen mà mắt thường không thể nhìn thấy chợt lóe lên tạo thành một vòng tròn. Tất cả Yêu Lang trong phạm vi mười trượng chợt bất động, vẫn giữ vững thế công trên không trung, sau đó trên người mỗi con đều xuất hiện một đường máu.
Xuy! Xuy! Xuy!
Hơn trăm con Yêu Lang đồng thời vỡ thành hai mảnh, huyết vụ bắn ra bao phủ tất cả vật thể bằng một tầng máu màu đỏ. Mà tất cả đại thụ trong phạm vi mười trượng bỗng chấn động rồi ầm ầm đổ xuống, nơi bị cắt ra nhẵn mịn như được mài rất kỹ vậy.
Hai mắt Lang Thần trợn to, thậm chí ngay cả hô hấp cũng đình trệ. Nó gần như chưa kịp hiểu điều gì xảy ra thì cảnh tượng kinh khủng trước mắt đã hoàn thành. Trong núi thây biển máu, thân ảnh gầy gò của Mạc Vấn như một vị Ma Thần giáng thế.
“Vì sao?”
Giọng nói khàn khàn lại vang lên, Mạc Vấn cất bước đạp lên thi thể huyết nhục, lảo đảo đi về phía Lang Thần.

Lần đầu trong đời Lang Thần cảm thấy mình bất lực đến như vậy. Nó – kẻ luôn lấy việc nhìn đám nhân loại nhỏ yếu tuyệt vọng dưới sự công kích của đàn sói làm niềm vui mà giờ lại gặp phải tình cảnh như vậy. Thân ảnh đang lảo đảo kia giống như có thể té ngã bất cứ lúc nào, nhưng dù nó nhìn kiểu gì đi nữa thì vẫn thấy giống một con ác ma vô địch đang chậm rãi bò về phía mình.
Mắt thấy ác ma cách mình ngày càng gần, Lang Thần phát ra một tiếng gầm giận dữ. Móng vuốt to lớn của nó vỗ mạnh ra ngoài, tạo ra những tiếng xé gió chói tai.
Hai mắt Mạc Vấn vẫn đỏ bừng, trên người mơ hồ bao phủ một tầng hồng quang. Đối mặt với một trảo này của Lang Thần, hắn đơn giản chỉ phẩy tay một cái, tạo thành một tầng gợn sóng vô hình.
Xuy!
Máu tươi túa ra, cự trảo bên phải của Lang Thần đã rời khỏi cổ tay. Không đợi nó có phản ứng, thân thể Mạc Vấn đã xuất hiện trước mặt nó, bàn tay như kiếm đâm thẳng vào trong cơ thể. Lớp da cứng cỏi có thể phòng ngự công kích của Linh Kiếm Sư lục giai bị xuyên thủng dễ dàng như một tờ giấy.
“Vì sao!?”
Nắm tay phải của Mạc Vấn nện mạnh lên đầu Lang Thần khiến cho thân thể to lớn của nó bay ra xa mấy trượng, va mạnh lên một gốc cây cổ thụ đứt gãy.
Lang Thần đã hoàn toàn mất đi nặng lực chống cự, hai chân cộng thêm một tay bị phế, nơi bị chém đứt liên tục chảy máu, phần bụng bị thủng cũng rơi ra một đống nội tạng bầy nhầy, đầu nó cũng đã hoàn toàn biến hình. Không ai có thể tưởng tượng được một Lang Thần đã từng tung hoành thảo nguyên phía tây bắc của nước Triệu sẽ có ngày hôm nay.
Thân ảnh lảo đảo của Mạc Vấn lại xuất hiện trước mặt Lang Thần. Hắn bắt lấy vùng lông mềm trên cổ mà nhấc dậy, một quyền rồi lại một quyền liên tục nện lên đầu nó.
"Tại sao phải giết cô bé? Vì sao nhất định phải giết ta? Vì sao lại bức ta đến như vậy? Vì sao?”
Cứ một câu là một quyền như vậy. Chỉ sau hơn chục quyền, cái đầu của Lang thần đã nát bét như tương. Lúc đó Mạc Vấn mới chậm rãi buông tay ra, ngồi chồm hỗm trên mặt đất mà thở hổn hển, hồng quang trong mắt dần dần tản đi. Còn thân thể Lang thần thì vẫn bị cắm sâu trên cái cọc gỗ, chết tự lúc nào!
