Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 54




Tô Lê bỏ hết những không vui trước đó, lộ ra nụ cười xinh đẹp, nói: “ Đúng vậy.”

Ánh mắt của Giang Thần Hy quét qua từ gương chiếu hậu, bình thản cười nhẹ một tiếng, không nhận ra có ý gì.

Tô Lê biết tình trạng của mình bây giờ rất tệ, nụ cười của cô quá giả tạo….

Cuối cùng, Giang Thần Hy cũng không truy cứu nữa, cô hiểu, lời cảnh cáo của anh mặc dù rất qua loa, nhưng từng chữ đều rất có trọng lượng.

Anh nói không có lần sau, thì thực sự là không có lần sau.

Tô Lê yên phận ở nhà dưỡng thương, chân cô thực sự không thể cử động được nữa. Đi gặp bác sĩ, cũng chụp phim rồi, vốn dĩ chỉ là bong gân bình thường, vì đi lại quá lâu,nên dẫn đến tổn thương dây chằng, tốt nhất là phải nghỉ ngơi.

Qua hai ngày, trong lòng Tô Lê không yên tâm về Trần Miễn, bởi vì anh đi bệnh viện kiểm tra nhưng không có ai nói cho cô biết tình hình.

Tô Lê cử động chân, xác định không còn đau, cô liền chuẩn bị đi thăm anh, nhìn tận mắt mới làm cô thực sự yên tâm.

May là thương chân này, không ảnh hưởng đến lái xe. Cô xuống xe, co người lại, trời thực sự rất lạnh.

Cô gõ cửa nhà Trần Miễn, Trần Miễn chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ và quần đùi ra mở cửa.

Hiển nhiên là giống như bị đánh thức, tâm trạng hơi nóng nảy.

“ Ai đấy…” Anh tức giận mở cửa, khi nhìn thấy Tô Lê thì hơi sững người lại: “ Sao cậu lại đến đây?”

Tô Lê lạnh co người chui vào trong: “ Lạnh chết mình rồi, thay khóa cửa lúc nào vậy?”

Trần Miễn đứng ở cửa, nhìn cô, trầm mặc trong hai giây, sau đó xoay người đóng cửa: “ Rơi mất chìa khóa, cho nên thay khóa.”

Tô Lê trực tiếp đi vào trong, vứt túi trong tay sang một bên, cởi áo len dày cộm ra, nói: “ Cậu cũng thật là, chìa khóa nhà cũng làm mất được, sao cậu không làm mất bản thân luôn đi? Làm mình nghĩ cậu không muốn cho mình đến nữa.”

Trần Miễn nói: “ Sao có thể chứ.”

Tô Lê cười nói: “ Buổi trưa mình ở lại đây ăn cơm được không?

Trần Miễn cười nói: “ Có ngày nào là không tiện đâu?” Nhưng mà anh cũng phát hiện ra chân tập tễnh của cô, hơi chau mày nói: “ Chân cậu làm sao vậy?”

“ Hôm đó không cẩn thận bị bong gân, cũng mấy ngày rồi, không sao. Cũng đỡ hơn nhiều rồi.”

Trần Miễn nhìn cô, muốn nói gì đó nhưng không nói: “ Mình đi đánh răng rửa mặt”.

Tô Lê tự mở tủ lấy một bình rượu thuốc: “ Đi đi, đi đi, lát nữa mình mang một bình rượu thuốc về. Thuốc của mấy ông bác sĩ kia chả có tác dụng gì cả, vẫn là rượu thuốc của lão Lâm tốt.”

Trần Miễn bình thản nói: “ Lát mình xoa cho cậu.”

Tô Lê “ ờ” một tiếng.

Trần Miễn tắm một cái, nhìn bộ dạng Tô Lê ngồi trên sô pha xem ti vi hơi ngây ra.

Anh hít sâu một hơi, đi đến, nói: “ Chân có nghiêm trọng không?”

Tô Lê nhìn anh, nói: “ Không sao, chỉ đau thôi.”

Trần Miễn thành thục xoa dầu cho cô, nói: “Bong gân thì đừng có đi giầy cao gót cao như vậy.”

Tô Lê lại cười, nói: “ Không được, như vậy không đẹp.”

“ Đẹp quan trọng hay chân cậu quan trọng?” Gần đây tâm trạng của Trần Miễn hơi nóng nảy, nói chuyện rất không nhẹ nhàng.

Tô Lê không phải không nghe ra tâm trạng anh không tốt, cô nhìn anh, bất đắc dĩ cười: “ Dĩ nhiên là đẹp quan trọng, mình ngoài xinh đẹp thì có gì đâu, không phải sao?”.

Trần Miễn nhìn cô, sau đó anh đổ một ít dầu thuốc lên tay mình, xoa nóng rồi thì nhẹ nhàng xoa chỗ bong gân cho cô.

