Nghe được lời phủ nhận từ miệng mẹ vợ tương lai, Tiêu Trạch giữ đúng
chừng mực, không phản đối, cho dù phải nghe những lời mà mình không
thích nhưng nụ cười trên môi anh vẫn chưa từng biến mất.
Nhan Hoan trái lại rất sốt ruột, lên tiếng ngăn cản, “Mẹ!”
Diêu Bội Bội quay lại chủ đề, nói: “Người đàn ông tốt một trăm phần
trăm mới xứng được lấy con gái tôi, nhân phẩm, tướng mạo của cậu tôi cho sáu mươi điểm, bốn mươi điểm còn lại hoàn toàn phải dựa vào sự nỗ lực
của chính cậu.”
Tiêu Trạch nói: “Bác gái yên tâm, bốn mươi điểm còn lại cháu sẽ rất nhanh chóng đạt được.”
Diêu Bội Bội cười rộ lên, “Sao, nóng lòng?”
Tiêu Trạch nói: “Là không thể chờ đợi được.”
“Ai muốn gả cho anh chứ!” Nhan Hoan thẹn thùng.
Tiêu Trạch ra vẻ nghiêm túc: “Anh đã nói muốn lấy em à?”
Nhan Hoan vung nắm đấm, bị bàn tay to của Tiêu Trạch bắt được, hai
người bắt đầu náo loạn không buồn để ý đến những người xung quanh, nụ
cười tươi rói vẫn đọng lại trên gương mặt Diêu Bội Bội. Toni mang giày
Tây Âu phục đi tới nói thầm bên tai bà, “Phu nhân, đã đến giờ hẹn với
tiên sinh rồi.”
Tiêu Trạch và Nhan Hoan ngừng đùa giỡn, ngồi thẳng người, Diêu Bội
Bội nhìn lướt qua đồng hồ, chiếc đồng hồ màu xanh ánh sao này khiến Tiêu Trạch nhớ tới một người.
Diêu Bội Bội đứng lên nói: “Tôi còn có chút việc, hôm nay đến đây thôi, lần này tôi mời.”
Toni nói bằng thứ tiếng Trung gượng gạo: “Phu nhân, Tiêu tiên sinh đã thanh toán rồi ạ.” Diêu Bội Bội nhìn về phía Tiêu Trạch, Tiêu Trạch
nói: “Cháu mà biết bác gái đến thì nhất định sẽ đưa bác tới nơi có những món ngon nhất.”
Diêu Bội Bội cười cười nói: “Lần sau, đưa tôi tới nhà hàng nào ngon nhất, tôi mời hai đứa.”
“Vâng.” Tiêu Trạch nhận lời.
Diêu Bội Bội vội vã rời đi, không để Nhan Hoan và anh tiễn ra ngoài.
Dòng người như thủy triều chuyển động trên đường, Tiêu Trạch đưa mắt
nhìn theo bóng lưng mẹ vợ tương lai, nói: “Mẹ chúng ta rất có phong thái của nữ hoàng, nhưng sao anh nhìn kiểu gì cũng không ra em giống công
chúa chỗ nào.”
“Đó là anh có mắt mà không nhìn thấy Kim Hương Ngọc [1], hừ.” Nhan Hoan hếch cằm hừ khẽ.
[1] Câu nói dùng để ví von những người kiến thức nông cạn, không có
năng lực nhận thức sự vật. Đọc thêm:
http://baike.baidu.com/view/171464.htm
“Nói ai cơ, em á?” Tiêu Trạch ôm cổ cô, đôi môi nóng rực từ từ hạ
xuống. Nhan Hoan nghiêng đầu, nhìn đám đông người đang qua lại trên
đường: “Nhiều người đang nhìn đấy!”
“Anh hôn bà xã của mình chứ đâu phải yêu đương vụng trộm với ai, sao phải sợ người ta nhìn.”
Nhan Hoan thẹn thùng nói: “Đừng.”
Tiêu Trạch quyến rũ cô: “Hôn một cái, cho em lái xe.”
Vừa nghe thấy được lái Reventon, hai mắt Nhan Hoan sáng rực, “Thật không?”
“Anh đã lừa em bao giờ chưa?”
Nhan Hoan mừng rỡ, liếc nhìn những người đang đi lại trên đường, hơi giương cằm rồi khẽ nhắm mắt lại.
