Cô Vợ Thay Thế

Chương 59




Có người khác ở đây, Hạ Lập Nguyên muốn giữ thể diện, liền thuận miệng nói với Hạ Diệp Chi một câu: “Cùng ăn đi con.”

“Vâng.” Hạ Diệp Chi nói xong, nhìn thấy nụ cười của Hạ Lập Nguyên thay đổi, cô nói tiếp: “Nhưng hôm nay không được ạ, con muốn ăn cơm cùng đồng nghiệp,hôm khác con cùng bố và chị ăn cơm nhé.”

Hạ Lập Nguyên và Hạ Diệp Chi không thân, ông ta cũng không thích cô, tự nhiên cũng không muốn ăn cơm cùng. 

Thấy Hạ Diệp Chi từ chối, sắc mặt ông ta nhẹ nhõm, cả người cũng dịu dàng hơn: “Được, vậy con đi đi." 

Lúc này, Hạ Hương Thảo đột nhiên quay đầu cười gắp thức ăn cho Hạ Lập Nguyên: “Bố, bố nếm thử món này đi, con thấy nhà hàng hôm nay làm đồ ăn ngon lắm.”

Hạ Lập Nguyên cười nói: “Con cũng tự ăn đi, dạo này gầy rồi đấy,”

Đúng là cha con hoà thuận! 

Hạ Hương Thảo nhìn Hạ Diệp Chi cười khinh thường, ánh mắt đó dường như nói rằng: Bố mẹ mày đều không thương mày đâu, kẻ đáng thương. 

Không thể không nói, Hạ Hương Thảo chắc chắn đã đâm trúng nỗi đau của Hạ Diệp Chi. 

Cô cho rằng, từ trước, khi ở nhà họ Hạ, hết lần này đến lần khác bị họ lợi dụng và vứt bỏ cô, cô đã luyện được một trái tim thép, nhưng vẫn rất dễ tổn thương bởi cảnh cha con họ hòa thuận.

Cho đến lúc cùng đồng nghiệp tìm chỗ ngồi, sắc mặt Hạ Diệp Chi vẫn có chút không ổn.

Thời gian trước đây, cô và Hạ Hương Thảo ồn ào trên mạng tới mức sôi sùng sục, những nữ đồng nghiệp này đều là những cô gái trẻ, tất nhiên cũng lên mạng và biết chuyện của các cô.

Chuyện vừa rồi, họ đã được chứng kiến, cũng cảm nhận được ít nhiều, Hạ Lập Nguyên hình như không thích Hạ Diệp Chi cho lắm. 

Trong đó có một người cầm thực đơn đưa tới trước mặt cô: “Cô xem đi, muốn ăn gì.”

Hạ Diệp Chi cười, đẩy menu lại: “Tôi không kén ăn, các cô chọn trước đi, hơn nữa, tôi cũng chưa đến đây bao giờ nên cũng không biết có món gì ngon.”

Nghe cô ấy nói vậy, các đồng nghiệp khác cũng không khách khí mà bắt đầu chọn món.

Họ thấy Hạ Diệp Chi này cũng dễ gần, thế là có người hỏi: “Cô có biết vì sao hôm nay Tôn Chính Hoa lại xin nghỉ không? Hôm trước đã xảy ra chuyện gì trong phòng chủ tịch vậy?”

“Tôi không biết, có phải trước đây ông ta đã làm không ít chuyện xấu không? Có thể là ông ta bị nghiệp quật.” Hạ Diệp Chi bịa ra như thật.

Những người khác cũng không để ý, đều phá lên cười sau đó bắt đầu vạch trần gốc gác Tôn Chính Hoa.

Hạ Diệp Chi thỉnh thoảng chêm vào một câu, không khí cũng trở nên hài hòa.

Đến khi có một câu phá vỡ đi sự hòa dịu ấy.

“Chi Chi, cô đã là thiếu phu nhân nhà họ Mạc, tại sao còn đến Hạ Thị làm việc?”

Người hỏi thật ra không hề có ác ý gì, nhưng vấn đề này quả thực không dễ trả lời.

Hạ Diệp Chi khựng lại, giọng nói có chút ngập ngừng: “Chuyện này ….”

Có người chủ động giải vây giúp hạ Diệp Chi: “Ây da, mau ăn thôi, không còn nhiều thời gian đâu, ăn xong còn về nghỉ ngơi nữa.”

Thế là người hỏi kia cũng không hỏi lại nữa.

Thực ra mọi người trong công ty đều cảm thấy Hạ Diệp Chi không được nhà họ Mạc chào đón.

Mà cậu chủ nhà họ Mạc bị hủy dung không thể gặp người kia mặc dù là người thừa kế đệ nhất của Mạc thị, nhưng tình hình sức khỏe của anh ta căn bản không phù hợp để tiếp quản Mạc thị, rất nhiều người đoán có thể phải thay người người thừa kế, chỉ là chưa có thông tin chính xác truyền ra mà thôi.