Tô Lê nhìn anh, bởi vì anh chỉ mặc áo ba lỗ, những vết bầm tím trên người hiện ra rất rõ.

Cô giơ tay ra chọc nhẹ một cái, Trần Miễn vì đau nên co người lại theo phản xạ.

“Cậu không sao chứ? Hôm đó nhờ anh Sâm mang cậu đi bệnh viện kiểm tra, sau đó không nói cho mình biết cậu thế nào?” Tô Lê nhìn anh hỏi.

Trần Miễn nhìn cô, sau đó bình thản nói: “ Không muốn để cậu lo lắng, hơn nữa mình cũng không sao. Đây đều là những vết bầm tím, qua mấy ngày là không sao rồi.”

Tô Lê nhìn anh, hít sây một hơi, nói: “Mình đã hỏi luật sư của Giang Thần Hy, chỉ cần không thừa nhận biết đây là đua xe phi pháp thì cậu nhất định không sao. Anh ất đều đã sắp xếp xong rồi, cậu yên tâm đi.

Trần Miễn đột nhiên ngừng động tác ở tay, hơi trầm mặc một lát mới ngẩng con ngươi lên nhìn cô nói: “ Tô Lê, mình đưa cậu ra nước ngoài học nhé? Mấy năm nay mình đã tích được ít tiền, cho cậu đi du học không vấn đề, hơn nữa phí sinh hoạt cũng đủ. Mặc dù nhất định không bằng được cuộc sống hiện tại của cậu, nhưng có lẽ cũng không kém. Hơn nữa, mình cũng nghĩ qua rồi, cậu đi học, mình sẽ trở lại thi đấu chuyên nghiệp để nuôi cậu, thế nào?”

Tô lê nhìn anh, hít sâu một hơi, sau đó cười cười nói: “ Cuối cùng cậu cũng định quay lại thi đấu chuyên nghiệp, thực sự quá tốt rồi.”

“ Cho nên cậu đồng ý rồi?” Trần Miễn nhìn cô hỏi.

Tô Lê lại rời đi sự chú ý của anh, cười nói: “ Trần Miễn, cậu đừng lo lắng cho mình. Mình hiện tại rất tốt, cậu cũng phải sống tốt, đừng có lúc nào cũng lo cho mình. Cậu cũng phải suy nghĩ cho bản thân, điều kiện của cậu không tệ, lại đep trai, còn biết nấu ăn, con gái thích cậu nhiều như vậy, cậu đó… đừng có lúc nào cũng tìm một đứa con gái không ra sao nữa, tìm một cô gái tốt, người mà có thể kết hôn cùng chung sống. Tiền của cậu dùng để mua nhà cho người ta đi, được không?”

Trần Miễn nhìn cô, phiền chán đẩy đồ trong tay lên đất, một lát sau, trên đất là một đống hỗn loạn.

“ Trần Miễn?” Tô Lê bị hành động đột nhiên của anh dọa giật nảy mình.

Có thể là vì liên quan đến việc lái xe, nên tính cách của Trần Miễn khá trầm ổn, rất ít khi phát cáu như vậy.

Trần Miễn châm điếu thuốc, hít sâu một hơi, lại nặng nề thả ra, trầm giọng nói: “ Tô Lê, cậu biết bản thân mình đang làm gì không?”

Tô Lê nhìn anh, trầm mặc không nói.

Trần Miễn chau mày lại hít sâu một hơi thuốc, bình thản nói: “ Mình thà đi ngồi tù, cũng không muốn nhìn cậu như hiện tại, cậu biết Giang Thần Hy là người như thế nào, cậu cũng biết anh ta sẽ không yêu cậu, cậu và anh ta kết hôn nhất định là có mục đích. Cậu cái gì cũng biết, nhưng cậu vẫn đồng ý kết hôn với anh ta, tại sao? Mình không hiểu tại sao! Tô Lê, có phải anh ta cho cậu ăn sung mặc sướng là quan trọng như vậy sao?

Tô Lê nhìn anh, cụp con ngươi xuống, cô cảm thấy đôi mắt đầy chua xót, cố gắng làm cho nước mắt vừa tràn lên biến mắt, cười nói: “Trần Miền, có lẽ cậu nói đúng, mình theo Giang Thần Hy ba năm, cuộc sống mà anh ta cho mình quá tốt, mình không bỏ được. Hơn nữa, mình đã cho anh ấy tất cả rồi, tại sao mình còn phải rời xa anh ấy, không yêu thì không yêu, tình yêu cũng không ăn được. Anh ấy đối xử tốt với mình là được, mình cảm thấy như vậy rất tốt. Trần Miễn, mình đã không còn là cô gái yếu đuối của ba năm trước nữa rồi, mình có thể bảo vệ bản thân, cho nên cậu đừng lo lắng cho mình nữa. Cậu là người quan trọng nhất của mình, mình không muốn cậu xảy ra chuyện, mình càng không thể nhìn cậu ngồi tù. Trần Miễn, nếu cậu muốn tốt cho mình, thì cậu nhất định phải tốt, được không? Đừng để mình lo lắng cho cậu, được không? Được không…”

Nước mắt của Tô Lê không ngăn được rơi xuống, cô nắm chặt cánh tay anh, nước mắt của cô rơi lên cánh tay đó, Trần Miễn cản thấy trong lòng như lửa đốt.

