Giang Hân không xoay được khoản tiền đầu tư để xây phòng nghiên cứu
phát triển, hiện nay đang rơi vào tình cảnh sắp bị thu mua, đối với công ty mình đã khổ cực gây dựng nên, Tống Thế Phong lòng có dư nhưng lực
không đủ. Vốn đã chạy tới tất cả các công ty, xí nghiệp có khả năng đầu
tư trong thành phố, nhưng không có ai bằng lòng dùng nguồn tài chính dư
thừa để đầu tư vào hạng mục công trình máy móc. Tống Thế Phong mặt mày ủ dột ngồi trong phòng làm việc, không thể ngờ Tổng giám đốc tập đoàn Tần Vũ mà anh mới chỉ gặp vỏn vẹn có một lần lại đích thân đến tận đây.
Tiêu Trạch đi thẳng vào vấn đề, nói rõ mục đích tới đây của mình,
“Tống tổng, có thể cho tôi xem lại bản kế hoạch đầu tư của các anh được
không?” Gặp vẻ mặt thẫn thờ của Tống Thế Phong, Tiêu Trạch lại nói: “Nếu như hạng mục này khả thi, tôi sẽ xem xét.”
“Ý của Tiêu tổng là… muốn đầu tư cho chúng tôi?” Tống Thế Phong lập
tức có một loại cảm giác thụ sủng nhược kinh [1], dùng ánh mắt ra hiệu
cho thư ký đi lấy bản kế hoạch.
[1] Thụ sủng nhược kinh: được quan tâm, yêu chiều quá mà đâm ra lo lắng, e sợ.
“Vừa rồi tôi đã nói rất rõ ràng.” Tiêu Trạch ngồi trên ghế sô-pha, bắt chéo hai chân dáng vẻ tinh anh.
“Ý của Tiêu tổng tôi hiểu.” Tống Thế Phong hơn bốn mươi tuổi mang bộ
dạng khúm núm nịnh nọt, đối với anh ta, người lúc này có thể bỏ tiền cho Giang Hân còn quý hơn cả cha mẹ, cốt khí thà bị gãy chứ không chịu cong đôi khi cũng phải ẩn nhẫn nhượng bộ.
Không lâu sau, thư ký mang bản kế hoạch đặt vào tay Tiêu Trạch, Tiêu
Trạch không nán lại nữa, Tống Thế Phong tươi cười hớn hở tiễn anh xuống
tận dưới lầu. “Tôi sẽ sớm cho anh câu trả lời thuyết phục.” Tiêu Trạch
ngồi vào xe hơi, đóng cửa sổ, Amy khởi động xe rời đi.
Tống Thế Phong lúc này mới đứng thẳng người, nhìn chấm đen đang dần
dần biến mất, suy tư. Vẫn là gương mặt đó, vẫn là vẻ cao ngạo đó, nhưng
hình như có chỗ nào đó không giống.
Xe hơi cao cấp chạy giữa dòng xe cộ như nêm trên đường phố, Tiêu
Trạch ngồi trên ghế sau cẩn thận đọc bản kế hoạch. Amy nhìn qua kính
chiếu hậu, nói: “Ông chủ, tối nay Lãnh Thị tổ chức tiệc ở Đế Hào, vì anh nên đã mời nhiều khách từ phương xa tới.”
“Không đi.”
“Vâng.” Amy bĩu môi, ánh mắt bị hấp dẫn bởi những biển quảng cáo đồ
sộ ven đường, lẩm bẩm: “Ồ, quảng cáo Lãnh tiểu thư chụp, đẹp thật!”
Amy trầm trồ tán thưởng, đồng thời lái xe đi ngang qua một cỗ Cadillac [2] màu đen đang đỗ ven đường.
[2] Dòng xe hơi xa xỉ của General Motors.
Không trầm trồ như Amy, Diêu Bội Bội ngồi trên ghế sau của Cadillac
nhìn lướt qua tấm biển quảng cáo cực lớn của Lãnh Tiểu Mạn bằng ánh mắt
lạnh lùng, hạ cửa sổ xe, ra lệnh, “Lái xe.”