Bớt đi vầng sáng thừa kế Mạc thị, cậu chủ nhà họ Mạc cũng chỉ là một người tàn phế mà thôi, còn Hạ Diệp Chi không được chào đón ở nhà họ Mạc nên vẫn ra ngoài làm việc.

Đến làm việc thì không nói làm gì, đằng này còn làm một công việc vất vả như nhân viên nghiên cứu thị trường, vậy xem ra thật đáng thương.

Hạ Diệp Chi có chút ngỡ ngàng nhìn các nữ đồng nghiệp không ngừng gắp thức ăn cho mình, ánh mắt họ nhìn cô như là... đồng cảm.

Nghĩ lại, cô đã hiểu chuyện đây là chuyện gì xảy ra.

Từ góc độ người ngoài cuộc nhìn vào, hình như rất đáng thương.

…………………

Mạc Đình Kiên ở lại công ty một ngày.

Lúc tan làm, Cố Tri Dân hớn hở chạy đến tìm anh: “Cùng đi uống rượu đi.”

Mạc Đình Kiên đến công ty, công việc của anh ta nhẹ nhàng đi rất nhiều, tâm trạng tốt nên muốn đi xõa.

“Không đi” Mạc Đình Kiên không ngẩng đầu mà từ chối.

Cố Tri Dân liếc mắt coi thường: “Cậu về sớm như thế làm gì? Rảnh rỗi cũng ở nhà, tan ca liền về nhà, hoạt động gì cũng không tham gia, cậu như thế là sống cuộc sống của người già đấy.”

Mạc Đình Kiên nhẹ nhàng buông một câu khiến cho Cố Tri Dân ôm hận mà đi: “Người có vợ là như thế đấy.”

Cố Tri Dân nhếch môi: “Ha ha”

Lúc này, Phó Đình Tây vừa hay cũng đến.

Anh ta không hề biết Cố Tri Dân vừa bị Mạc Đình Kiên cho ăn bom, hỏi: “ Có thể đi được chưa?”

“Đi.” Cố Tri Dân nói xong liền đi ra ngoài.

Phó Đình Tây nhìn Mạc Đình Kiên: “Cậu không đi à?”

Cố Tri Dân lạnh lùng thay Mạc Đình Kiên đáp: “Người có vợ không sống về đêm.”

Như dự đoán của Cố Tri Dân, biểu cảm Phó Đình Tây kinh ngạc.

“Đi thôi, hai chúng ta đi là được rồi, ai bảo chúng ta không có vợ.” Cố Tri Dân để tay lên vai Phó Đình Tây, kéo anh ta đi.

Phó Đình Tây nhăn mày, kéo tay Cố Tri Dân xuống, quay đầu, giọng nói có chút đồng tình: “Có vợ thì sao chứ, cũng chỉ có thể dùng để nhìn."

Mạc Đình Kiên cười nhạt: “Đừng mơ mà đến nhà tôi ăn cơm nữa.” 

Phó Đình Tây nghiêm mặt chuyển chủ đề nói: “Chúc mừng những người có vợ.”

Cố Tri Dân không chịu nổi giẫm chân Phó Đình Tây!

Tại sao không thể khá lên chút? Tại sao lần nào họ cũng chỉ có thể thất bại trước Mạc Đình Kiên?

Phó Đình Tây dường như không cảm thấy đau, chân cũng không cong.

Cố Tri Dân kéo anh ta ra ngoài: “Đừng ở đây mà mất mặt nữa.”

Nói xong, lại quay đầu chọc Mạc Đình Kiên: “Chúng tôi đi đây.”

Mạc Đình Kiên tâm trạng rất tốt, giọng anh trầm nhẹ nhưng vẫn thấy sự vui vẻ: “Các anh đi đi, cứ tính vào thẻ của tôi.”

Có điều, khi Mạc Đình Kiên lái xe về nhà, nhìn vào biệt thự trống rỗng, tâm trạng đang vui bỗng dưng tan biến.

Anh lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Diệp Chi, không ai bắt máy mà chỉ nghe tiếng tổng đài tự động trả lời.

Anh gọi liền hai lần, cũng không ai nhấc máy.

Cố tình không nghe hay xảy ra chuyện gì rồi?

Mạc Đình Kiên đứng giữa căn phòng lớn trống rỗng một lúc, đến khi các vệ sĩ bên cạnh không chịu nổi, hỏi anh: “Cậu chủ, xảy ra chuyện gì rồi?”

Đọc nhanh tại Vietwriter.com

Cậu chủ vẻ mặt nghiêm túc, chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn rồi.

Mạc Đình Kiên không lên tiếng, cầm áo khoác đi ra ngoài, ra đến cửa, hình như nhớ ra chuyện gì đó, quay đầu căn dặn: “nếu thiếu phu nhân trở về thì gọi điện cho tôi.”

“………….” Lẽ nào chuyện lớn là thiếu phu nhân chưa về?

………………………

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.