Hạ Băng Khuynh biết nói trong có thuốc cực độc thì hơi khoa trương, dù cho anh cực kỳ không thuận mắt cô, cũng không đến nỗi làm chết cô.
“Quên đi, ăn thì ăn, độc chết tốt hơn bị gớm chết.” Cô mở miệng ngậm muỗng cháo.
Miếng này, cháo đã lạnh đi rồi.
Như cảm tình vậy, miếng nóng ấm lúc đưa vào miệng lại không ăn, cứ đợi đến lạnh đi rồi mới chịu ăn, tự nhiên không ấm đến lòng, còn mang theo chút muốn trào ngược lại.
Mộ Nguyệt Sâm mặt vô tình đút cô, vẫn sợ cô nóng, thổi cho cô, Hạ Băng Khuynh lúc đầu ăn cũng nhiều tâm trạng, nhưng dần dần, cũng thả lỏng xuống.
Ít nhất, cháo này vị không tệ!
Cháo đã hết, Mộ Nguyệt Sâm thấy cô còn liếm miệng, biết cô muốn ăn thêm.
Cũng không hỏi cô, đứng dậy lấy bình giữ nhiệt đổ phần còn lại ra, toàn bộ đút cô ăn, cô ăn đến no, anh mới dẹp tô và muỗng đi.
“Nằm xuống đi!” Mộ Nguyệt Sâm thả giường xuống, giọng nhàn nhạt.
Hạ Băng Khuynh trên giường lăn 2 vòng, vậy mà mơ hồ lại ngủ.
Giấc này ngủ rất thoải mái, lúc tỉnh, trời đã tối.
Trong phòng bệnh không thấy bóng dáng Mộ Nguyệt Sâm, Tiêu Nhân không biết lúc nào đã đến, đang cắm hoa.
Chắc là Mộ Nguyệt Sâm không báo cho chị, nếu không bây giờ sao không có ai chứ, nhưng cũng tốt, chị có đến không thì cũng bệnh rồi, cần gì khiến chị lo lắng cho cô.
Tiêu Nhân cắm xong đến bên giường cô, cúi cằm xuống, cười híp mắt hỏi: “Mỹ nữ, nghĩ ra hôm nay xảy ra chuyện gì chưa?”
Hạ Băng Khuynh nhớ lại: “Tớ đang học tiết giải phẫu, trên lớp đang đến lượt tớ lên nhìn thi thể, sau đó tớ ở bệnh viện rồi.”
“A dà” Tiêu Nhân ngưỡng mộ than: “Cậu là người duy nhất nhìn thi thể đến thần thất ngất đi, lại còn rơi vào lòng 2 nam thần, còn là cô gái không biết gì, kiếp trước cậu nhất định đã cứu địa cầu”
Hạ Băng Khuynh mở to mắt, lắp bắp hỏi: “Cho cho nên cậu nói tớ ngất trên thi thể rồi?”
“Tiểu thư, phiền nghe trọng điểm?”
Thi thể không quan trọng cái gì quan trọng!” Hạ Băng Khuynh nghĩ đến mình ngã lên thi thế, liền cảm thấy không tốt rồi.
“Hả, tớ muốn nói trọng điểm là 2 nam thần!”
“Cho nên rốt cuộc tớ có ngất trên thi thể không?”
“Chút nữa!”
“Cái gì gọi là chút nữa? Chút nữa rốt cuộc là bao nhiêu?” Hạ Băng Khuynh tức giận.
“Ngàn cân treo sợi tóc, thầy Quý kịp thời kéo cậu về,” nói đến cái này, Tiêu Nhân lại khoa trương, thêm mắm thêm muối nói chuyện cô ngã: “Thật sự quá hiểm, dùng hồi sinh từ nguy hiểm để nói hoàn toàn không quá chút nào.”
Hạ Băng Khuynh nghe đến ngốc rồi, nhưng kết thúc là cô không thân mật với thi thế, vậy là tốt.
Cô thở phào: “May mà thầy Quý kéo lại, thầy là ân nhân của tớ.”
“Cũng đúng, thầy không chỉ đẹp, thân sau còn rất nhạy bén, “ Mắt Tiêu Nhân di chuyển, ái muội cười xấu: “Hì hì tớ nói Băng Khuynh, không phải cậu cố ý té, khiến thầy Quý người ta kéo chứ, cậu liền có thể quang minh chính đại ngã vào lòng người ta.”
“...” Hạ Băng Khuynh không biết nói gì rồi: “Đúng rồi đúng rồi, tớ chính là tính vật đó, kiếm thời gian với góc độ tốt, hay cậu cũng thử đi?”
“Quên đi quên đi, nếu mà không tính tốt, hậu quả không thể tưởng.” Tiêu Nhân sợ sợ xoa vai.
Hạ Băng Khuynh cười: “Còn tưởng cậu gan to, không sợ gì.”
“Đi đi đi, bổn cô nương cần là tiết tấu được không, dù sao, lúc nãy tớ phát hiện 1 thứ rất hay.” Tiêu Nhân đột nhiên thay đổi chủ đề.
Cô đến gần tai Hạ Băng Khuynh, nói nhỏ: “Tớ nói nghe, lúc nãy đi bỏ rác, nhìn thấy tam thiếu gia cùng 1 bác sĩ nữ blouse trắng nói chuyện thân mật.”
Cũng không biết sao, nghe cái này, Hạ Băng Khuynh đột nhiên cảm thấy bị thắt lại, thắt đến cô thở không thông.
- -------- ----------