Cadillac rẽ vào một con phố yên tĩnh, chạy về hướng bến cảng. Sóng
biển cuộn tung bay bọt nước, một cỗ Benz màu đen tĩnh lặng đỗ bên bãi
cát, xa xa có mấy đứa trẻ con đang chơi đùa bên bờ biển. Cadillac từ
đường lớn chạy vào giảm bớt tốc độ rồi dừng lại bên cạnh Benz, camera từ đằng xa ghi lại hình ảnh Diêu Bội Bội đeo kính râm tiếp xúc với một
nhân vật khác…
Tin tức về ngôi sao mới nổi Lãnh Tiểu Mạn ngập tràn cả thành phố.
Trên ti vi đang phát một chương trình phỏng vấn về nghệ thuật, Lãnh Tiểu Mạn chính là khách mời. Tình cảm là chủ đề đáng giá nhất để bàn tán về
các ngôi sao, người dẫn chương trình trò chuyện quanh co lòng vòng, dùng những lời nói khách sáo để thăm dò. Lãnh Tiểu Mạn ngượng nghịu ám chỉ
đối tượng trong lòng mình trước camera, lời bóng gió quá rõ ràng khiến
người dẫn chương trình dễ dàng đoán ra đó là ai, sau khi bất ngờ nói ra
một chữ “Tiêu”, Lãnh Tiểu Mạn lấy hai tay che miệng, cười càng thêm
ngượng ngùng.
Tiểu Thứ cắn một miếng táo nhai rôm rốp, chỉ vào cô gái đang làm ra
vẻ ngại ngùng trên ti vi, nói với Mã Khải: “Lần trước chính là con nhãi
này tìm chị gây chuyện!”
“Nói nhỏ thôi.” Mã Khải giơ ngón tay mập mạp nhắc nhở: “Người của Lãnh gia chúng ta không thể chọc vào.”
“Không thể chọc vào, em có thể dùng cách khác, đóng giả thành một kẻ
hâm mộ hắt phân vào mặt cô ta, hay là tập kích ngực cô ta chẳng hạn.”
“Rất có triển vọng!” Nhan Hoan từ ngoài đi vào, cầm điều khiển từ xa
chuyển kênh, đá đá Tiểu Thứ, “Gọi Lý An Thần đến lấy xe đi.”
“Yes, madam.” Tiểu Thứ khom thân hình to béo cúi chào, bộ dạng vô cùng buồn cười.
Nhan Hoan cầm một quả táo vừa đỏ vừa to trong khay trái cây, chui vào chiếc GTR chưa sửa xong của cô ngồi gặm. Từng lời Lãnh Tiểu Mạn nói đều chui vào tai cô không thiếu một chữ, khiến cô cảm giác rất có nguy cơ.
Diêu Bội Bội nói, có rất ít người đàn ông như Pierce có thể vượt qua
được sức cám dỗ của phụ nữ. Tiêu Trạch anh có phải là một trong số ít đó không? Còn cô liệu có vận tốt như Diêu Bội Bội, gặp được người đàn ông
cả đời chỉ yêu một mình mình?
Nhan Hoan ngẩn người nhìn chăm chú chiếc đồng hồ đen ba hàng dây xích trên cổ tay, tối qua lúc anh đeo cho cô, cô cũng không biết đây là
chiếc đồng hồ mà mẹ anh để lại, vật quý giá như vậy mà anh lại đưa cho
cô, có phải nói lên rằng trong lòng anh cô là người quan trọng nhất!
Buổi chiều, trời chuyển âm u, mưa rơi lất phất. Lý An Thần đeo kính
râm xuất hiện ở bãi đỗ xe, sức sống ngày xưa đâu không thấy, chỉ còn
dáng vẻ buồn bã u sầu.
“Trời mưa còn đeo kính râm làm gì.” Nhan Hoan đi tới kéo kính râm
trên sống mũi anh ta xuống, giật mình, “Ơ, ai đánh anh thành thế này?”
Gần lông mày Lý An Thần có một vết thương, vết sẹo màu nâu nằm ngay
trên lông mi. Cướp lại kính mắt, sờ sờ vết thương sớm đã đóng vảy, Lý An Thần cười tự giễu, “Còn có thể là ai! Tình địch đó!”
“Đáng thương quá.” Nhan Hoan trêu anh ta.
Lý An Thần cười còn khó coi hơn cả khóc, trầm mặc một lát mới nói: “Hoan Hoan, hỏi cô một vấn đề được chứ.”