Ầm ầm!
Bầu trời vang rền từng tràng sấm động, một trận mưa đột ngột phủ xuống. Dường như ông trời cũng cảm nhận được sát khí vô tận nơi đây nên mới dùng trận mưa đó mà tẩy rửa.
Cơn mưa quét sạch núi rừng, đem máu huyết của người lẫn yêu thú hòa trộn thành một rồi thấm sâu vào lòng đất. Máu trên người Mạc Vấn cũng được tẩy sạch, hắn ngẩng đầu lộ ra gương mặt tái nhợt, lảo đảo đứng lên rồi lại ngã bổ nhào vào người Ngô bá.
"Ngô bá, người như thế nào rồi? Vấn nhi bất hiếu, không nên để cho người phải lo lắng!” Mạc Vấn run run nói, nước mắt hòa lẫn nước mưa dàn dụa chảy xuống.
Ngô bá dùng cánh tay phải còn lại nắm chặt tay Mạc Vấn, thanh âm suy yếu nhưng bình tĩnh nói: “Ngô bá sắp chết rồi, không thể bảo hộ thiếu gia được nữa. Sau này chỉ còn lại một mình, thiếu gia nhất định phải tự bảo vệ mình cho tốt, sống sót cho tốt...”
"Không! Ngô bá! Người sẽ không chết! Ta có kiếm khí! Ta sẽ trị thương cho người.” Mạc Vấn lắp bắp, đem chút kiếm khí yếu ớt còn sót lại trút vào trong cơ thể Ngô bá.
Ngô bá lại dùng một chút khí lực cuối cùng của mình, nắm chặt tay của hắn nói: “Thiếu gia, vô dụng thôi, lão nô đã như đèn cạn dầu, kiếm khí có nhiều hơn nữa cũng vô ích."
"Ngô bá..."
"Thiếu gia, không nên khổ sở, nhân sinh trăm năm rồi cũng phải chết đi. Lão nô sống đến từng tuổi này cũng thỏa mãn rồi. Hiện tại, điều ta lo lắng nhất là con đường sau này của thiếu gia! Không biết thiếu gia làm thế nào mà có được lực lượng như bây giờ, nhưng ta nghĩ, nhất định là có liên quan đến việc kiếm trì bị hủy. Hơn nữa, những ngày này, tinh thần thiếu gia càng ngày càng tốt, ta đoán bệnh tình của ngài chắc đã khỏi.”

Mạc Vấn vẻ mặt bi thống, nhẹ gật đầu: "Đều là lỗi của ta, ta không nên giấu Ngô bá."
"Không! Giấu đi là tốt!" Ánh mắt Ngô bá lộ ra một tia thần thái phấn khích, chầm chậm nói: "Hiện tại, không có ai biết bệnh tình của thiếu gia đã tốt hơn. Lần tập kích đêm nay chính là một cơ hội, bị đàn yêu lang tập kích, tìm không thấy thi thể thiếu gia cũng là chuyện bình thường..."
Mạc Vấn nội tâm chấn động, nhìn về phía Ngô bá.
"Ha ha, qua tối nay, thiếu trang chủ Mạc Vấn của Chú Kiếm sơn trang đã thật sự biến mất trên thế gian. Man Ngưu sơn mặc dù là một trong những đại hoang sơn của Triệu quốc, tuy nhiên trải qua nhiều năm tẩy trừ, yêu thú đẳng cấp cao nơi này chỉ còn rất ít. Thiếu gia cứ trốn một thời gian tại bên ngoài Man Ngưu sơn, với năng lực của thiếu gia hôm nay, cẩn thận một chút liền có thể an toàn. Chờ cho đến khi phong ba lắng xuống, hãy tạo lấy một thân phận mới mà sinh sống, chờ đến khi thiếu gia trở nên cường đại, nếu như nguyện ý thì lại quay về Chú Kiếm sơn trang nhận tổ quy tông."
Nói đến đây, thần thái trong mắt Ngô bá đã càng ngày càng mờ nhạt, cố gắng duy trì một chút hơi tàn, nói: "Thiếu gia, không nên trách phu nhân và... lão gia..."
Nói xong mấy câu này, thần thái trong mắt Ngô bá rốt cục đã hoàn toàn tan biến, cánh tay phải cũng mềm rũ xuống.
