Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)

Chương 39: Tôi sẽ không tự bán đứng mình




~ Điện thoại của Bernal con ~

Phi cơ cất cánh bay lên, Phillip đưa qua một tập tài liệu: “Toàn bộ về vụ án Bernal, cùng với tình hình gần đây của Bernal con. Sau khi lão Bernal tự sát, hắn yên lặng hai năm, nhưng rất nhanh chóng xây lại nghiệp cũ, một lần nữa thành lập công ty chứng khoán, còn phát triển có thể coi là không tồi.”

“Tính cách có vẻ rất nóng nảy.” Augustine lật hai trang.

“Đúng là tương đối nóng nảy, cho nên trong giới danh tiếng cũng không tốt. Hắn còn từng nói với người tình, muốn chị dâu phải trả giá đắt.” Phillip nói, “Nhưng bây giờ còn chưa có chứng cứ, có thể chứng minh cái chết của hai người không thân phận kia có liên quan đến hắn.”

“Phía Calero thì sao?” Augustine hỏi.

“Hắn dành hết tâm huyết vào vụ khai thác bồn địa Karoo này.” Phillip trả lời, “Một khi hạng mục khởi đầu, không có chúng ta duy trì hắn sẽ táng gia bại sản, cho nên chắc là sẽ không cự tuyệt yêu cầu gì hết.”

Augustine gật đầu, đặt văn kiện xuống một bên.

Một tháng sau, phim điện ảnh mới chính thức khởi quay. Đạo diễn tên là Tằng Phàm, là người mới vào nghề. Diễn viên ngoại trừ Dạ Phong Vũ thì đều là diễn viên không mấy nổi danh, bởi vậy cũng không có đánh tiếng quá lớn, chỉ có nhờ mấy nhà truyền thông đưa tin.

Chỉ có Chung Ly Phong Bạch là rất tức giận, cuống quýt đi lòng vòng quanh nhà.

Này!

Thế giới!

Khiến kẻ khác thất vọng!

Nơi nơi đều là!

Gai góc khiến người ta tan nát cõi lòng và!

Lửa cháy!

“Đúng, thật sự là rất quá đáng!” Mục Thu ôm người lên đùi, hùa theo mãnh liệt khiển trách.

Dối trá!

Chung Ly Phong Bạch ra sức dùng đệm dựa đập anh.

Hơn nữa!

Tay anh!

Đang sờ!

Cái gì!

Cùng ngày Dạ Phong Vũ vào đoàn, ba mươi sáu “diễn viên quần chúng” nhiệt tình học hỏi cũng cùng vào đoàn, còn phân tán cao thấp cả ba tầng lầu.

“Cho nên các anh định khi nào thì kết hôn?” Trình Hạ bổ nhào vào người anh họ.

Dạ Phong Vũ trùm chăn lên đầu cậu: “Phillip nhờ em hỏi hả?”

Trình Hạ cười hắc hắc: “Anh ta nói muốn dẫn em đến lưu vực Amazon ngắm người đẹp.”

“Về ngủ đi.” Dạ Phong Vũ đẩy người ra khỏi cửa.

Nhưng em còn rất nhiều việc muốn hỏi.” Trình Hạ ôm khung cửa không buông.

“Em có thể bảo Phillip đến hỏi Augustine.” Dạ Phong Vũ đơn giản vác người lên, đi thẳng về phòng cách vách, “Ngủ ngon, Chuột chũi nhỏ.”

Em họ rất là lưu luyến không rời, thật sự không thể hỏi sao, người yêu anh là nam thần của em!

Bối cảnh bộ phim là thời kì chiến tranh, Dạ Phong Vũ diễn vai một bác sĩ con lai Trung Pháp. Đề tài chiến tranh điệp viên đang lên, nữ diễn viên chính tên Mục Tâm, vào nghề bằng phim thanh xuân vườn trường, không giận không hờn, nhưng tính cách thật ra rất sáng sủa. Hai người đều có nhiều kinh nghiệm diễn xuất, cho nên thời gian nhập vai cũng không dài, rất nhanh đã hòa nhập trạng thái.

Phong cách tổ phim nhìn chung rất lộn xộn, trừ việc số lượng thành viên có quy mô lớn —– khi quay phim bị nhiều người như vậy nhìn chằm chằm quan sát, các diễn viên đều lo lắng, sợ diễn không tốt sẽ mất mặt. Cho nên rất ngạc nhiên là tiến độ lại thuận lợi thần kì.

“Xong việc sớm những ba tiếng!” Trình Hạ lái xe thả anh họ về khách sạn, còn mình thì cùng đoàn phim hoan hỉ đi ăn lẩu.

Tiệm gửi thú cưng đúng giờ gửi đến video mới nhất của MOKA, Dạ Phong Vũ tắm xong tựa vào đầu giường, vươn tay chọc chọc màn hình.

“Gâu gâu gâu!” Chó lớn cắn món đồ chơi plastic, hào hứng chạy ra xa.

Dạ Phong Vũ cười lắc đầu, mới định gửi qua cho Augustine, lại thấy báo có cuộc gọi, là từ nước Anh.

