Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 302: Để tôi chết hoặc thả tôi đi




“Trác Hàng, có phải dục vọng chiếm hữu của anh hơi kì quái không? Tôi gặp bố anh sớm hơn gặp anh cả trăm năm, anh không có bất kì lí do gì để tỏ ra ấm ức ở thời điểm này! Tôi và bố anh không hề nợ anh bất cứ thứ gì.”

Tôi quay mặt sang một bên, bởi vì anh ta đang tắm phía sau lưng cho tôi.

“Hức....”

Tôi thở dài một tiếng, đau, khắp cơ thể là những vết tích của việc bị anh ta hành hạ, phía sau còn nghiêm trọng hơn cả phía trước.

Kẻ biến thái Trác Hàng hắn lật ngược tôi lại cũng không nói, nhưng hắn còn không ngừng cắn vào lưng tôi.

“Bây giờ biết đau rồi à? Đúng là đáng đời!” Anh ta cười lạnh lùng: “Nếu không phải lưng cô toàn dấu vết do ông ta để lại thì tôi cũng không tới mức cố hết sức để xóa những vết tích đó đi! Vì thế, đau thì cũng cố mà chịu.”

Nói tới đây, anh ta đột nhiên dừng lại, bàn tay anh ta trượt trên lưng tôi.

“Khương Kha, cô nói xem, nếu tôi chụp ảnh cho cô rồi gửi cho lão già đó thì ông ấy chắc sẽ tức điên lên nhỉ? Người phụ nữ ông ấy vừa mới cầu hôn liền bị người khác làm thành ra thế này!”

“Đừng.....” Tôi buột miệng phản ứng.

Nói xong câu này tôi lập tức hối hận.

Trác Hàng thích giày vò tôi như thế, thứ tôi càng không muốn thì hắn lại càng muốn làm.

Tôi không có cách nào tưởng tượng, bản thân như thế này, nếu anh Trác biết thì anh ấy sẽ đau khổ thế nào....

“Cô nói đừng là tôi sẽ thôi à?” Anh ta đứng lên, đi ra khỏi phòng tắm.

Ngay sau đó, tay anh ta cầm một chiếc điện thoại và bước vào, camera máy ảnh hướng về phía tôi.

Tôi bắt đầu sợ hãi.

Nỗi sợ hãi ngấm vào tận xương tủy còn đáng sợ hơn cả sự cưỡng bức của anh ta lần trước.

Khi đó, tôi tuyệt vọng, còn bây giờ, nói chính xác hơn là vô cùng sợ hãi.....

Tôi không chút do dự liền quay đầu đi, rồi đập đầu mình vào tường được lát đá hoa.

Tôi muốn chết.

Khi một người không chịu đựng được nỗi đau trong lòng thì sẽ chọn chạy trốn, và một trong số những cách để chạy trốn đó chính là tìm đến cái chết.

Tôi không biết tôi đã đập bao nhiêu lần, cũng có thể là ba, là năm, tôi nghe thấy hơi thở lạnh lùng của Trác Háng, nghe thấy tiếng anh ta vứt điện thoại đi, tôi biết anh ta đang nâng tôi lên từ bồn nước......

Lại một lần nữa tôi ngửi thấy mùi máu, đó là máu chảy từ trên đầu tôi xuống.

Thứ chất lỏng tanh tanh âm ấm.

“Để tôi chết....hoặc là, thả tôi đi.....”

Bên tai, là tiếng rên lên như loài cầm thú của anh ta.

Tôi muốn chết.

Lại một lần nữa tỉnh dậy, toàn thân tôi từ trên xuống dưới đều được chăm sóc qua rồi.

Vết thương mới trên đầu, vết thương cũ trên cơ thể.

Trong căn phòng, người phụ nữ phục vụ tôi cũng đã đổi rồi, đổi thành một người tôi chưa từng gặp, thậm chí tôi còn mẫn cảm phát hiện, khóa phòng cũng được thay rồi.

Trước đây là loại khóa phổ thông, còn bây giờ là loại khóa vân tay.

“Cô ơi, cậu Trác bảo tôi hỏi cô là hôm nay cô muốn ăn cơm hay truyền nước ạ?”

“Phiền thím thay tôi hỏi anh ta, thả tôi đi hay muốn tôi chết?”

Người phụ nữ há hốc miệng, không nói lên lời.

“Thím muốn nói gì?” Tôi hỏi.

“Cô ơi, cô chống lại cậu chủ thì không có lợi gì đâu.” Người phụ nữ nói.

Đương nhiên tôi biết không có lợi, vết thương trên đầu chính là bằng chứng, thế nhưng, sau khi tôi bị thương anh ta cũng không làm gì tôi nữa đúng không?

Xét về một góc độ nào đó thì tôi thà bị thương còn hơn.

“Xin hỏi, tôi phải xưng hô với thím thế nào đây?” Tôi hỏi.

“Tôi họ Trương, cô có thể gọi tôi là thím Trương.” Người phụ nữ đáp.

Tôi gật đầu: “Thím Trương, xin hỏi có thể tìm giúp tôi một bộ quần áo không?”

Thím Trương tỏ vẻ khó xử, khẽ nói: “Cậu chủ bảo, cô không cần phải mặc quần áo.”

Tôi khẽ hức một tiếng, ánh mắt hướng về phía cửa sổ: “ Thím có biết đây là đâu không?”

Thím Trương do dự một lát: “Xin lỗi cô, tôi không thể nói được.”

Tôi lại một lần nữa gật đầu: “Được rồi, kể cả chị không nói thì tôi cũng có thể nhìn.”

Mấy ngày trước mắt của tôi bị bịt lại nên không nhìn thấy phía ngoài, nhưng hôm nay thì miếng vải đó đã được bỏ ra, chỉ cần tôi đi tới được bên cạnh cửa sổ, kéo rèm ra là có thể nhìn thấy cảnh vật phía ngoài.

“Thím giúp tôi hỏi anh ta, phiền thím nói với anh ta, tự sát thì có cả trăm ngàn cách, hỏi anh ta xem anh ta muốn nhìn thấy cách nào nhất.....”

“Cô à....” Thím ấy muốn khuyên tôi.

“Tôi không có quần áo để mặc, vì thế, lần sau khi thím bước vào thì hãy gõ cửa trước, đợi tôi chui vào chăn rồi hãy vào.....”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.