"Ngô bá..."
Mạc Vấn quỳ rạp trên đất, hai tay cắm thật sâu trong bùn đất. Hắn thống hận chính mình, thống hận sự mềm yếu của bản thân. Khi Ngô bá phải một mình đối mặt với địch nhân, hắn vậy mà lại như con rùa đen rút đầu, trốn ở một bên phàn nàn vận mệnh bất công.
Tiếng sấm vẫn ù ù, mưa vẫn rơi.
Một cỗ linh khí khổng lồ chợt chấn động từ đằng xa truyền đến, bay nhanh tới gần nơi đây…
Mạc Vấn thân thể khẽ run rẩy, dập đầu lạy ba cái trước thi thể Ngô bá, bái biệt Ngô bá, cũng là bái biệt chính bản thân hắn trước kia.
Mạc Vấn nhặt lấy thanh trường kiếm bên cạnh Ngô bá, kiên quyết đứng lên, chăm chút vuốt ve thân kiếm. Trên đó có một một vết nứt thật nhỏ, một kích cuối cùng của Ngô bá đã rút cạn tất cả linh lực bên trong nó. Thanh tàn kiếm này giờ đây đã không còn một chút linh tính nào nữa.
Nhìn về màn đêm phía trước, nơi đang có vố số linh khí trùng điệp truyền đến, ánh mắt Mạc Vấn dần trở nên lạnh như băng. Hôm nay, hắn cùng nơi đó đã nảy sinh cừu hận…
Phía trước mặt, linh khí kéo đến càng lúc càng gần. Mạc Vấn lấy từ nơi hông mình một khối hắc thiết bài, ném về phía trước. Đấy chính là biểu tượng thân phận của người dân Triệu quốc, một người cả đời chỉ có một khối. Thiết bài cắm sâu vào bên trong thi thể Yêu Lang, còn Mạc Vấn thì biến mất trong bóng đêm âm u của sơn lâm.
Mạc Vấn vừa rời khỏi không lâu, một bóng đen như cắt ngang làn mưa, vẽ thành một vạch nước trắng xóa trong đêm, nhanh như thiểm điện lướt đến. Khi hắn đến nơi bãi chiến trường, chứng kiến đám thi thể hỗn loạn khắp nơi liền chấn động thân hình, đứng sững nơi đó như pho tượng, mặc cho mưa gió tẩy rửa huyết tinh trên chiếc áo choàng tơi tả sau trận ác chiến.
…..
Chú Kiếm sơn trang.
Mạc Thiên ngã ngồi trên ghế, một mảnh giấy từ kẽ tay chầm chậm rớt xuống đất, trong miệng cứ thì thầm bốn chữ: "Thi cốt không còn, thi cốt không còn..."
Thật lâu về sau, Mạc Thiên mới nhắm nghiền hai mắt, giấu đi dòng lệ chực chờ rơi xuống, nói khẽ: "Đi sớm một chút có lẽ là kết cục tốt nhất cho con."
Dứt lời, Mạc Thiên bỗng nhiên mở bừng mắt ra, trong mắt đã khôi phục lại sự bình tĩnh, chỉ có điều sự bình tĩnh ấy lại vô cùng đáng sợ.
“Người đâu?”
Một lão giả có khí tức không yếu nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào: “Trang chủ!”
“Phân phó xuống dưới, bổn trang chủ muốn bế quan tìm hiểu kiếm đạo. Trước khi ta xuất quan, sơn trang tạm thời giao cho đường chủ Chú Kiếm đường là Mạc Bình cai quản, toàn quyền xử lí hết thảy mọi việc trong trang. Người nào không phục thì cứ dựa theo trang quy mà xử trí!”
“Vâng!” Lão giả cung kính đáp.
“Còn nữa, phu nhân đã lâu rồi không về nhà mẹ đẻ, cũng rất nhớ nhung người thân. Ngươi mau chóng thu xếp một chút, hộ tống phu nhân về thăm nhà!”
“Vâng!”

Sau khi lão giả rời khỏi phòng, Mạc Thiên liền nhìn ra ngoài cửa sổ, trên khuôn mặt không lộ ra chút biểu cảm nào, một tia tàn khốc chợt lóe lên trong mắt rồi biến mất: “Vấn nhi đúng là nỗi bận tâm lớn nhất trong lòng ta, các ngươi sẽ phải hối hận vì sự ngu xuẩn của chính mình. Thời điểm ta xuất quan cũng chính là lúc chấm dứt tất cả!”
