Hạ Băng Khuynh nhìn tư thế của 2 người, phát hiện chậm trễ mà phản ứng lại, mặt đỏ lên, thả anh ra, lùi 2 bước.
Cô không phục trừng anh, lại phát hiện không cách nào làm gì được anh.
Mộ Nguyệt Sâm khoanh tay trước ngực, khuôn mặt lâu năm không nhíu mày hoàn mỹ như là mặt nạ được làm 1 cách tinh tế.
Anh nhàn nhã ngồi đó, cực kỳ kiên nhẫn đấu mắt với cô.
Cục băng quăng vào chảo dầu nóng cũng không tan chảy, cô căn bản không đấu lại, Hạ Băng Khuynh từ bỏ việc tranh cãi với anh, loại người này tốt nhất dùng cách bạo áp bạo.
Cô xông lên trước thô lỗ kéo áo anh, không có kiên nhẫn cuộn chặt tay để trước mặt anh: “Không sai, tôi chính là biến thái, anh cẩn thận nửa đêm tôi vào phòng anh trước cưỡng hiếp sau giết chết.”
Mộ Nguyệt Sâm ngây người.
Nhìn ngực bản thân, anh tò mò hỏi: “Cô rất thích cởi đồ tôi ra?”
Nắm đấm của cô còn ở trong không trung, nhìn phản ứng này cũng anh, lại nhìn mặt da thịt trước ngực bị lộ ra, đột nhiên ngại ngùng, nhất thời, cũng không biết thu tay lại như thế nào.
Quan sát mặt nhỏ cũng cô dần biến đổi, Mộ Nguyệt Sâm mặt vẫn bình thản.
“Anh cẩn thận tí cho tôi!” Hạ Băng Khuynh quẫn bách không thôi, nhanh chóng thu nắm đấm lại, vì che giấu sự ngại ngùng, lại nói 1 câu uy hiếp, quay lưng đi ra ngoài.
Chú ý đến dáng đi cà nhắc của cô, anh nhíu mày: “Chân sao vậy?”
Hạ Băng Khuynh không muốn quan tâm anh, tiếp tục đi ra ngoài.
“Hạ Băng Khuynh!” Anh nghiêm giọng kêu 1 tiếng.
Cô vẫn không dừng lại.
Về phòng, cô ngồi lên sofa.
Lúc nãy tranh cãi với anh không đau, giờ im rồi, cho nên lực chú ý đều tập trung vào vết thương, nơi bị chà thương là đầu gối và khuỷu tay, động nhẹ 1 cái, liền đau muốn chết.
Dùng tay chạm vào đầu gội: “Shhh---”
Đau quá!
Khuôn mặt nhỏ nhíu lại, cô càng nghĩ càng buồn phiền, sao lại trêu trúng tên đáng ghét này chứ, thật là xui xẻo.
Mệt mỏi dựa vào sofa, hôm nay đi đủ nhiều rồi, chạy cũng đủ nhiều rồi, còn bị sợ đến hồn bay phách lạc, đến vali cũng mất luôn, tinh thần cùng thân thể sớm đã kiệt sức.
Vừa nhắm mắt, liền chìm vào hôn mê.
Sáng sớm.
“Uhm---” Hạ Băng Khuynh quay người khi ngủ, từ sofa té xuống, liền tỉnh lại.
May là đất được trải thảm, té xuống cũng không đau.
Cô ngồi dậy, ánh mắt mơ hồ xoa tóc, màu trắng trên tay hấp dẫn sự chú ý của cô.
Mở to mắt nhìn kĩ, liền biết là băng gạc màu trắng, không chỉ vậy, đầu gối cũng được băng lại, mấy vết thương khác cũng được xử lý.
Đây là ai làm?
Mộ Nguyệt Sâm?
Không thể, tên này tối hôm trước còn ném cô như ném bao cát, anh mới không biết thương hoa tiếc ngọc.
Nhất định là chú quản gia, hôm qua lúc cô vào, nhất định chú phát hiện cô bị thương, cho nên kêu người lên băng vết thương cho cô.
Lát có cơ hội phải cảm ơn chú.
Bò dậy, cô đi có chút cứng nhắc vào nhà vệ sinh.
Tắm rửa đơn giản, cũng không dám làm ướt vết thương, bụng kêu lên, mới nghĩ đến tối qua còn chưa ăn cơm tối.
Cô xuống lầu, đến phòng ăn.
Mộ Nguyệt Sâm cũng ở đây.
Hạ Băng Khuynh im lặng không ra tiếng đi qua, chọn chỗ xa anh nhất.
Đồ ăn sáng vừa lên, cô không đợi được muốn ăn liền, đến người không muốn ăn như Mộ Nguyệt Sâm cũng bị cô làm cho muốn ăn, có thể thấy cô đói cỡ nào.
“Ăn nhanh vậy, cẩn thận nghẹn.” Mộ Nguyệt Sâm nhàn nhạt mở miệng, mang theo khí chất xa cách.
“Xin tam thiếu gia ngồi như núi băng im lặng.” Hạ Băng Khuynh bình thản trả lời.
Người làm nữ đứng trong phòng ăn, không nhịn được bịt miệng cười.
Quản gia từ ngoài vào.
Hạ Băng Khuynh thấy ông, lập tức cười nói: “Chú, cảm ơn chú băng vết thương giúp con, còn chu đáo đắp chăn cho con, cảm ơn!”
Quản lý có chút không nắm bắt được, nhìn thấy băng gạc trên tay Hạ Băng Khuynh, lập tức hiểu ra nhìn Mộ Nguyệt Sâm: “Tam thiếu gia---”
- -------- ----------