Khuôn mặt tinh tế dưới ánh đèn đường màu cam như được bao bọc bởi thứ ánh sáng dịu dàng, hàng mi cong khẽ rung giống như hai cánh quạt nhỏ
lướt vào lòng người, đôi môi đầy đặn hơi nhếch lên, hấp dẫn như đang chờ người ta tới cảm nhận. Chỉ hôn một cái làm sao đủ.
“Hoan, em thật đẹp!” Tiêu Trạch há miệng trằn trọc ngậm lấy cánh môi mềm mại, hôn đã rồi mới buông cô ra.
Cuối cùng đã có thể điều khiển sinh vật ngoài hành tinh đằng đằng sát khí này, Nhan Hoan hơi kích động nắm lấy tay lái của Reventon, điều
khiển chiếc xe vững vàng chạy qua quảng trường náo nhiệt, Tiêu Trạch đề
nghị đi Bình Sơn, kích động biến thành hưng phấn, con dã thú hung bạo
phóng như bão táp về phía Bình Sơn.
Reventon chạy như bay trên đường núi, tốc độ nhanh như tia chớp kích
thích khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, sau bốn lần rẽ liên tiếp sẽ
là khúc cua đầu tiên. Lao nhanh xuống, lúc quẹo vào khúc ngoặt, Nhan
Hoan rõ ràng cảm giác được thân xe hơi trượt một chút, lốp xe trơn cực
kỳ không vững, từ tay lái cũng có thể cảm nhận được sự biến đổi giữa lốp xe và mặt đất, hoàn toàn không chạm đất chắc chắn vững vàng như GTR của cô chỉ cần qua khúc ngoặt là sẽ chạy trên quỹ đạo ổn định bám mặt
đường, loại cảm giác kích thích với tốc độ cực nhanh này khiến người ta
bất an.
Reventon vô cùng nhạy cảm, cứ mỗi lần lao nhanh qua khúc cua, xe đều
hơi trượt một chút trên mặt đường, hai tay Nhan Hoan không dám lơi lỏng, giữ chặt tay lái, cẩn thận khống chế chân ga và chân phanh. Sau một hồi lĩnh hội được sự ngông cuồng của con trâu đực này, Nhan Hoan giảm bớt
tốc độ.
“Sao vậy?” Tiêu Trạch hỏi.
“Sợ làm tổn thương báu vật giá trên trời này của anh.” Nhan Hoan nhìn anh một cái, nói: “Em nghe nói anh rất quý chiếc xe này, đối xử với nó
như bà xã của mình.”
“Em còn nghe nói những gì nữa?” Tiêu Trạch buồn cười hỏi.
“Bọn họ nói…” Nhan Hoan sao có thể không xấu hổ mà nói ra được.
Tiêu Trạch nghiêng người ghé sát tới, ngón tay thon dài lướt trên cái cằm xinh xắn của cô, “Muốn anh nói giúp em không, xe này chỉ chở bà xã
của anh.” Ngón tay không ngoan ngoãn trượt xuống dưới cổ, vẽ theo đường
nét xương quai xanh tinh tế, anh hỏi: “Lúc nghe nói như thế, có phải em
cười trộm rất lâu không?”
“Ai cười trộm.” Nhan Hoan nhấc một tay ngăn người nào đó đang làm loạn nơi cổ áo. “Đừng lộn xộn, đang lái xe mà.”
“Không dám thừa nhận?” Đêm nay cô thật đẹp, Tiêu Trạch bắt đầu suy nghĩ mông lung, ánh mắt nhìn cô cũng trở nên khác thường.
“Gì chứ!” Nhan Hoan nhìn chăm chăm vào con đường phía trước, tăng
tốc, nói: “Lần đầu tiên lúc nghe người ta nói chỉ cảm thấy hơi mất tự
nhiên, nhưng cũng chẳng tự mình đa tình mà cho rằng anh thích em, hơn
nữa lần đó là em chủ động ngồi vào xe anh, không phải được anh mời.”
“Chỉ hơi mất tự nhiên? Không động lòng chút nào?”
“Không có.”
Không hề báo trước, một bàn tay to đột nhiên đặt lên ngực trái của
cô, Nhan Hoan giật mình hét lên một tiếng, tay lái hơi chệch đi, bánh xe nhạy cảm cũng đong đưa theo, con trâu đực hấp tấp bất an.