Bọn họ cùng đỡ đần nhau đi qua thời gian khó khăn nhất, ai cũng không hiểu, tình cảm đó, tình nghĩa dựa vào nhau để tồn tại, bọn họ ai cũng không hy vọng nhìn thấy đối phương có chuyện.

Trần Miễn hít sâu một hơi, nói: “ Yên tâm đi, mình nghe cậu, không để cậu lo lắng. Không phải cậu nói điều kiện của mình rất tốt, tìm một cô gái tốt cùng sống, đúng không? Cười một cái, khóc thật khó coi.”

Tô Lê nhìn anh, không nhịn được cười khẽ một tiếng.

Cô vùi mặt vào trong ngực anh, cọ cọ, cười nói: “Như vậy mới ngoan. Bên cạnh cậu chính là thiếu một người có thể lay động cậu, nếu không chuyện lần này, chắc chắn sẽ không xảy ra.”

Trần Miễn nhẹ than thầm, nói: “ Được…. mình biết rồi, mẹ già ạ. Mình nghe lời câu, ngày mai mình sẽ đi xem mắt. Bên đó nhất định sẽ có con gái nhà lành, cậu nói đúng không?”

Trần Miễn nhìn cô, cười gật gật đầu, nói: “ Được, được, được, mình đi nấu cơm.”

……

Hai ngày sau, Giang Thần Hy đi công tác trở lại.

Tô Lê đã đi quay phim rồi.

Giang Thần Hy gọi điện thoại cho cô, lúc đó cô và mấy người giúp việc của đoàn phim đang ngồi ở một góc đánh bài.

“ Cùng ăn cơm.” Giang Thần Hy bình thản nói từ đầu dây bên kia.

Tô Lê nói: “ Em còn phải đóng phim.”

“ Tôi đã để cho người quản lý của em sắp xếp lại lịch trình rồi, tôi ở bên ngoài đợi em.” Dứt lời Giang Thần Hy liền cụp máy.

Tô Lê không có cách nào, hít sâu một cái, sau đó đi ra ngoài đoàn làm phim.

Xe của Giang Thần Hy yên tĩnh dừng ở đó, Tô Lê chạy đến, cô còn không kịp thay đồ diễn, bên ngoài bọc một chiếc áo lông vũ.

“ Không phải nói ngày mai mới quay lại sao?” Tô Lê run cầm cập, trực tiếp càu nhàu.

Giang Thần Hy nhìn cô, giơ tay chế trụ chiếc cằm nhỏ, hôn mạnh lên đôi môi cô. Môi răng đan xen, triền miên kéo dài.

Tô Lê không hề kháng cự tiếp nhận. Thực tế, sự chấp nhận của cô chưa bao giờ làm cô cảm thấy thoải mái.

“ Nhớ em, nên không đợi được đến ngày mai.” Giang Thần Hy thả cô ra, trầm giọng cười.

Tô Lê đảo mắt, mang theo ý cười làm người ta thấy ngứa ngáy trong lòng, dễ dàng khiến phương diện nào đó của đàn ông bị kích thích.

Cô chớp chớp mắt, cười nói: “Vốn dĩ em vẫn lo lắng Giang thiếu sẽ dần dần mất hứng thú với em. Không ngờ, em vẫn có thể khiến anh sốt ruột như vậy, em yên tâm rồi.”

Giang Thần Hy hơi nhếch miệng lên, cười nhẹ một tiếng: “ Ồ? Em còn lo lắng tôi sẽ hết hứng thú với em sao?”

Tô Lê cười nhẹ một tiếng, nói: “ Đúng vậy, hiện tại chúng ta vẫn chưa kết hôn, mà em cũng không có cái gì bảo đảm, ngộ nhỡ Giang thiếu đột nhiên không còn hứng thú với em nữa, em một chút chuẩn bị cũng không có.”

Tô Lê dứt lời, Giang Thần Hy không nhịn được cười nhẹ, anh nhẹ nhàng áp vào tai cô khẽ cười một tiếng nói: “Em đúng là hồ ly tinh câu hoặc người…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.