“Nói.”
“Con gái có phải rất để tâm đến chuyện lần đầu tiên của mình là cho ai?”
“Anh đã chà đạp con gái nhà ai?”
“Tôi mà… Tôi là loại người đó à!” Lý An Thần nóng nảy cau mày, vẻ mặt đau khổ, trong lòng thầm mắng bản thân, Lý An Thần, mẹ nó, mày đúng
thật là loại người đó, không phải, dùng sức mạnh với người khác, mày là
một tên súc sinh.
Nhan Hoan nhìn anh ta bằng ánh mắt nghi hoặc, gần đây hình như cũng
có người hỏi cô về vấn đề trinh nữ, ai nhỉ, a! Nhớ rồi, đúng, là Giản
Ninh!
Cô vừa nhớ ra đó là Giản Ninh, chợt nghe bên tai Lý An Thần hỏi một câu, “Cô biết Giản Ninh ở đâu không?”
“Hả!”
…
Mưa nhỏ chuyển mưa vừa, càng rơi càng nặng hạt, lúc tan tầm, nước mưa ngoài cổng xưởng sửa chữa đã đọng thành con sông nhỏ, Nhan Hoan đứng
dưới mái hiên trú mưa chờ Tiêu Trạch đến đón. Gió thu lạnh lẽo cuốn theo những hạt mưa, cô ôm chặt cánh tay để giữ ấm. Chờ đã qua giờ hẹn, Nhan
Hoan lạnh sắp chết đành bấm điện thoại gọi Tiêu Trạch.
Trong sảnh tiệc rượu ở Đế Hào, các nhân vật tinh anh của giới kinh
doanh ai nấy giày Tây Âu phục, ly rượu trên tay đều nhắm đến Tiêu Trạch, người vừa có công giành được quyền làm đại lý cho tập đoàn Mạch Kha,
Tiêu Trạch uống mặt đỏ đến tận mang tai, đang cố gắng tìm cơ hội chuồn
đi. Nhưng đám người của Lãnh Thị quyết tâm muốn chuốc say anh, các quan
chức cấp cao thay phiên nhau mời rượu, nếu không phải tửu lượng của anh
tốt, chắc đã sớm bị bọn họ chuốc đến say mèm. Lúc này Tiêu Trạch hối hận khi đã nghe lời bố tới tham gia bữa tiệc chó má này.
Điện thoại reo, là Nhan Hoan, Tiêu Trạch tránh qua một bên vừa định nghe thì điện thoại trong tay bị ai đó cướp mất.
Lãnh Tiểu Mạn nhìn người gọi trên màn hình, chán ghét bĩu môi.
“Đưa cho anh.” Tiêu Trạch đỏ mắt trừng cô ta.
“Không đưa.” Lãnh Tiểu Mạn hất hàm, giấu điện thoại ra sau lưng, nói: “Cô gái này là chị dâu tương lai của em đấy!” Tuy trong lòng vừa căm
ghét vừa đố kị với Nhan Hoan, nhưng để cô ta làm chị dâu vẫn tốt hơn làm tình địch, Lãnh Tiểu Mạn nghĩ.
“Đó là vợ anh.” Tiêu Trạch phát hỏa, một tay túm cổ Lãnh Tiểu Mạn ép
vào góc tường, ánh mắt hung dữ: “Còn dám nói cô ấy là chị dâu em thử
xem.”
“Chị ta chính là chị dâu tương lai của em.” Lãnh Tiểu Mạn không sợ
chết tiếp tục khiêu khích. Tiêu Trạch siết chặt năm ngón tay, lập tức
Lãnh Tiểu Mạn cảm thấy khó thở, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ho khan.
“Anh muốn bóp chết em sao?”
Bên bàn rượu có người quăng ánh mắt ngờ vực sang bên này, bởi vì tư
thế của hai người đủ khiến cho người ta hiểu lầm. Tiêu Trạch cướp lại
điện thoại, lực tay mạnh hơn một chút, “Nhớ cho kỹ, cô gái này là của
Tiêu Trạch anh, cô ấy vĩnh viễn sẽ không làm chị dâu của em.”