Dãy số rất quen thuộc, Dạ Phong Vũ hơi do dự, cuối cùng vẫn ấn nút nghe.

“Xem ra hiện tại cậu trải qua rất không tồi, Đại Minh tinh.” Bên kìa truyền đến giọng nói có chút bất cần đời.

“Tôi hơi bất ngờ, lần này anh lại không dùng máy biến giọng.” Dạ Phong Vũ cũng không nhiều cảm xúc lắm.

“Máy biến giọng? Tôi chưa bao giờ dùng thứ đồ chơi đó, về phần nặc danh, loại chuyện này chẳng lẽ không phải nghề của cậu sao?” Nhắc đến chuyện này, Bernal con khôi phục biểu tình âm ngoan, “Cậu biết mục đích của tôi nhỉ!”

“Tôi không biết châu báu gì hết, Hiểu Thần cũng chưa từng đề cập đến chuyện này.” Dạ Phong Vũ bình tĩnh nói, “Cha anh rốt cuộc có bao nhiêu tài sản, anh hẳn là rõ hơn tôi.”

“Tôi đương nhiên là có đủ căn cứ chính xác, chứng minh bạn tốt của cậu từng nuốt trọn một khối tài sản, mà nó vốn nên thuộc về tôi!” Bernal con hơi đổi giọng, “Tôi tuyệt đối sẽ không ngừng điều tra chuyện này.”

“Vậy chúc anh sớm tra được chân tướng.” Dạ Phong Vũ vừa định cúp máy, trong ống nghe lại truyền đến một tiếng thét chói tai: “Mày không sợ mình sẽ thân bại danh liệt?!”

Dạ Phong Vũ khẽ nhíu mày.

“Về Vinson, về cái chết của hắn, cùng với giao dịch dơ bẩn của mày với hắn lúc trước!” Bernal con cất tiếng cười to.

“Tôi với hắn không có giao dịch gì hết.” Dạ Phong Vũ ngắt lời hắn.

“Vậy cái chết của hắn thì sao? Là mày giết hắn.” Giọng Bernal con giống như đến từ địa ngục, “Lúc trước mày vì đánh cắp bí mật kinh doanh của cha tao, không tiếc bán rẻ thân thể mình cho lão già Vinson, mà ở nam Florida, mày đã đẩy lão xuống khỏi du thuyền!”

“Cho dù tình huống có tệ đến thế nào, tôi vĩnh viễn sẽ không bán rẻ chính mình, bất kể là thân thể hay là linh hồn. Còn có, nếu anh cho rằng đây là sự thật, có thể nói với cảnh sát.” Giọng Dạ Phong Vũ bình tĩnh, tay đã có chút run rẩy.

“Tao đương nhiên sẽ không ngu xuẩn như vậy, lựa chọn hợp tác với cảnh sát.” Bernal con dịu giọng, “Chỉ cần mày nói cho tao biết châu báu được giấu ở đâu, cái chết của Vinson sẽ trở thành bí mật vĩnh viễn. Mặc kệ là với tao hay với mày, đây đều là kết quả tốt nhất.

Dạ Phong Vũ quăng điện thoại sang một bên, muốn bắt chính mình bình tĩnh trở lại. Nhưng Bernal con hình như không tính toán bỏ dở cuộc đàm phán như vậy, điện thoại nhanh chóng lại vang lên, còn hoàn toàn không hề có xu thế ngừng lại.

Một lần, hai lần, liên tiếp ba lần đều bị ngắt tự động, Phillip không thể không tiến hành trấn an Augustine: “Biết đâu chị dâu đang tắm, hay là đã nghỉ ngơi rồi. Phải biết rằng ở cùng cậu ấy có hơn ba mươi vệ sĩ, nhất định sẽ không gặp chuyện gì.”

Augustine không đổi sắc mặt, lại bấm cuộc gọi thứ tư.

Khí tràng tựa hồ muốn hủy diệt thế giới, Phillip đã bắt đầu lo lắng muốn giúp anh đi đặt vé máy bay đi Trung Quốc.

Nhưng may là, điện thoại lần này rất nhanh đã được kết nối.

“Xin lỗi, vừa mới ngủ dậy.” Giọng Dạ Phong Vũ hơi khàn khàn mệt mỏi.

“Hôm nay làm việc mệt lắm sao?” Giọng Augustine trở nên ôn hòa, “Vậy nghỉ ngơi cho tốt, ngủ ngon.”

Phillip đứng bên cạnh âm thầm tấm tắc, cũng không biết vừa rồi người muốn dỡ cả tòa Empire State xuống là ai.

“Giờ anh có bận không?” Dạ Phong Vũ hỏi.

“…….. Vừa ăn sáng xong, không có gì phải làm.” Augustine ném tập tài liệu qua.

Phillip thức thời giơ tay đón, OK, anh không có việc gì, em đi họp.

“Vậy có thể nói chuyện không?” Dạ Phong Vũ nằm trên giường.

“Đương nhiên có thể, muốn nói chuyện gì?” Giọng Augustine sủng nịch.