Nhan Hoan nhíu mày quát lớn: “Bỏ tay ra.”
“Anh đang kiểm tra xem em có nói dối hay không.” Tiêu Trạch tháo dây
an toàn, nghiêng người qua, “Nhịp tim của em đã bán rẻ em, thừa nhận đi, từ lúc ngồi lên chiếc xe này là em đã động lòng với anh rồi.”
“Làm gì có!” Nhan Hoan đạp chân ga, xe nảy lên phi như bay về phía trước.
Con dã thú gào thét vang dội cả khe núi, lúc chạy đến lưng chừng,
bóng dáng một con dã thú khác xẹt qua, đèn xe tựa như ảo ảnh kéo lê
thành một đường vòng cung tuyệt đẹp, tiếng gầm gừ càng lúc càng gần. Vào giờ này lên núi chỉ có một người.
Còn muốn tiếp tục thẩm vấn nhưng Tiêu Trạch khẽ híp mắt nhìn chằm
chằm vào ánh sáng chói mắt phía trước. Dạ Sâm điều khiển một cỗ Porsche
911 lao đến, đôi mắt hung ác giống như chim ưng nhìn chòng chọc vào Nhan Hoan trên ghế lái cùng bộ ngực đang bị người ta đụng chạm, đáy mắt
phóng đãng ngập tràn sự dâm dục, hắn dùng ánh mắt gạt phăng quần áo của
cô.
Nhan Hoan trừng mắt nhìn hắn đồng thời cảm nhận rõ ràng có một luồng
không khí tàn bạo lờ mờ chuyển động trong không gian nhỏ hẹp, nắm chặt
tay lái không dám buông lỏng, giờ phút này cô không có cách nào nhìn xem sắc mặt Tiêu Trạch đáng sợ bao nhiêu.
“Vèo! “Vèo!” Hai chiếc xe lao vụt qua nhau, gió điên cuồng gào thét, đất cát bay mù trời.
Dữ tợn nhìn chằm chằm vào đèn đuôi xe dần dần biến mất trong kính
chiếu hậu, Tiêu Trạch suýt nữa đã quên, ngoại trừ Lãnh Ngự Thần còn có
tên đại lưu manh Dạ Sâm này nhớ thương người phụ nữ của anh.
Xe vừa phóng lên đỉnh núi, điện thoại Tiêu Trạch chợt vang lên. Là Bạch Diệc Phong gọi tới.
Vẫn đang chịu ảnh hưởng của Dạ Sâm, ngữ khí Tiêu Trạch hơi dữ dằn, “Có việc gì?”
“Tôi quấy rầy chuyện tốt của cậu sao?” Đầu bên kia điện thoại, Tiểu
Bạch cười vô cùng bỉ ổi, “Sao nghe khẩu khí giống như chưa được thỏa mãn dục vọng, cuối cùng bị nghẹn đến mềm nhũn vậy?”
“Yên tâm, còn cứng lắm!” Tiêu Trạch mất kiên nhẫn, “Có chuyện nói mau, không có gì thì cúp máy.”
“Tối mai đến chỗ tôi.”
“Cúp đây.”
Tiêu Trạch chấm dứt cuộc trò chuyện, Nhan Hoan lấy tay bụm miệng dựa
vào cửa sổ xe cười cười, những gì Bạch Diệc Phong nói lọt vào tai cô
không thiếu một chữ.
“Nhịn khổ cực như vậy, đều là vì em, không biết xấu hổ mà còn cười.”
Tiêu Trạch liếc cô, hạ cửa sổ xe xuống, để gió mát tràn vào thổi tan cái nóng nực.
Nụ cười của Nhan Hoan vụt tắt, cũng hạ kính xe xuống, nói: “Tiêu Trạch.”
“Hửm?”
“Có chuyện này em muốn nói rõ với anh.”
“…”
Nhan Hoan rất muốn nói, nhưng lời đã đến bên miệng rồi lại khó khăn
không thể thốt ra, những chuyện không hay của cô phải nói với anh như
thế nào, Nhan Hoan căng thẳng đến mức lông mày đều chau lại.
Tiêu Trạch đột nhiên hỏi: “Màng trinh là đã vá rồi sao?”
“Đương nhiên không phải, anh nghĩ đi tận đâu đấy.” Nhìn biểu cảm cực
kỳ chăm chú của anh, Nhan Hoan bật cười, Tiêu Trạch cũng cười rộ lên
theo.