Theo đó, bên ngoài cửa sổ, một con chim đậu trên nhánh cây vô thanh vô tức rơi xuống, chính là bị linh áp do Mạc Thiên phóng xuất ra ép chết…
“Bế quan ư?” Mạc Hư ngồi ngay ngắn ở trên ghế thái sư, hai mắt híp lại. Trước mặt hắn là một gã kiếm thị vừa mới bẩm báo xong, đang quỳ một chân trên đất.
“Ngươi lui xuống đi, báo lại là bản đường chủ đã biết, nhất định sẽ phối hợp với đường chủ Mạc Bình…, à không phải… là thay trang chủ quản lý tốt sơn trang!”
Mạc Hư phất phất tay, gã kiếm thị cung kính lui ra.
“Phụ thân, Mạc Thiên kia đang chơi trò gì? Con trai của hắn đã chết nhưng làm sao ngay cả một cái rắm cũng không thấy phóng? Dù tuyệt tình thì cũng không thể thờ ơ như vậy chứ?” Một gã trung niên mặc cẩm bào từ hậu đường đi ra, sau lưng hắn còn có một gã Kiếm Sư khoảng hơn ba mươi tuổi.
Mạc Hư không thèm để ý đến lời của đứa con ruột, ánh mắt nhìn về phía gã Kiếm Sư có chút chất phác đang ngoan ngoãn đứng đằng sau y: “Nam Thiên, ngươi thấy thế nào?”
Gã Kiếm Sư lúc này mới khẽ nhấc mí mắt, thấp giọng nói: “Dựa theo tình huống trước mắt mà xem xét, đây chính là lựa chọn tốt nhất của Mạc Thiên. Hắn vẫn chưa có sự chuẩn bị chu đáo để quyết chiến với chúng ta, thế nên chỉ có thể tạm thời né tránh. Nhưng việc hắn muốn bế quan thì cũng không phải là bịa đặt, hẳn là hắn có điều gì đó nắm chắc. Chỉ có điều, việc làm cho người ta cảm thấy kì quái chính là ba năm trước hắn đã từng bế quan một lần để trùng kích Cửu giai nhưng thất bại. Thế nên, theo lí thuyết, hiện tại có tiếp tục trùng kích thì cũng là vô dụng!”
“Không tồi, ngươi phân tích rất đúng!” Mạc Hư nhẹ gật đầu, trong mắt ánh lên một tia tinh mang: “Chỉ có điều, ta không tin là hắn trùng kích Cửu giai. Thành tựu của từng Linh Kiếm Sư đều được quyết định bởi thiên phú bẩm sinh của bản thân, đồng thời, bất kì ngoại lực nào cũng không thể cải biến được nó. Mạc Thiên có lẽ cũng biết rõ tiềm lực của bản thân so với người khác, Bát giai đỉnh phong đã là cực hạn, hắn sẽ không làm những việc vô dụng kia đâu!”
“Nếu không phải là trùng kích Cửu giai thì hắn còn có thể làm gì? Bế quan làm rùa đen rút đầu sao?” Trung niên mặc cẩm bào nhếch mép, tỏ ra khinh thường.
Đôi mắt đang híp lại của Mạc Hư đột nhiên mở lớn ra, tinh mang lóe lên: “Ta hiểu rồi, thì ra là có chuyện đó, chẳng trách tại sao ngươi lại trục xuất nhi tử của mình như vậy!”
Ánh mắt của gã Kiếm Sư lóe lên tinh mang, nhưng cũng nhanh chóng biến mất, chỉ có trung niên mặc cẩm bào là tò mò hỏi: “Phụ thân làm sao vậy? Người hiểu rõ điều gì ?”