“Cái gì cũng được.” Dạ Phong Vũ vùi mặt vào chăn, “Em chỉ là muốn nói chuyện với anh.”

“Về quy hoạch phát triển trang viên Edinburgh, muốn nghe không?” Augustine hỏi.

Dạ Phong Vũ cười ra tiếng: “Đề tài nói chuyện rất kì quặc.”

“Nhưng anh muốn chia sẻ với em.” Nghe giọng cười của cậu, tâm tình Augustine cũng trở nên tốt hơn.

Dạ Phong Vũ gật đầu: “Được.”

Augustine mở tệp tài liệu, từ tốn chậm rãi nói cho cậu nghe, giọng nói mê người, cho nên miễn cưỡng có thể triệt tiêu sự nhàm chán của đề tài kinh doanh.

Một tiếng sau, tay Dạ Phong Vũ buôn lỏng, trong âm thanh trầm thấp lại tràn ngập từ tính của anh, ôm gối trầm lặng rơi vào mộng.

“Xem ra ngủ rồi.” Augustine cười lắc đầu, nhẹ nhàng hôn di động: “Ngủ ngon, tiểu Cookie.”

Sáng hôm sau không có cảnh quay, cho nên Dạ Phong Vũ khó có cơ hội ngủ đến tự nhiên tỉnh.

“Anh họ?” Trình Hạ đẩy cửa vào, “Muốn gọi bữa sáng không?”

“Không cần, đi ra ngoài ăn đi, tiện thể hít thở không khí.” Dạ Phong Vũ ngồi xuống, dùng sức lắc lắc đầu.

“Anh vửa rồi nhìn rất giống MOKA.” Trình Hạ phát biểu bình luận.

“Nghe cũng không tệ, nó rất được hoan nghênh.” Dạ Phong Vũ thờ ơ, thuận tiện hỏi, “Tối hôm qua chơi vui không?”

“Vô cùng tốt, hơn nữa hoàn toàn không có phải trả tiền.” Trình Hạ vui vẻ, “Bạn trai Mục Tâm mời.”

“Người ta chỉ là cảnh sát bình thường, vất vả mới có cơ hội chạy tới tham ban, còn bị mấy người tập thể bắt chẹt.” Dạ Phong Vũ xoa đầu cậu, “Buổi tối mời lại đi.”

“Vậy không được, tối nay anh ta với Mục Tâm hẹn hò, bữa tối dưới nến lãng mạn em mời kiều gì.” Trình Hạ nghĩ, “Hay là em đi mua đặc sản tặng anh ta?”

“Đi đi.” Dạ Phong Vũ gật đầu thả người.

Trường quay ở ven biển của một trấn nhỏ, món ăn nổi tiếng nhất là cá khô nướng, Trình Hạ ra tới cửa còn chưa lấy xe, trước mặt liền “vèo” một cái nhảy ra một người.

“Trùng hợp vậy a.” Cẩu Tứ Mao tươi cười đầy mặt.

“Sao lại là anh.” Trình Hạ đau đầu.

“Đến đây, ngồi xuống đã.” Cẩu Tứ Mao lôi kéo cậu đi vào một quán mì nhỏ, thần bí hề hề hỏi, “Nghe nói ngày hôm qua trong đoàn phim các cậu có một người bị thương, là diễn viên chính sao?”

Trình Hạ rút khóe miệng: “Anh không có việc gì đi rủa anh họ tôi a.”

“Không có sao?” Cẩu Tứ Mao thất vọng, vậy mà lại là tin giả.

“Tôi nói anh này, đoàn phim này không có tin tức gì đâu, anh cắm rễ ở đây cũng không săn được cái gì hết.” Trình Hạ gọi hai bát mì, “Nên về đi.”

Cẩu Tứ Mao ủ rũ, tràn trề không cam lòng.

“Anh nói xem nhiều ngôi sao như vậy, sao anh cứ nhìn chòng chọc anh họ tôi chứ.” Trình Hạ cũng rất khó hiểu.

“Đúng là có rất nhiều ngôi sao, nhưng tôi muốn phát tin độc nhất vô nhị.” Cẩu Tứ Mao hung hăng ăn một miếng mì.

Trình Hạ: “………”

“Hơn nữa gần đây có tổ phim khác đúng không, cậu có biết tin gì, cũng tiện thể cho tôi biết chút chút.” Cẩu Tứ mao lấy tay đẩy đẩy cậu, “Anh em ra ngoài lăn lộn kiếm cơm, cũng không dễ gì.”

Dựa vào cái gì a! Trình Hạ 囧囧 hữu thần, chúng ta cũng không quen thuộc gì lắm!

“Nào nào nào đây là số điện thoại tôi!” Cẩu Tứ Mao mạnh mẽ dúi cho cậu cái danh thiếp.

“CEO công ty trách nhiệm hữu hạn Đế quốc thịnh vượng?” Trình Hạ dùng ánh mắt muốn quỳ nhìn hắn.

“Đừng quan tâm, chủ yếu là lưu số điện thoại.” Cẩu Tứ Mao vô liêm sỉ, nhiệt tình vỗ tay cậu, “Biết đâu tương lai cần đến, cần đến!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.