Sau khi cười xong, cô dựa đầu vào thành ghế, nhìn lên bầu trời sao,
nói: “Muốn kể với anh chuyện xưa của em, có hứng thú nghe không?”
Tiêu Trạch cầm tay cô, nắm trọn trong lòng bàn tay mình.
“Haiz! Nói như thế nào nhỉ? Phải bắt đầu từ đâu đây?” Nhan Hoan dựa
vào lồng ngực anh, nói: “Thật ra phải xem đây là câu chuyện của mẹ em.”
Ánh mắt Tiêu Trạch nhìn cô đầy yêu thương, anh vỗ nhẹ đầu cô, nói: “Chỉ cần là chuyện có liên quan tới em anh đều muốn biết.”
“Mẹ em vốn xuất thân từ gia đình có dòng dõi Nho học, năm mười tám
tuổi thiếu hiểu biết đã bị cha đẻ em làm cho to bụng, từ đó mới có em.
Gia đình bảo thủ không thể chấp nhận được loại chuyện nhục nhã bại hoại
gia phong này, trong cơn tức giận, ông ngoại đã đuổi mẹ ra khỏi nhà, tên khốn kia đồng ý lấy mẹ. Ông ta lớn hơn mẹ năm tuổi, quan tâm chăm sóc
mẹ như con của mình, hai năm đầu sau khi kết hôn, ông ta đối xử rất tốt
với mẹ, cho đến năm thứ ba, công ty ông ta xuất hiện một người đàn bà
xinh đẹp.
Người đàn bà đó chín chắn, độc lập hơn mẹ em, lại có mưu toan, bà ta
đã kết hôn một lần, chồng chết và đã có một đứa con trai, không bao lâu
hai người họ quấn lấy nhau. Người đàn bà đó vụng trộm sinh cho ông ta
một đứa con gái, dần dần thời gian ông ta ở nhà ngày càng ít, thời gian ở cùng người đàn bà và đứa bé kia ngày càng nhiều. Một người đàn ông
ngoài việc công ty bề bộn còn phải chạy qua chạy lại giữa hai người phụ
nữ, hừ, vui đến chết không biết mệt mỏi.” Khóe miệng nhếch lên một nụ
cười châm biếm, Nhan Hoan ngước mắt nhìn lên, tiếp tục kể, Tiêu Trạch
nắm chặt tay cô tiếp tục lắng nghe.
“Biết tại sao sự việc lại bại lộ không? Em bị bệnh sốt cao, mẹ gọi
điện cho ông ta không biết bao nhiêu cuộc, ông ta nói ở công ty đang có
hội nghị quan trọng, kết quả mẹ đưa em vào bệnh viện đã bắt gặp ông ta ở đó, khi đó trong lòng ông ta đang bế một đứa bé gái khác. Bệnh viện
thành Tây chật kín chỗ, ông ta không ngờ được mẹ lại đưa em tới bệnh
viện thành Bắc.
Mẹ em là người phụ nữ trong mắt không thể chứa nổi nửa hạt sạn, bà
làm ầm lên, đòi ly hôn với ông ta. Lúc em lấy được giấy chứng nhận giải
thưởng từ nước ngoài trở về, hai người họ đang đánh nhau. Người đàn ông
đó không hề có một chút áy náy về việc làm của ông ta, ngược lại còn rất thản nhiên, ông ta dùng đàn violin của em để đánh mẹ, lúc em giật lại
cây vĩ từ tay ông ta đã bị chém một nhát ở gan bàn tay. Đối với một đứa
trẻ mười hai tuổi mà nói, sự đau đớn ở lòng bàn tay còn chưa đau bằng
vết thương trong tâm hồn. Từ thiên đường ngã xuống địa ngục, em không có cha, mẹ không có chồng, nhà thì mất, trở thành hai bàn tay trắng.
Sau đó mẹ đưa em đi tìm ông bà ngoại đã di dân sang Anh Quốc, quỳ
trước cửa nhà suốt một đêm, ông ngoại mới bằng lòng tha thứ cho mẹ.”
Tiêu Trạch vuốt ve vết sẹo nhạt màu trên lòng bàn tay Nhan Hoan, vừa
đau lòng vừa tiếc nuối hỏi: “Vì vậy mới từ bỏ đàn violin sao?”
