Trưởng Tỷ Như Mẹ - Trạch Ân

Chương 7




Khi ta tỉnh lại, đã là sáng hôm sau.

Sau một giấc ngủ ngon lành, cơn say cũng tan biến hết, ta cảm thấy tinh thần sảng khoái, chỉ có điều... có chút lành lạnh dưới cánh tay...

Không đúng!

Quần áo của ta đâu?

Nhìn quanh bốn phía, ta phát hiện mình đã trở lại phòng, toàn thân trần trụi, chỉ được che đậy bởi một chiếc chăn bông lớn. Không còn cách nào khác, ta đành phải quấn chăn tìm kiếm y phục. Đúng lúc đó, cánh cửa bật mở, người đến vừa nhìn thấy ta đứng trên nền đất liền vội vàng chạy lại đỡ.

"Ôi chao, sao tỷ lại xuống giường rồi?"

Thì ra là Uyển Phương.

Ta thở phào nhẹ nhõm, nàng đặt khay trên tay xuống mép giường rồi nhẹ giọng hỏi: “Ngọc tỷ tỷ, có phải tỷ đã cãi nhau với đại nhân nhà chúng ta rồi không?"

"... Sao muội lại nói vậy?"

Uyển Phương đỡ ta ngồi xuống giường, dịu dàng nói: "Đại nhân bảo muội đến kiểm tra xem tỷ có bị thương hay không."

"Ngài ấy nói sợ mình ra tay quá mạnh, làm tỷ bị thương."

Hừ, đây là gì đây? Vừa đánh vừa xoa sao?

Thấy ta im lặng, Uyển Phương lắc đầu, khẽ thở dài: "Tỷ không nói thì muội cũng hiểu. Để muội nói thật nhé, phu thê đầu giường cãi nhau, cuối giường hòa. Cớ gì phải giận dỗi qua đêm?"

Nói xong, nàng đưa cho ta một bộ y phục từ khay: "Nghe muội đi, tỷ mặc bộ đồ này vào. Tối nay đại nhân sẽ đến thăm, không thể để tỷ trông như một người xa lạ được."

Sau khi nàng đi, ta cầm lên bộ y phục mà ngắm, mới hiểu ra ý nghĩa trong lời nói của nàng. Bộ đồ này lỗ còn nhiều hơn vải.

Thật đúng là... mỗi người trong Diêm phủ đều có tài!



May thay, trong phòng có một rổ kim chỉ. Ta ngồi khâu vá một hồi, bỗng nghe tiếng gõ cửa, vội vàng cắn đứt sợi chỉ cuối cùng rồi vội vàng mặc bộ y phục vào người.

Chờ một lát, không thấy ai lên tiếng, ta nhẹ đẩy cửa bước ra, thì thấy Diêm La Tích đứng đó, ánh mắt bình thản, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối.

"Ngươi tỉnh rồi?"

"Phải, nhờ phúc của ngươi."

Trước sự mỉa mai của ta, Diêm La Tích không đáp lại, chỉ khẽ nhíu mày nhìn bộ y phục ta đang mặc.

"Ngươi mặc cái gì vậy..."

"Kiểu dáng mới nhất của Đại Tấn, ngươi chưa thấy sao?"

"Ồ."

Hắn vẫn đứng ở cửa, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối. Ta không kìm được lời châm chọc: "Ngươi còn nhiều dụng cụ tra tấn lắm đúng không, không muốn thử thêm vài cái nữa sao?"

"Ngọc Hủ Chân."

"Ta đây."

Hàng lông mày của hắn không động, nhưng giọng nói đã có chút dịu đi: "Ta vốn không có ý làm khó ngươi... Dù sao ngươi cũng là tỷ tỷ ruột của nàng."

Nghe giọng điệu của hắn, dường như vẫn còn chút mong đợi đối với người muội muội bội tình của ta.

Ta không khỏi ngạc nhiên: "Muội phu là Phó chỉ huy sứ của Bắc Trấn Phủ Ty, đứng đầu Thập Tam Thái Bảo, lại có thể đắm mình vào chuyện tình cảm ư?"

"Trong ấn tượng của ta, các ngươi thậm chí còn chưa từng gặp mặt..."

Ta chưa kịp nói hết câu, Diêm La Tích đột ngột tiến lại gần, dùng ngón tay lạnh như băng nắm chặt cằm ta, ép ta phải ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của hắn: "Ngươi cứ tự chuốc lấy tai họa, chỉ cần đừng liên lụy đến nàng."



"Ngươi có biết, cuốn sách ngươi đã bí mật đổi tên thành 'Trầm Oan Lục' đã lan truyền khắp nơi chưa? Nếu ta không kịp thời chặn lại, việc kinh động đến Hoàng thượng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi!"

"Hừ."

Trước lời buộc tội vô lý này, ta lập tức phủ nhận: "Điều đó là không thể."

Mười hai năm trước, phụ thân ta qua đời trên đường lưu đày, toàn bộ bản thảo còn lại đã bị ta thiêu hủy.

Đừng nói đến bản thảo, ngay cả tro giấy cũng đã được đổ xuống sông trong đêm.

Thấy ta quả quyết, Diêm La Tích vẫn giữ chặt ta, ánh mắt dò xét, hàng mi khẽ hạ xuống: "Ngươi cho rằng ta đang lừa ngươi sao?"

Lúc này, khuôn mặt hắn chỉ cách ta rất gần, làn da trắng mịn như ngọc, nốt chu sa dưới mắt tựa như m.á.u đỏ, vẻ đẹp thanh tao thoát tục.

Ta đột nhiên nhận ra, tư thế của chúng ta thật mập mờ, như thể ta đang nằm trong vòng tay hắn, còn đôi môi của hắn chỉ cách ta trong gang tấc, hơi thở nhẹ nhàng phả vào mặt.

"Ngọc Hủ Chân, trả lời ta!"

Nghe vậy, ta nhìn hắn một lúc, không kìm được mà thốt lên một câu.

"... Eo của ngươi thật thon."

"..."

Vì kiên quyết không nhận tội, ta bị Diêm La Tích giam lỏng trong viện.

May mắn thay, tuy ta không ra ngoài được, nhưng các cô nương trong phủ vẫn có thể lén vào. Họ thường tụ tập chơi bài, đùa cợt, khiến những ngày bị giam cầm cũng không đến nỗi khó chịu.

Hôm nay nắng ấm dễ chịu, ta cùng mấy tỷ muội già trong viện tập thể dục.

Mùa đông đã sắp qua, thời tiết dần ấm áp hơn, mọi người đều cởi bỏ những chiếc áo lông nặng nề, chỉ mặc một lớp áo mỏng nhẹ, theo ta học cách uốn lưng, duỗi chân. Cả khu sân nhỏ tràn ngập sức sống của mùa xuân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.