Mạc Hư liếc mắt nhìn gã, rốt cuộc cũng quyết định không đánh mắng đứa con ruột của mình: “Phần Thiên kiếm quyết của Mạc gia có tam đại bí kỹ là Phần Thân, Phần Linh, Phần Tâm. Trong đó Phần Thân là nền móng căn bản của Phần Thiên kiếm quyết, chỉ cần tu luyện Phần Thiên kiếm quyết thì đều có thể nắm giữ, mà muốn từ Phần Thân tấn cấp lên Phần Linh thì chỉ có là người lập được nhiều đại công cho sơn trang hoặc trưởng lão có tu vi đạt đến Thất giai mới được truyền thụ. Còn riêng Phần Tâm thì chỉ có các thế hệ trang chủ mới có thể tu luyện!”
“Phụ thân, ý người là Mạc Thiên đang tu luyện Phần Tâm?” Trung niên mặc cẩm bào sợ hãi nói. Lần này hắn cũng không dám khinh suất, bởi vì… chỉ cần là người của Chú Kiếm sơn trang thì đều biết rõ sức nặng của hai chữ Phần Tâm. Hai chữ đó đại biểu cho một giai thoại truyền kì, đại biểu cho nguyên nhân vì sao ba trăm năm qua tuy có rất nhiều triều đại thay đổi nhưng Chú Kiếm sơn trang vẫn có thể đứng vững vàng.
Mạc Hư khẽ gật đầu, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh: “Chỉ có điều, hắn muốn tu luyện thành công thì cũng không phải là việc dễ dàng như thế. Lần bế quan vào ba năm trước, có lẽ hắn chính là muốn tu luyện Phần Tâm, nhưng đáng tiếc là hắn đã thất bại, hơn nữa rất có thể còn bị cắn trả. Đây cũng là nguyên nhân vì sao trong ba năm qua hắn thả mặc hoặc có thể nói là dung túng chúng ta và mấy chi thứ khác. Không phải là hắn không muốn, mà là hắn đã lực bất tòng tâm! Cho nên, lần này hắn mới vội vàng trục xuất Mạc Vấn, bởi vì hắn tự biết bản thân không còn năng lực khống chế toàn bộ sơn trang nữa rồi!”
Trung niên mặc cẩm bào nghe thấy thế, khuôn mặt liền lộ ra nét vui vẻ: “Phụ thân, nói như vậy là Mạc Thiên đã bị thương? Nếu vậy thì chúng ta hãy dứt khoát liên thủ với mấy chi thứ khác giết chết hắn, sau đó phân chia Chú Kiếm sơn trang thôi!”
“Ngu xuẩn, ngươi cho rằng Mộ gia ở Lôi Châu và Liễu gia ở Vân Châu đều ngu ngốc giống như ngươi à?” Tuy giết chết được Mạc Thiên đúng là rất thống khoái, nhưng lửa giận của hai nhà đó cũng đủ để đốt tan xương nát thịt chúng ta!” Mạc Hư trách mắng.
“Chẳng nhẽ chúng ta cứ như vậy mà ngồi chờ chết sao? Chờ Mạc Thiên tu luyện thành công Phần Tâm, rồi xuất quan diệt trừ từng người chúng ta?”
“Hừ, Phần Tâm không dễ dàng tu luyện thành công như vậy đâu. Lão trang chủ đời trước có thiên phú cao như thế, nhưng cũng phải đến khi về già mới có thể tu luyện thành, Mạc Thiên muốn thành công thì không biết phải mất bao nhiêu lâu. Hiện tại hắn vừa vặn cho chúng ta cơ hội. Lão bất tử Mạc Bình kia cũng chỉ lợi hại về mặt Chú Kiếm mà thôi, để hắn quản lý sơn trang thì khác nào đã dâng sơn trang cho chúng ta cơ chứ!”
Mạc Hư đứng bật dậy, trên thân hình gầy gò bạo phát ra một cỗ khí chất tàn nhẫn của một bậc kiêu hùng.
“Hai người các ngươi nghe cho kỹ đây, kể từ bây giờ, chúng ta phải mạnh mẽ khuếch trương thế lực, về phần lực lượng của mấy chi thứ khác thì không đáng để lo. Khi Mạc Thiên xuất quan, ta muốn Chú Kiếm sơn trang đã được nắm trọn trong lòng bàn tay, đến lúc đó ván đã đóng thuyền, nếu hắn không muốn cơ nghiệp ba trăm năm của Mạc gia bị hủy hoại chỉ trong chốc lát thì hắn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn làm một trang chủ bù nhìn mà thôi!”
“Vâng, phụ thân (nghĩa phụ)!”
:yy67:
:oe75:



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.