“Không phải.” Nhan Hoan thở dài một tiếng rất nhỏ tưởng như không thể nghe thấy, “Vết thương đỡ hơn em lại tiếp tục kéo đàn, còn mẹ cũng chỉ
đau lòng một thời gian ngắn rồi lại một lần nữa sống tiếp. Anh biết
không, không khí vùng nông thôn nước Anh rất trong lành, phong cảnh cũng đẹp, dường như rất thích hợp để quên đi phiền muộn, mẹ em đã kết thân
với một người bạn mới, điều kiện của đối phương rất tốt, tướng mạo anh
tuấn xuất sắc. Nhưng tên khốn kia vẫn cứ luôn chạy theo sau, thường
xuyên đến quấy phá cuộc sống của hai mẹ con em, ông ta vừa mới đi, ngay
sau đó người đàn bà quyến rũ ông ta lại xuất hiện, chỉ vào mũi chửi rủa
mẹ con em quyến rũ chồng bà ta. Nực cười không?
Vào buổi biểu diễn kỷ niệm ngày thành lập trường, trước khi lên sân
khấu, bà ta tới tìm em, bảo em về nước sống cùng họ, nếu không thì hãy
trốn đến nơi nào để không ai tìm thấy, đừng khiến cho chồng bà ta phải
phân tâm. Trên đời này còn có người đàn bà nào không biết xấu hổ hơn bà
ta không? Em đã chửi lại bà ta.”
Tiêu Trạch không thể tưởng tượng nổi một người lớn lại đi diễu võ
dương oai chỉ trích một cô bé. Anh nói: “Làm tốt lắm, cô gái ngoan.”
Nhan Hoan nhướng mày nhìn anh, khóe miệng cong lên, nói: “Bà ta đã tát em một cái.”
“Nên đáp lễ bà ta hai cái mới phải.” Tiêu Trạch nói.
“Em hất cốc nước của bạn vào mặt bà ta, sau đó bà ta lại tiếp tục
chửi bới như một kẻ điên. Những từ ngữ chướng tai, buồn nôn nhất mà em
từng nghe đều là từ miệng bà ta. Bảo vệ trường học kéo bà ta đi, đến
lượt em lên sân khấu, những cái đầu người đông nghịt phía dưới sao lại
giống bà ta đến thế, tất cả đều chỉ vào mặt em, mắng chửi những lời khó
nghe.
Giai điệu vốn rất đẹp lại bị em kéo thành những âm thanh kỳ quái, tất cả mọi người cười nhạo em, em nghĩ mãi mà không hiểu mình đã làm sai
chỗ nào, tại sao lại đối xử với em như vậy. Em hận bà ta, càng hận con
người được gọi là cha đã sinh ra em rồi lại vứt bỏ.”
“Nhan Hoan.” Tiêu Trạch xót xa ôm lấy cô, “Yên tâm anh tuyệt đối sẽ
không vứt bỏ em như hạng người đó, anh cũng sẽ không để em bị người ta
ức hiếp.”
“Ừm!” Nhan Hoan cười khẽ, dựa sát vào lồng ngực anh, “Tiêu Trạch, em
kể những chuyện này không phải muốn nói cho anh biết tình cảnh của em bi thảm như thế nào, cũng không phải để nhận được sự thương xót của anh.
Em chỉ muốn nói cho anh biết người đó là ai.”
Đầu ngón tay đặt bên môi cô, Tiêu Trạch nói: “Không cần nói, anh biết ông ta là ai.”
“Anh biết?” Làm sao có thể! Nhan Hoan không tin được.
Tiêu Trạch cúi đầu hôn cô, “Đó là tên vô lại.”
“Không phải như thế, ông ta là Lãnh…”
Mới chỉ thốt ra được cái họ thì cô đã bị bao phủ trong nụ hôn nồng
nhiệt, đối với Tiêu Trạch, kẻ vứt bỏ Nhan Hoan, ức hiếp Nhan Hoan chính
là tên vô lại, cho dù kẻ đó là ai.
Đắm chìm trong nụ hôn nồng cháy, Tiêu Trạch ầm thầm thề, anh sẽ không bao giờ rời xa hay vứt bỏ Nhan Hoan, cả đời này anh chỉ yêu một mình
cô, chỉ đối tốt với một mình cô.