Tiêu Trạch buông tay quay người, Lãnh Ngự Thần chẳng biết đứng đằng sau anh từ lúc nào, trên mặt là nụ cười châm biếm lạnh lùng.
“Có hứng thú uống với tôi một chén không?” Lãnh Ngự Thần nói.
Tiêu Trạch hai mắt đỏ bừng, chậm rãi phun ra một chữ, “Được.”
Lãnh Ngự Thần liếc qua Lãnh Tiểu Mạn, Lãnh Tiểu Mạn sợ khiếp vía, hối hận khi đã cạy mở cái ngăn kéo kia.
Bên chiếc bàn tĩnh lặng, Tiêu Trạch và Lãnh Ngự Thần lần lượt rót đầy cho đối phương một chén rượu trắng. “Tôi muốn mời cậu một chén, vì việc hợp tác lần này cậu làm rất tốt, hoàn hảo ngoài dự tính.” Lãnh Ngự Thần ngửa đầu cạn sạch, mắt không chớp lấy một cái.
“Là do bản kế hoạch của anh tốt thì đúng hơn.” Tiêu Trạch cười cười
mỉa mai, sau đó uống sạch rượu trong chén, nói tiếp: “Trước kia chỉ biết anh tài nghệ xuất sắc trên sàn kiếm đạo, thủ đoạn cao tay trên thương
trường, không ngờ, đào bới góc tường nhà người khác cũng không thua kém. Đáng tiếc!” Anh tự rót đầy chén cho mình, “Đáng tiếc cuốc không vung
tốt, đã đào lệch chỗ rồi!”
“Lần sau chưa chắc sẽ vung trượt.” Lãnh Ngự Thần lạnh lùng nhìn anh uống hết chén rượu.
Hai chén rượu khẽ chạm, nhưng ánh mắt nhìn nhau thì hung hăng, hai
người cứ anh một chén tôi một chén hết mấy bình rượu vào trong bụng. Tửu tượng của Tiêu Trạch mặc dù cao thật, nhưng trước đó đã uống không ít,
lúc này nằm sấp trên mặt bàn thở khó nhọc. Lãnh Ngự Thần còn thảm hơn,
đầu váng mắt hoa, cầm chai rượu không đưa được lên miệng, sau khi vật
lộn cũng say mèm nằm bò ra bàn không dậy nổi.
Tiêu Trạch hừ lạnh một tiếng, hai tay lau mặt, lảo đảo đứng lên.
Thoát khỏi mấy vị quan chức của Lãnh Thị, Amy chạy tới dìu anh, “Ông
chủ, anh uống nhiều quá.”
“Amy, cô cũng líu cả lưỡi rồi, còn không biết xấu hổ nói tôi.”
Amy cũng bị chuốc không ít rượu, bước chân loạng choạng, phải rất vất vả mới vịn được vào người Tiêu Trạch cao lớn. Triển Dương tới đỡ giúp
Tiêu Trạch, nói: “Quý tiểu thư, cô cũng uống không ít, để tôi đưa Tiêu
tổng về giúp cho.”
“Không cần.” Amy hào sảng phất tay từ chối ý tốt của Triển Dương, tự
nhận bảo vệ ông chủ là trách nhiệm của mình, nhưng cô bây giờ đến bản
thân còn không lo nổi, bị hai nhân viên của Lãnh Thị cưỡng ép kéo đi.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Trạch uống nhiều như thế, dạ dày quặn lên,
đầu óc mơ màng chẳng còn chút sức lực, anh chỉ muốn đi ngủ. Triển Dương
dìu anh lên tầng mười lăm của Đế Hào, Lãnh Tiểu Mạn sớm đã chờ trên đó
từ trước để nhận người, thân thể nhỏ nhắn luồn xuống dưới cánh tay Tiêu
Trạch, gắng gượng dìu anh tới trước cửa phòng, làm ngơ tiếng camera đang vang lên sau lưng.
Hao tổn sức lực của chín trâu hai hổ mới kéo được Tiêu Trạch lên
giường, Lãnh Tiểu Mạn vừa lau mồ hôi vừa ôm eo thở dốc, sau đó mới bò
lên giường quỳ bên cạnh anh, tham lam nhìn chằm chằm gương mặt anh tuấn, xem đã rồi, lúc ấy mới chậm rãi cởi bỏ quần áo của mình…